Cả hai đi đến một nơi khác với ban nãy. Hạ Nhược Vũ mới an tâm quay qua nói với Lâm Miên.
" Tên vừa rồi, hắn ta không phải người của chúng ta. Có khả năng là gián điệp."
Lâm Miên bất ngờ. Cậu ta không nghĩ đồng đội được bệ hạ tin tưởng lại như vậy.
" Đừng ngạc nhiên như vậy. Tên đó là kẻ khác cải trang thành. Tên thật có lẽ đã mất tích rồi."
Lâm Miên bình tĩnh lại, cậu hiểu vấn đề rồi nên có lẽ sẽ giải quyết được thôi.
"Tạm thời theo dõi tên đó. Nhiệm vụ lấy thông tin để ta lo cho."
" Vâng."
Cả hai đứng đó bàn luận mà không biết phía xa sau lưng Lâm Miên. Một kẻ khác đang đứng đó quan sát cả hai.
" Hạ công tử, có kẻ theo dõi."
Hạ Nhược Vũ cũng đã đánh hơi được. Y liếc ra sau Lâm Miên nhìn, mắt của mèo rất tinh, con mồi trong tối khó mà thoát được.
Y biến lại thành mèo, nhẹ nhàng tiếp cận bên đó. Tên đó có lẽ đã phát giác ra nhưng hắn không chạy đi thì phải.
Hạ Nhược Vũ áp sát tên này, y mới nhận ra vậy mà lại là Hàn Tư Lam.
" Tại sao tên nhóc này lai ở đây? Chẳng lẽ nó đã thấy hết rồi?"
Hạ Nhược Vũ thong thả đi ra để do thám tình hình. Hàn Tư Lam quay nhìn y, hắn bế y lên rồi im lặng một lúc.
" Ân nhân, là người sao?"
Hạ Nhược Vũ: "??"
"Ân nhân, người không phải là con người sao? Tại sao lại chạy đến đây vậy?"
Hàn Tư Lam bế con mèo lên trước mặt rồi nói, ánh mắt chứa đầy sự hào hứng, sự sùng bái đối với y.
Hạ Nhược Vũ chưa hiểu lắm, y là bị phát hiện rồi sao?
Chẳng lẽ nó đã thấy lúc y hóa từ hình người sang hình mèo rồi à?
" Ân nhân là linh miêu, ta nên làm gì mới phải đây?"
" Ta có nên lấy nội đan của người hay không? Ta không muốn đâu, nhưng không làm thế tên bệ hạ ngu ngốc của ta sẽ xâm chiếm Nam Hạ. Ta không muốn thấy ân nhân chết đâu.
Hàn Tư Lam ánh mắt đầy sự khó nói, hắn không muốn làm việc này. Nhưng nếu không làm, nơi mà ân nhân yêu thích sẽ không còn. Hắn không muốn.
Hàn Tư Lam như một đứa trẻ nhỏ bị bắt ép làm việc nó không thích vậy. Hạ Nhược Vũ rất cảm thấy mủi lòng, y muốn nói với cậu bé rằng không sao đâu nhưng tình hình hiện tại không cho phép điều đó sảy ra. Y đành phải giả nai để qua mắt cậu bé.
Cái đầu nhỏ nghiêng sang một bên cùng tiếng kêu không ai hiểu. Hàn Tư Lam vẫn cứng cỏi chắc chắn y là ân nhân của hắn. Hắn vừa đi vừa kể lễ.
" Ngày ta gặp ân nhân, ngài như ánh sao trong màn đêm tối của ta. Ngài nói chuyện, cười với ta khiến ta rất thích ngài. Sau khi thám thính, ta mới biết ngài là người của Duật vương phủ. Lại còn có thân phận không tầm thường.
Ta mới nghĩ rằng, bản thân ta lúc này hứ thể sánh được với ngài. Thân phận ăn mày này làm sao có thể báo đáp ân nhân được. Thế nên ta đã quay trở về đất nước của ta, bắt đầu xây dựng thế lực cho riêng mình. Để có được một chức vị một cách nhanh chóng, ta đã chọn chiến trường để rút ngắn thời gian. Ta muốn báo đáp ngài, muốn cho ngài thấy vẻ đẹp của ta chứ không phải là hình ảnh hôi hám như lần đó nữa."
" Nhưng không ngờ, ngài lại chạy đến đây. Lại còn muốn lấy tin tức nữa."
Hạ Nhược Vũ thầm nhủ: " Không xong rồi." Y không ngờ tên nhóc này lại nghe hết toàn bộ cuộc nói chuyện của cả hai người.
Y giả vờ bình tĩnh nhưng móng chân sẽ siết lại, cọ vào tay áo hắn. Hàn Tư Lam mỉm cười, đặt y lên tay hắn xoa xoa bộ lông.
" Nếu ngài muốn, ta sẽ cho ngài thấy toàn bộ kế hoạch. Nhưng đổi lại, ta muốn ngài giúp ta một việc."
Hạ Nhược Vũ nghi hoặc. Đợi đến khi Hàn Tư Lam bế y về trịa của mình. Y lúc này mới lấy hết can đảm ra để biến lại hình người.
Hàn Tư Lam ngạc nhiên, ánh mắt lộ lên rõ sự vui mừng đơn thuần của một cậu nhóc tuổi 15.
Hắn nhào đến ôm chặt y, thích thú vùi mặt vào ngực y cọ cọ qua lại.
" Từ từ đã Hàn Tư Lam. Ta khóc thở."
Hàn Tư Lam nghe vậy, vội đứng nghiêm lại lo lắng hỏi han: " Ân nhân, ngài đau sao ạ? Ta làm ngài đau lắm sao?
Ta... ta xin lỗi."
Hạ Nhược Vũ phì cười, đưa tay lên xoa tóc hắn. Hàn Tư Lam ngước mắt óng ánh nước lên nhìn. Suýt chút nữa là hắn đã khóc trước mặt ân nhân rồi.
" Hàn Tư Lam, ta hỏi đệ một chút nhé?"
" Um, sa nhân cứ hỏi. Ta sẽ trả lời tất cả.
Hắn như đứa trẻ ngoan ngoãn nghe người lớn dặn dò đủ kiểu. Hạ Nhược Vũ cứ thấy sượng sượng, lắc đầu.
" Không được gọi là ân nhân nữa. Gọi Hạ công tử hoặc Hạ đại ca được rồi. Đừng khách khí như thế."
" Được, vậy ta gọi Hạ đại ca. Hạ đại ca, huynh có gì muốn hỏi cứ hỏi, ta sẽ trả lời tất cả."
Hạ Nhược Vũ xoa đầu hắn thêm mấy cái, cứ như y đang dụ dỗ trẻ em vậy. Tội lỗi vô cùng.
"Ta muốn hỏi một chút. Vì sao bệ hạ của đệ lại muốn lấy nội đan của inh miêu?"
" Cài này thì... hình như lão muốn lấy nội đan đó làm thuốc bất lão bất tử. Có một lão thầy cao tay nói rằng bệ hạ sẽ trường sinh nếu có được nội đan của linh miêu. Ta chỉ nghe như vậy thôi."
Hàn Tư Lam thành thành thật thật trả lời. Không dối một câu.
Hạ Nhược Vũ gật đầu, y có thể đoán ngờ ngợ ra rồi. Nhưng nghe kể lại cũng cả thây thật điên rồ.
" Còn vài chuyện nữa để sau hãy nói. Hom nay đệ đã làm việc rất mệt rồi, lên giường nghỉ ngơ thôi. "
Hạ Nhược Vũ cũng không tính là bóc lột sức lao động của đệ đệ này. Y vẫn còn tình người à không tình miêu nên tha cho hắn.
Hàn Tư Lam ngoan ngoãn cởi ngoại y và giày rồi nằm xuống giường, ánh mắt long lanh nhìn y.
" Được rồi, sẽ ngủ chung. Đệ đợi ta một lát."
Hạ Nhược Vũ biến lại hình mèo, trèo lên giường cạnh hắn rồi nằm đó. Trước khi ngủ còn kiếm mặt hắn mấy cái.