Xuyên Thành Đối Tượng Hôn Phu Từ Bé Của Nam Chính A Biến O

Chương 17: Tại sao không thuận theo đối phương mà đánh dấu cậu?



Tô Tửu bị câu hỏi của Bạch Kiêu làm cho bối rối.

Theo tính cách chó liếm không thể xâm phạm vào lúc này của cậu, bất kể cậu nghĩ gì trong lòng, câu trả lời cậu nói sẽ là có.

Làm sao một con chó liếm có thể từ chối yêu cầu của mục tiêu chứ?

Nhưng Bạch Kiêu đã giao cây cột qua, nếu cậu không theo cây cột để leo lên thì thực xin lỗi vì thiết lập nhân vật của cậu!

Nhưng vấn đề là, cậu và Bạch Kiêu căn bản không phải người yêu.

Vết cắn lần này cũng không thể giải thích được, cậu không có thời gian để phản ứng kịp.

Nhưng tại sao Bạch Kiêu lại hỏi như vậy?

Chẳng lẽ anh quá coi trọng cái gọi là tinh thần trách nhiệm, nên dù muốn hay không cũng định thực hiện cái lời hứa nực cười đó sao?

" Tô Tô, câu trả lời của cậu là gì?"

Khi Tô Tửu đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào, Bạch Kiêu không biết từ lúc nào đi đến truớc mặt cậu.

Lúc này nghe được Bạch Kiêu hỏi, Tô Tửu theo bản năng sờ sờ mặt của mình.

May mắn ghê, không nóng.

Nhiệt độ bình thường, mặt chắc là không đỏ.

Bạch Kiêu ở đối diện nhẹ giọng nói: " Tô Tô, truớc kia cậu nghĩ như thế nào cũng không quan trọng, dù sao năm đó tớ cũng không đánh dấu cậu, nhưng hiện tại lại khác. "

Nắng chiều xuyên qua khu rừng, hắt những ánh sáng lốm đốm lên người Bạch Kiêu.

Giống như một yêu tinh trong rừng, thật sự rất xinh đẹp.

Đúng vậy.

Xinh đẹp.

Bạch Kiêu có khuôn mặt đẹp đến nỗi hầu hết các Omega đều bị lu mờ.

Nếu như không phải do anh cao lớn cùng với trên người tỏa ra Phoremone biểu thị cho thân phận Alpha của mình, rất nhiều người chỉ cần nhìn qua khuôn mặt anh, chỉ sợ sẽ bị không ít người nhận làm là Omega.

Giờ phút này, trong mắt anh tràn ngập thủy quang, giống như sóng xanh dưới ánh trăng, mang theo vô tận yên tĩnh cùng mỹ lệ.

Omega nào bị anh dùng ánh mắt như vậy nhìn, có lẽ sẽ bị ánh mắt của anh mê hoặc, không cách nào dứt ra được.

Anh nhẹ giọng hỏi: "Tô Tô, tớ cần một câu trả lời."

Cho dù Tô Tửu tự nhận là miễn nhiễm với dáng vẻ của Bạch Kiêu, giờ phút này cũng không khỏi mê đắm trong ánh mắt của anh hai giây.

Nhưng chỉ trong hai giây.

Bởi chẳng mấy chốc, tiếng chuông chuẩn bị cho buổi chiều đã vang lên.

Tô Tửu vừa nghe thấy tiếng chuông, lập tức nhìn đồng hồ, mới phát hiện đã đến 1 giờ 50 chiều.

Cậu nhớ rằng khi được Bạch Kiêu dẫn vào rừng cây mới chỉ khoảng 12:20 thôi

Cậu kêu lên trong lòng.

Vì vậy, loại thuốc gây ảo giác nào được tác giả đưa vào Pheromone của Bạch Kiêu?

Chỉ là cắn một chút mà thôi, thế nhưng lại làm cậu trầm mê hơn một giờ không ngừng!



Nhưng đồng thời kinh ngạc, Tô Tửu cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

"Trễ rồi, tớ phải lên lớp, tạm biệt!"

Nói xong, cậu bỏ chạy.

Một lần nữa, Tô Tửu không thể trốn thoát.

Bạch Kiêu đưa tay nắm lấy cổ tay Tô Tửu.

Dùng sức nắm lấy, không cho cậu chạy.

" Tô Tô." Ánh sáng trong mắt anh hơi nhạt đi, anh hiên ngang đứng trước mặt Tô Tửu.

Hôm nay anh không nhận được hồi âm, nhất quyết sẽ không buông tay.

Tô Tửu lại cúi đầu.

Mím môi, bẻ từng ngón tay của Bạch Kiêu ra.

Mỗi một ngón tay được thả ra, nhiệt độ trên mặt Bạch Kiêu càng lạnh hơn.

Chờ Tô Tửu hoàn toàn bẻ tay của Bạch Kiêu ra, niềm vui và sự hài lòng ban đầu đã không còn trên khuôn mặt anh nữa.

Thanh âm Tô Tửu rất nhỏ, nhưng cũng đủ để Bạch Kiêu nghe thấy.

Cậu nói, "Đừng quên, cậu có mùi hoa hồng và tớ có mùi sầu riêng."

Cậu muốn dùng cách nói hoa mỹ này để khiến Bạch Kiêu nhận ra rằng hai người họ không thể hòa hợp với nhau.

Bạch Kiêu không có trả lời, mà là trầm giọng hỏi: "Cho nên, vừa rồi cậu là nói đùa với tớ?"

Anh đập mạnh vào thân cây, dễ dàng để lại một vết lõm sâu trên thân cây.

"Cậu không có cảm giác mình là Omega sao? Tại sao cậu luôn đùa giỡn với tớ như vậy?"

Lòng tự trọng của thiếu niên bị khiêu khích, anh không thể nhịn được nữa.

Hai mắt Bạch Kiêu bởi vì tức giận mà đỏ lên, tức giận nói: "Chơi tớ vui vẻ như vậy sao? Bị Alpha đánh dấu cậu cũng thế sao? Cậu như vậy bao nhiêu lần rồi? Tại sao luôn cố chấp như vậy? Tại sao có thể luôn..." Phớt lờ cảm xúc của tớ?

Nhưng còn chưa nói hết nửa câu cuối cùng, Bạch Kiêu đã im bặt.

Bởi vì Tô Tửu khóc.

Nước mắt cậu nhỏ xuống.

Cậu vừa khóc vừa nói: "Tớ không định đùa với cậu, con mẹ nó ông trời chết tiệt đang đùa với tớ. Cậu cho rằng tớ muốn nói là tớ thích cậu sao? Có con khỉ, tớ muốn nói là tớ thích cậu!"

Điều cuối cùng Tô Tửu muốn nói là 'Tớ không thích cậu'.

Thì ra cũng là lúc như vậy, bị Thượng đế đáng ghét sửa lại thành "Tớ thích cậu".

Tức giận với cốt truyện chết tiệt này, Tô Tửu càng khóc dữ dội hơn.

Trong lòng cậu không cảm thấy xấu hổ chút nào vì những giọt nước mắt này.

Dù sao cũng không ai biết tuổi thật của cậu là 30+, khóc thì sao chứ?

Bạch Kiêu không thể hiểu sự khác biệt giữa hai câu cuối cùng của Tô Tửu, anh không có thời gian để phân biệt sự khác biệt giữa chúng.

Ngay sau khi nhìn thấy nước mắt của Tô Tửu, anh đã rất bối rối.

Lúc này đừng nói giận, dỗ cũng đã muộn.

Anh cuống quít lấy ra một chiếc khăn tay sạch, dùng động tác thẳng thừng lau nước mắt cho Tô Tửu.

Tô Tửu để anh lau nước mắt.

Chỉ là những giọt nước mắt kia giống như vỡ đê, Bạch Kiêu càng lau, cậu càng khóc.

Trong lòng cậu rất ủy khuất, nói ra lại càng ủy khuất.

"Tớ cũng không muốn, tớ cũng không biết tại sao sự tình lại thành ra như vậy, người bị cắn chính là tớ, người được chiếm tiện nghi chính là cậu, tớ cũng không nói gì, cậu tức giận cái gì chứ? Cậu nói tớ hỗn đản, cậu còn mắng tớ."

Cậu giương đôi mắt đỏ hoe đầy nước mắt, hung ác trừng mắt nhìn Bạch Kiêu: "Cậu mắng tớ, mắng tớ! Tớ là người mà cậu có thể tùy tiện mắng sao? Cẩn thận tớ không tốt, tớ đi oán trách với cha mẹ nuôi của tớ, xem cậu sao dám mắng tớ!"

Có lẽ bởi vì những lời này phù hợp với tính cách "kiêu ngạo" và "ngoan cố" của cậu, cho nên đoạn văn dài như vậy, không một chữ nào bị chặn lại hay sửa chữa, truyền đến tai Bạch Kiêu một cách nguyên vẹn.

Lúc đầu, Bạch Kiêu thực sự cảm thấy đau lòng.

Đau lòng vì những giọt nuớc mắt của Tô Tửu

Nhưng điều đáng kinh ngạc là Tô Tửu càng nói, nỗi đau trong lòng anh biến mất càng nhanh.

Cuối cùng, vẫn không chút chú ý, cười phá lên.

Tô Cửu: "..."

Cậu càng khóc to hơn.

Chó đẻ Bạch Kiêu!



Quả nhiên không có ý tốt với cậu!

Mẹ nó cậu khóc nhiều như vậy, nhưng anh ta vẫn cười?

Anh vẫn nở nụ cười trên môi!

Anh vẫn nở nụ cười trên môi!

CƯỜI!

Tô Tửu cảm thấy giá trị của mình đang bị thách thức, tạm thời quên đi cốt truyện rác rưởi, nhắm súng thần công vào Bạch Kiêu.

" Đầu óc của cậu có vấn đề sao? Một Omega xinh đẹp như tớ mà khóc như vậy trước mặt cậu, cậu không cảm thấy đau lòng sao? Cậu không có chút cảm tình nào với Omega sao?"

Bạch Kiêu: "..."

Anh biết lúc này nên nghe theo lời Tô Tửu, tốt nhất là giả vờ vô cùng bối rối và đau lòng.

Nhưng mà......

Bạch Kiêu: "Ha ha ha ha..."

Tô Tửu: "..."

Tô Tửu: "Cút đi!"

Bạch Kiêu không rời đi.

Anh vừa cười vừa lấy khăn tay lau nước mắt cho Tô Tửu.

Lần này, anh rốt cuộc cũng lau nước mắt cho cậu.

Chỉ là hốc mắt còn đỏ, trên mặt cậu còn có nước mắt.

Bạch Kiêu nhịn không được, nhéo nhéo mặt Tô Tửu, bất đắc dĩ nói: "Được, hôm nay là lỗi của tớ, tớ không nên chọc giận cậu. "

Vừa nói, anh vừa thu tay về phía sau, nhẹ nhàng vén miếng dán hạn chế sau gáy Tô Tửu lên.

Đầu ngón tay xoa mơ hồ hai dấu răng trên tuyến.

"Tớ cắn sâu đến mức như nhìn thấy máu. Cho nên đừng dán miếng dán hạn chế, viêm nhiễm sẽ không tốt đâu."

Bạch Kiêu đã nói dối Tô Tửu.

Do chức năng sinh lý đặc biệt của chúng, các tuyến đặc biệt phục hồi nhanh chóng sau vết cắn.

Viêm nhiễm không phải là không thể xảy ra, nhưng xác suất cực nhỏ, gần như không tồn tại.

Nhưng nó là di chứng của dánh dấu, là lòng chiếm hữu của Bạch Kiêu, thứ mà anh luôn che giấu kỹ lưỡng và thuộc về Alpha, hoàn toàn bị kích động bởi sự phản kháng trong lời nói của Tô Tửu.

Vì nước mắt của Tô Tửu, anh có thể tạm thời gác lại nghi vấn về mối quan hệ giữa hai người.

Nhưng Tô Tửu chính là Omega mà anh đã đánh dấu, là Omega mà anh bảo vệ trong lòng.

Tô Tửu như thế nào cũng không để ý, nhưng ngoại trừ Tô Tửu ra, ai cũng đều phải biết, đây là người của anh.

Đặc biệt là học sinh mới chuyển đến, dám khiêu khích Tô Tửu trước mặt cả lớp trong lần đầu tiên gặp mặt.

Vì vậy, đối với lần đánh dấu này, Bạch Kiêu dự định sẽ công khai cho cả trường đều biết.

Vì vậy, anh đã dạy cho mình một bài học và nói dối.

Tô Tửu hoàn toàn là một tên học tra, cậu đã làm beta ba năm ở Sơ Trung, vì vậy cậu hoàn toàn không học lớp sinh lý học của Omega.

Nhưng cho dù Tô Tửu biết, mọi chuyện cũng sẽ không khác đi.

Bởi vì trong lòng Bạch Kiêu tuyệt đối sẽ không lừa dối người khác, cho nên cậu vẫn sẽ lựa chọn tin tưởng đối phương.

Vì vậy, Tô Tửu có chút bối rối.

Cậu không chắc chắn chạm vào vị trí của tuyến thế.

Không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý không nhưng chỗ bị cắn thực sự rất sưng và đau.

Tô Tửu lo lắng hỏi: "Thật sự sẽ gây ra viêm nhiễm sao? Nếu có, sẽ rất nghiêm trọng sao?"

Bạch Kiêu xụ mặt nói: "Đúng vậy, tuyến thể của Omega rất quan trọng, không cần tớ phải nói nhiều, chú ý một chút đi."

"Nhưng, nhưng..."

Lỗ tai Tô Tửu ửng hồng, cậu khô khan nói: "Nhưng sẽ bị phát hiện, hơn nữa mùi của cậu vẫn còn, vạn nhất bị... "

Khóe môi Bạch Kiêu hơi cong lên, rất nhanh lại bị đè xuống.

Tất cả những gì anh cần là để người khác ngửi thấy.

Nhưng trên mặt anh vẫn là vẻ mặt lãnh đạm, Tô Tửu căn bản nhìn không thấu tâm can của anh.

Hơi dính vào người cậu, môi Bạch Kiêu vô tình lướt qua má Tô Tửu, ghé vào tai cậu thở nhẹ.

"Sợ cái gì? Dù sao toàn bộ Nhất Trung, ai mà không biết cậu là vị hôn phu của tớ."  .



"Nhưng mà......"

Tô Tửu vẫn có chút không xác định.

Dù sớm hay muộn thì cậu cũng chỉ là vị hôn phu pháo hôi mà thôi!

Bạch Kiêu không hiểu sự lo lắng của Tô Tửu, chỉ nói: "Cho dù không để ý viêm nhiễm nguy hiểm, cũng che đậy vô dụng, bởi vì..."

Anh liếc mắt nhìn con đường bên ngoài khu rừng, nhẹ nhàng nhìn thoáng qua, sự lạnh lùng trong mắt anh gần như trở thành sự thật.

Đối phương sợ đến tái mặt, xoay người vội vàng bỏ chạy.

Sau khi người rời đi, Bạch Kiêu ghé vào tai Tô Tửu nói: "Có người nhìn thấy."

Tô Tửu không khỏi giật mình, hỏi: "Bị, bị ai thấy?"

"Chung Nhất Nặc."

Trên thực tế, ngay từ khi Bạch Kiêu nghe theo tiếng gọi trái tim mình, vào thời điểm quyết định đánh dấu Tô Tửu, anh đã thấy Chung Nhất Nặc đứng bên ngoài khu rừng.

Anh vốn có cơ hội mang Tô Tửu rời đi, tìm một nơi vắng vẻ để đánh dấu Tô Tửu.

Đồng dạng, trong lòng anh cũng mơ hồ biết, Tô Tửu không có ý định cho anh đánh dấu.

Nhưng Bạch Kiêu vẫn chọn đánh dấu Tô Tửu.

Khi ai đó đang theo dõi, anh đã đánh dấu Tô Tửu mà không có bất kỳ sự đắn đo nào.

Một giọng nói cứ mê hoặc bên tai anh.

Anh không muốn trở thành chính nhân quân tử chút nào, tại sao phải giả vờ bộ dáng chính trực chứ?

Lần đầu tiên, vào ngày Tô Tửu động dục, anh nhịn không được muốn đánh dấu cậu.

Lần thứ hai, trước khi Bạch Cảnh Mậu xông cửa vào, anh cũng cố gắng không đánh dấu cậu.

Bề ngoài, anh giả vờ thờ ơ, như thể không quan tâm đến hai vụ tai nạn đó.

Nhưng sự thật là như vậy sao?

Anh có thực sự không quan tâm?

Anh đã luôn hối hận về điều đó.

Hối hận đến mức vô cớ đánh dấu cậu trong giấc mơ hàng đêm.

Hối hận hai lần còn chưa đủ sao, còn muốn hối hận lần thứ ba?

Nếu lần thứ ba này là lần cuối cùng thì sao?

Vì vậy, tại sao không thuận theo đối phương mà đánh dấu cậu?

Hãy để cậu hoàn toàn nhiễm với hương vị của anh.

Hãy để cậu là của anh hoàn toàn.

...

Bạch Kiêu thừa nhận rằng anh đã bị mê hoặc bởi giọng nói đó.  

Trên mặt lắc đầu, Bạch Kiêu dùng đầu ngón tay nhéo nhéo vành tai Tô Tửu, thở dài: "Có lẽ, hiện tại mọi người đều biết rồi"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.