Lục An An phát xong Weibo, lượn một vòng mới kết thúc.
Cô nhìn Thịnh Hành chuyển phát, cảm thấy kinh ngạc lại mới lạ.
Mà fans của Thịnh Hành, tự nhiên cũng khϊếp sợ.
Các cô ấy trước nay không nghĩ tới, Thịnh Hành có một ngày sẽ tham gia vào cái loại cạnh tranh này.
Nháy mắt, Lục An An ở trong lòng fans Thịnh Hành, từ một tuyển thủ các cô cho rằng bình thường, chỉ giới hạn ở tuyển thủ cùng anh trai từng hợp tác biến thành một người chân chính có tên ―― Lục An An.
Rốt cuộc, cô là từ khi Thịnh Hành xin đăng ký Weibo đến hiện tại là người đầu tiên vì việc tư mà Thịnh Hành chuyển phát.
Tuy rằng không biết là vốn được an bài hay là cái gì.
Nhưng tóm lại, ở đáy lòng fans Thịnh Hành, Lục An An là một người có tên.
Trên mạng, mọi người bắt đầu ở trên Weibo chửi rủa Hà Hiểu Sương. Tiếp theo, không biết là ai động thủ, thậm chí còn có sinh viên đại học B còn bắt đầu loan tin nóng, chỉ ra những việc Hà Hiểu Sương đã từng làm ở trường học.
Cô ta xác thật mặt ngoài thì ôn nhu thiện lương, nhưng trên thực tế, Hà Hiểu Sương thường xuyên ở sau lưng khi dễ bạn học, người bị bắt nạt trên cơ bản cũng không dám hé răng, Hà Hiểu Sương có bối cảnh, lại có rất nhiều người thích, cho dù có nói ra đi, cũng sẽ không có người tin tưởng.
Một ngày qua đi, hướng gió hoàn toàn thay đổi.
Lục An An ngồi lướt Weibo chờ, không bao lâu, Tiền ca liền mang theo một người tiến vào.
Là nữ nhân.
Tiền ca nhìn về phía cô: “Tới đây, giới thiệu hai người một chút.”
Hắn nhìn về phía vị nữ nhân kia, nhỏ giọng nói: “Đây là Lục An An.” Nói xong, hắn quay đầu nhìn Lục An An: “Đây là người đại diện công ty an bài cho ――” Tên còn chưa nói ra, Lục An An liền gật gật đầu, nhìn về phía người tới nói: “Em biết ạ.”
“Ai?” Lục An An nhìn người nọ cười cười, kêu lên: “Đường Nghi tỷ đúng không?”
Đường Nghi nhướng mày cười, nhìn tiểu cô nương trước mặt gật gật đầu: “Đúng rồi, đúng thật là biết chị sao?”
“Dạ.”
Đường Nghi là một vị người đại diện vương bài khác của Tinh Diễm ngoài Tiền ca. Cô sở dĩ nhận thức Đường Nghi, là bởi vì thời điểm ban đầu Lục Duyên xuất đạo, là Đường Nghi mang. Sau lại bởi vì có việc cá nhân, mới đem Lục Duyên chuyển cho Tiền ca.
Bất quá quan hệ của Lục Duyên cùng Đường Nghi với cả Tiền ca đều không tồi, sau khi không mang Lục Duyên, Đường Nghi cũng có tiếp nhận một số nghệ sĩ khác, trên cơ bản là quản lí một người khá nổi, cực kì lợi hại. Lục An An biết cô ấy, cũng là vì thời điểm trước kia truy Thịnh Hành, cũng là có nhiều phương diện hiểu biết.
Đây là tuyệt đối sẽ không bỏ rơi tin tức.
Đường Nghi cười khẽ, nhìn chằm chằm Lục An An nhìn vài giây, ngược lại nhìn về phía Tiền ca nói: “Không tồi, tôi thích.”
Tiền ca buồn cười nói: “Vậy là tốt rồi.”
Đường Nghi hắng giọng, thấp giọng hỏi: “Trên mạng mấy cái đoạn ghi âm đó, đều là em lưu lại?”
“…… Dạ.”
Trong mắt Đường Nghi hiện lên một tia khen ngợi: “Thông minh.”
Sinh viên tuổi còn trẻ mà có thể nghĩ ra biện pháp như vậy, tuyệt đối là thông minh.
Mặc dù là khôn vặt, nhưng so với những nghệ sĩ không phòng bị khác đều tốt hơn hẳn.
Nói thật, ban đầu muốn Đường Nghi mang người mới, Đường Nghi còn có chút không quá nguyện ý.
Nhưng hiện tại nhìn Lục An An như vậy, Đường Nghi có tin tưởng, lại tạo ra một người giống Lục Duyên, thậm chí còn khả năng sẽ càng tốt càng càng lợi hại hơn. Lục An An bị cô nhìn đến mức có điểm bất an, nhịn không được nói: “Đường ――”
“Kêu chị Nghi tỷ là được.”
Đường Nghi cong môi cười: “Tiếp theo có ý tưởng gì?”
Lục An An sửng sốt, cảm thấy chuyển biến có chút nhanh.
Đường Nghi nói: “Muốn nhập đoàn hay không? Trực tiếp nói cho chị biết là được, mặt khác chị đều có thể thu phục.”
Cô ấy hơi ngừng, chủ động hỏi: “Hay là muốn đóng phim?”
Lục An An bật cười, nhẹ nhàng nói: “Em chưa từng quay phim. Cũng không tiếp xúc qua về phương diện này.”
Cô nghĩ, nghiêm túc nói: “Nhưng em không nghĩ tới sẽ nhập đoàn.”
Đây là kết quả cô suy nghĩ cả đêm.
Cho dù không có những chuyện trên mạng này thì Lục An An cũng sẽ không nhập đoàn. Cô không cho rằng chính mình có thể làm tốt vai trò một thần tượng, một idol, như vậy quá mệt mỏi. Đương nhiên quan trọng nguyên nhân không chỉ là bởi vì mệt, còn có nhiều vấn đề, phương diện khác.
Suy nghĩ cặn kẽ, cô cảm thấy chính mình vẫn không tham dự thì tốt hơn.
Đường Nghi gật gật đầu, tựa hồ là đã sớm đoán trước rồi.
Chị đến một bên ngồi xuống phân tích: “Kỳ thật không tham gia nữ đoàn là tốt nhất, tuy rằng bên kia có tài nguyên cấp đến các em, nhưng có thể phân chia thiếu lại càng thiếu.”
Hơn nữa còn sẽ có rất nhiều cạnh tranh nội bộ.
Lục An An gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.
Đường Nghi nhìn cô: “Vậy muốn đóng phim sao?”
Lục An An trầm tư, nhìn về phía hai người: “Nếu em nói không tiến vào giới giải trí, sẽ thế nào?”
“Cái gì?”
Tiền ca cùng Đường Nghi đều khϊếp sợ mà nhìn cô.
Tiền ca trầm mặc vài phút, thấp giọng hỏi: “Không tiến vào giới giải trí, vậy trước kia sao lại muốn tham gia tiết mục?” Đường Nghi cũng ghé mắt nhìn cô.
Lục An An hàm hồ nói: “…… Vì cái tiền đặt cược kia.”
Hai người: “……”
Vì tiền đặt cược kết quả cầm danh đệ nhất trở về, loại vận khí này không phải người bình thường ai cũng có đi?
Hai người có điểm bất đắc dĩ.
“Nghĩ kỹ rồi?”
Đường Nghi nói: “Kỳ thật dựa theo tình huống của em trước mắt tới nói, vào giới giải trí là tốt nhất.”
“Nhưng em không biết diễn kịch.”
“Người khác đều là từ không biết tới biết.”
Đường Nghi hơi hơi mỉm cười: “Chị tin tưởng em không thành vấn đề.”
Đường Nghi nhìn thần sắc Lục An An, nhỏ giọng nói: “Đương nhiên, trước tiên không miễn cưỡng em, suy xét một chút.”
Nói xong, cô ấy rất tự nhiên hỏi: “Có công việc gì thích hơn sao?”
Lục An An mắt sáng rực lên, cười ngọt: “Xem là như thế đi, nhưng trước mắt công việc quan trọng nhất của em là học sinh không phải sao?” Đường Nghi nhướng mày cười.
Tiền ca không ở bên này bao lâu, xem Lục An An cùng Đường Nghi nói chuyện vui sướng, liền sớm vội đi làm việc khác.
Đường Nghi cũng chưa tẩy não cho Lục An An gì đó, nói ngắn lại, cũng chỉ là một chút về việc sau khi tiến vào giới giải trí.
Hiện không muốn làm idol cũng không sao, vậy trước tiên cứ đi học, học biểu diễn, Tinh Diễm không có cái gì, chính là tài nguyên nhiều, phủng hồng một người không phải cái vấn đề gì lớn.
*
Rời công ty, Lục An An cự tuyệt đề nghị muốn đưa cô về nhà của bọn họ, một mình đeo balo nhỏ đi ra.
Cô ngửa đầu nhìn bầu trời, thật thần kỳ, vậy mà lại gặp được cầu vồng.
Lục An An ánh mắt sáng lên, cười cười, lầm bầm lầu bầu hỏi: Là cô xuất hiện sao.
Không có người trả lời.
Cô nắm chặt quai đeo balo, không nhanh không chậm mà hướng một đường bên kia đi. Cô hình như chưa từng nhàn nhã đi dạo qua thành thị này.
Lục An An lang thang không có mục đích, cũng không biết chính mình muốn đi chỗ nào, luôn cảm thấy cả người suy nghĩ đều loạn.
Bản thân cô đương nhiên càng thích làm thiết kế, nhưng lại giống như có chút muốn đi thử một chút nghề diễn viên này, cô muốn biết cái nghề nghiệp này rốt cuộc có cái lực hấp dẫn gì, làm Thịnh Hành, Lục Duyên đều phấn đấu quên mình chui vào như vậy.
Hai người đều là từ nghệ sĩ toàn năng chuyển hình làm diễn viên.
Mấy năm gần đây, kỹ thuật diễn rõ như ban ngày.
Rõ ràng rất mệt, nhưng thời điểm hai người ấy nói đến cái chức nghiệp diễn viên này, trong ánh mắt phảng phất như có ngôi sao vậy.
Lục An An đi hơn phân nửa tiếng đồng hồ, bất tri bất giác mà liền đi tới trung tâm thành phố. Một mảng náo nhiệt, thời điểm cô ngẩng đầu, nghiêng đối diện chính đang phát tin quảng cáo là một cái nhãn hiệu trang phục Thịnh Hành đại diện, nam nhân trường thân ngọc lập, vô luận mặc loại quần áo gì cũng đều đẹp tới cực điểm.
Lục An An liền cứ như vậy đứng ở tại chỗ nhìn, đến tận khi quảng cáo phát kết thúc cô thấy bên cạnh có không ít người cầm di động quay chụp.
Thời điểm quay đầu, cô còn đụng phải một “người quen”.
Hai người liếc nhau, Trần Giai nhìn chằm chằm Lục An An nhìn hai mắt, đột nhiên kinh hô: “Cô là ――”
Lục An An hiện tại mang khẩu trang, chỉ có một đôi mắt lộ ra.
Cô vội vàng nhẹ “Hừm” một tiếng, đối với Trần Giai chớp chớp mắt: “Là tôi, cô sao lại ở chỗ này ?”
Trần Giai “À” cười cười nói: “Vừa vặn nhìn thấy quảng cáo của anh trai liền dừng lại xem một hồi.” Cô nhìn Lục An An, nhịn không được nói: “…… Tôi sao cứ cảm thấy cô thật quen mắt nhỉ.”
Lục An An ngẩn ra, mím môi: “Có thể là gương mặt tôi phổ thông?”
“Không phải.”
Trần Giai nhìn chằm chằm cô nhìn thật lâu sau đó đột nhiên hít hà một hơi: “Cô là Lục An…… Ngô ――”
Lời nói còn chưa nói xong, đã bị Lục An An ngăn lại.
Mười phút sau, hai người ngồi ở một góc tiệm bánh ngọt hẻo lánh trong hai mặt nhìn nhau.
Trần Giai kinh ngạc không thôi: “Khó trách, tôi hôm đó liền cảm thấy cô quen mắt.”
Bởi vì Thịnh Hành tham gia siêu cấp thần tượng, cô làm fan, mặc dù là không thích cái tiết mục tuyển tú này, cũng sẽ duy trì một chút tỉ lệ click, nhìn xem idol.
Đối Lục An An ấn tượng tuy rằng không tính khắc sâu, nhưng ngẫu nhiên thời điểm cô cùng Thịnh Hành cùng nhau cùng khung xuất hiện, Trần Giai vẫn thực chú ý. Càng đừng nói đến sau trận chung kết kia, hai người cùng nhau biểu diễn cô nhìn vô số lần, tuy rằng tập trung ở trên người Thịnh Hành, nhưng cũng không bỏ qua được Lục An An bên cạnh.
Hơn nữa không lâu trước đó, Thịnh Hành còn vì Lục An An chuyển phát, điều này hoàn toàn khiến cho đông đảo fans khϊếp sợ cùng mới lạ.
Trần Giai hoàn toàn không nghĩ tới, ngày đó người ở bên ngoài đoàn phim đưa nước cho các cô ấy sẽ là Lục An An.
Trần Giai nuốt nước miếng, khϊếp sợ mà nhìn cô: “…… Cô sao lại ở chỗ này?”
Lục An An cười cười, nghĩ nói: “Đi ngang qua.”
Trần Giai: “……”
Cô nhìn chằm chằm Lục An An nhìn một hồi: “Cô cứ như vậy nói cho tôi biết cô là Lục An An, không sợ tôi đem cô nói ra ngoài sao?”
Lục An An hơi giật mình, cười lắc đầu: “Không sợ.”
Cô cùng Trần Giai cùng nhau truy tinh nhiều năm như vậy, tuy rằng không đến mức liền đối phương có cái gì cũng đều biết rõ ràng, nhưng cũng đại khái hiểu biết đây là dạng người như thế nào. Cô ấy không phải một người sẽ đem loại chuyện này nói ra đi.
Trần Giai sửng sốt, kinh ngạc nhìn cô.
Luôn cảm thấy chỗ nào quái quái, nhưng trong lúc nhất thời lại không thể nói ra được.
Trầm mặc một lát, cô nhìn về phía Lục An An: “…… Tôi nhìn thấy chuyện ở trên mạng, cô không sao chứ?”
“Không có việc gì.”
Lục An An cười: “Giới giải trí thực loạn đúng hay không?”
“Đúng vậy.”
Trần Giai nói: “Nhưng là cô muốn kiên trì đi tiếp, cô xem cô có thật nhiều fans thích cô duy trì cô.”
Lục An An hoảng hốt giây lát, hơi rũ mí mắt nhìn bánh kem ngàn tầng trước mắt, nhẹ giọng hỏi: “Phải không.”
“Đúng vậy.”
Trần Giai nói: “Thịnh Hành thời điểm mới xuất đạo cũng vậy, luôn là bị người khác bôi đen, nhưng hiện tại cũng đi qua.”
Trần Giai cổ vũ chạm Lục An An: “Có mộng tưởng ai cũng lợi hại, muốn đuổi theo!” Lục An An ngước mắt nhìn cô: “Cô thích Thịnh Hành bao lâu rồi?”
Trần Giai tính toán thời gian: “Cũng sáu bảy năm rồi.”
Cô cười nói: “Truy tinh rất vui vẻ.”
Lục An An đôi mắt lóe lóe: “Vẫn luôn là một người sao?”
“Đúng vậy.”
“Bất quá giống như cũng không phải.”
Trần Giai nói: “Có rất nhiều bạn bè cùng chung chí hướng cùng nhau, rất nhiều hoạt động chúng ta đều sẽ cùng nhau tham dự.”
Lục An An gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Trần Giai ngước mắt nhìn về phía cô, cười nhạt nói: “Cố lên! Tôi xem trọng cô.”