Mùi chân giò nướng thơm ngào ngạt, Cố Diệu chọc chọc Từ Yến Chu: “Huynh mau xoay nó đi.”
Từ Yến Chu tiếp tục nướng, chàng cúi đầu, ánh mắt lại dừng trên ngọn lửa: “Ấu Vi đi được thì ta cũng có thể đi.”
“Cố Diệu, nàng không thể vì ta bị thương liền không để ta làm gì, ta có thể giết người cũng có thể khuân vác, việc gánh muối nhất định sẽ tốt hơn một nữ tử như Ấu Vi.”
Chàng ngẩng đầu nói tiếp: “Chẳng lẽ trong mắt nàng, ta còn không bằng cả Ấu Vi sao?”
Cố Diệu chưa từng nghĩ như vậy, trên thực tế thì dù Từ Ấu Vi là một cô nương, nhưng cũng là một cô nương khỏe mạnh.
Từ Yến Chu có thể mang đao giết người, thì đó cũng là chuyện của trước kia.
Nàng dẫn Từ Ấu Vi theo, không phải bởi vì nàng ấy có thể gánh được nhiều hay ít muối về. Mà vì tiểu tiên nữ muốn đi, cho dù không gánh được muối cũng không sao.
Cố Diệu: “Cho nên huynh cảm thấy nữ tử không bằng nam nhân các huynh?”
Từ Yến Chu bị hỏi cứng họng, nhưng vẫn kiên trì: “Nói riêng về việc gánh muối, Ấu Vi nhất định không thể so với ta được.”
Cố Diệu cũng không quan trọng ai gánh được nhiều hơn: “Huynh có gánh nhiều hơn cũng vô dụng, ta lại không cho huynh đi.”
Mấy ngày nay nàng đổi thuốc cho Từ Yến Chu, mắt thấy miệng vết thương đã tốt hơn nhiều, chờ thêm một thời gian nữa sẽ đi Vân Thành xem qua, nếu đại phu nói không sao, lúc đó nàng mới tin.
Từ Yến Chu rất nghe lời, Cố Diệu nói không được chính là không được.
Chàng có thể lén đi xuống núi mấy lần, nhưng không thể lén theo nàng đến hồ nước mặn.
Chàng sợ nếu bị phát hiện, Cố Diệu sẽ mặc kệ chàng.
Cố Diệu liếc Từ Yến Chu một cái, tay nghề nướng thịt của chàng thật sự rất tốt, nướng lửa ngoài trời không sễ dàng kiểm soát nhiệt độ, rất dễ bị cháy.
Nhưng chân giò này được nướng thành những miếng rất ngon lành, mật ong bao lấy giò heo, lớp da bên ngoài mềm mềm dai dai, bên trong mềm mịn nhiều nước.
Từ Yến Chu thấy đã hòm hòm, liền đưa giò heo cho Cố Diệu: “Nếm thử xem.”
Mùi thơm ngay bên miệng, Cố Diệu cắn một miếng nhỏ, vừa thơm vừa nóng.
Miếng đầu tiên quá nóng, Cố Diệu nuốt xuống luôn, hương thơm vẫn còn vương trong miệng khiến nàng không thể không cắn thêm miếng nữa, tìm góc độ tốt nhất cắn xuống, lớp da được nướng vàng giòn, thịt bên trong mềm mụp cộng thêm vị mặn của nước hầm.
“Ăn ngon quá!”
Dùng lửa đã có thể nướng ngon như vậy, nếu nướng bằng than củi Từ Yến Chu đã có thể mở được quán rượu rồi.
Cố Diệu mở to hai mắt: “Huynh thật lợi hại nha.”
Từ Yến Chu: “Vậy…”
Cố Diệu: “Không được!”
Từ Yến Chu thở dài: “Ta còn chưa nói hết.”
Nàng gặm giò heo: “Chưa nói cũng không được, ta đem vào cho bọn bọ.”
Để phần cho Triệu Nghiễm Minh và Tần Khôn xong, Cố Diệu đặt giò heo vào trong đĩa, bưng nhanh vào phòng nhân lúc còn nóng.
Từ Yến Chu còn muốn nói gì đó, nhưng Cố Diệu chạy quá nhanh.
Giò heo được chặt làm đôi, một nửa cũng không hề nhỏ chút nào.
Từ Yến Nam hít một hơi thật mạnh: “Tẩu tử, đây là cái gì? Thơm quá!”
Cố Diệu: “Giò heo.”
Lư thị ngẩn người, trong phủ tướng quân chưa từng nếm qua món này, phần lớn đều các món được chế biến từ cá và thịt dê, nhưng thịt heo thì rất hiếm.
Bây giờ có thịt ăn đã không tệ, bà cũng không thể có nhiều lựa chọn như vậy.
Bà dẫn Từ Yến Nam đi rửa tay: “Rửa tay rồi mới được ăn, A Diệu, đây là thịt nướng sao, cầm tay ăn có ngon hơn không?”
Đến lúc Từ Yến Chu tiến vào, đã trông thấy bốn người vây quanh lại gặm giò heo, Từ Yến Nam ăn đến nỗi mồm miệng đầy mỡ, Từ Ấu Vi cắn một miếng thật lớn, còn Lư thị thoải mái phun ra một khúc xương nhỏ.
Cố Diệu ăn rất ngon miệng, đôi mắt híp lại thích thú.
Lư thị tán dương: “A Diệu giỏi quá, có thể làm ra món ngon như vậy.”
Cố Diệu uống nước không quên người đào giếng: “Mẫu thân, Yến Chu nướng đó.”
Lư thị: “Vậy hắn rốt cuộc cũng có tác dụng.”
Từ Yến Chu ngồi xuống cạnh Cố Diệu, nàng nhanh tay lấy cho chàng một cái: “Huynh mau ăn đi.”
Chân giò nướng rất thơm ngon, đợi đến khi bưng thịt kho và canh sườn lên mọi người đã lửng dạ.
So với bữa cơm trưa, Từ Yến Nam cảm thấy cơm tối hôm nay ăn ngon gấp trăm lần. Nhưng giữa trưa hắn đã bị đánh một trận, cho nên lời nói tương đối uyển chuyển: “Nếu đệ có hai cái bụng thì tốt quá.”
Từ Ấu Vi cũng cảm thán: “Đúng vậy, như thế có thể ăn được hết.”
Từ Ấu Vi trước kia ăn ít bao nhiêu, từ khi đến Tây Bắc hạc hồng không thấy, nhưng lượng cơm nàng ăn lại tăng không ít. Nàng còn nóng lòng muốn ăn thịt khô.
Nàng nhất định phải thêu thùa nhiều hơn, gánh thêm nhiều muối thạch, kiếm thật nhiều tiền sau đó mua thịt về ăn!
Lư thị thu dọn chén đĩa; “Ra ngoài đi dạo một chút, cẩn thận ăn nhiều khó chịu.”
Ánh trăng rọi sáng mặt đất, cách ngôi nhà tranh không xa là nhà mới đang xây dở, nền móng đã được đặt, nhiều người xây nhà cũng nhanh, không bao lâu nữa bọn họ đã có thể dọn vào ở.
Cố Diệu tính toán số tiền xây nhà, còn dư lại dùng để đóng đồ đạc: “Từ Yến Chu, huynh đi hỏi trong thôn có ai là thợ mộc không, chúng ta chuẩn bị vài món đồ.”
Từ Yến Chu gật đầu nói được.
Cố Diệu lại nói: “Phía trước nên đặt một hàng rào, quây lại một khoảng sân thật rộng, đến mùa xuân có thể trồng rau củ.”
Nàng hứng trí bừng bừng lên kế hoạch cho nhà mới: “Nơi này làm một cái hang để nuôi thỏ!”
Từ Yến Chu bắt được bốn con thỏ, tặng nhà trưởng thôn một con, trong nhà vẫn còn thịt cho nên giữ lại nuôi cho béo.
“Đợi đến mùa xuân chúng ta sẽ mua mấy con gà con về nuôi, tới lúc có trứng gà ăn.” Cố Diệu cười nói: “Ta thật mong sớm được vào nhà mới.”
Nhà mới sẽ rất ấm áp, cũng lớn hơn nữa.
Lúc đó căn nhà phía tây sẽ chia làm hai căn nhỏ hơn, nếu có người làm giường lò thì thật tốt, ngủ giường lò rất ấm.
Nàng sẽ ngủ giường lò, để Từ Yến Chu ngủ trên giường gỗ.
Móng nhà đã đặt xong, xây nhà cũng rất nhanh, Từ Yến Chu nói: “Chắc bốn năm ngày nữa là xong rồi.”
Sau khi xây nhà xong, phải để khô vài ngày rồi mới vào ở.
Ban đêm gió mát, nhưng trong lòng Cố Diệu lại ấm áp.
Từ Yến Chu: “Không còn sớm nữa, mau về ngủ thôi.”
———-
Để tiết kiệm nến cho nên bôi thuốc cho Từ Yến Chu từ trước, Cố Diệu thành thật nằm trên giường. Nàng không còn nằm vào mép giường nữa, bây giờ khoảng cách giữa nàng và Từ Yến Chu rất gần, có thể nghe thấy hơi thở của người bên cạnh, giống như chỉ cần động một chút là sẽ đụng phải.
Từ Yến Chu không buồn ngủ cho lắm, chàng nhân lúc Cố Diệu chưa ngủ liền nhấp miệng đề nghị: “Ta vẫn thấy ta có thể theo nàng đến hồ nước mặn.”
Tại sao từ Ấu Vi được đi còn chàng thì không chứ.
Cố Diệu cẩn thận trở mình: “Đợi khi nào khỏe hơn sẽ cho huynh đi.”
Miệng vết thương của chàng đã kết vảy, nhưng tổn thương sâu bên trong không nhỏ, chừng nào uống xong toa thuốc này sẽ dẫn chàng đi hiệu thuốc Vân Thành xem lại.
Từ Yến Chu: “Ta thấy khỏe lắm rồi, cái gì cũng làm được.”
Cố Diệu: “Đúng vậy, huynh cái gì cũng làm được. Bắt thỏ, hái hồng, trèo đèo lội suối chạy nhảy khắp nơi, còn gì huynh chưa làm đâu.”
Từ Yến Chu lập tức ngậm miệng.
Nàng biết Từ Yến Chu không chịu được ngồi yên, một đại nam nhân phải mở to mắt nhìn muội muội mỏng manh yếu ớt đi nhặt muối, trong lòng nhất định rất gấp.
Cố Diệu: “Không phải huynh muốn làm việc sao, vậy thì đi thiêu than củi đi, giữ lại mùa đông có dùng.”
Trong phủ tướng quân trước kia đến mùa đông đều dùng than củi chống lạnh, Từ Yến Chu nói: “Được, ta nhất định sẽ đốt được than.”
Qua ngày hôm sau.
Từ Ấu Vi vô cùng cao hứng tìm một cái gùi nhỏ, lại đổ một túi nước chuẩn bị đi đường chống khát.
Bên cạnh, Từ Yến Chu pha một chén nước mật ong đổ vào túi nước, sau đó nhét vào gùi của Cố Diệu.
Từ Ấu Vi trợn trắng mắt mà nhìn: “…huynh trưởng.”
Từ yến Chu liếc nàng ấy một cái: “Chuyện gì?”
Từ Ấu Vi hít sâu một hơi: “Không có gì, muội với tẩu tử đi đây.”
Từ Yến Chu hộ tống hai người ra ngoài, đến khi bọn họ đi được một đoạn xa, chàng mới lẩm bẩm: “Về sớm một chút.”
Có lẽ giữa huynh muội có một cảm giác đặc biệt, Từ Ấu Vi quay đầu nhìn lại.
Làn gió thu thổi qua làm tung góc áo của Từ Yến Chu.
So với trước kia chàng gầy đi rất nhiều, trọng thương hôn mê hơn một tháng, ngay cả Cố Diệu mỗi ngày đều cho ăn thịt cũng không kéo lại được như ban đầu.
Y phục mặc trên người có chút rộng.
Thần sắc cô đơn lại xuất hiện trên mặt chàng khiến nội tâm Từ Ấu Vi không đành lòng.
Huynh trưởng là muốn đi theo tẩu tử, nhưng tẩu ấy lại dẫn nàng theo mà không cho huynh ấy đi.
Nàng không khỏi quay đầu nhìn một chút, nhưng lại thấy Từ Yến Chu dường như đang trừng…Trừng nàng?
Từ Ấu Vi lập tức kéo lấy cánh tay Cố Diệu: “Tẩu tẩu!”
Cố Diệu cười cười: “Sao vậy?”
Từ Ấu Vi cao giọng nói: “Được cùng tẩu đi ra ngoài rất vui, còn vui hơn cả ăn thịt!”
Từ Ấu Vi đọc đủ thứ thi thư, sao lúc vui vẻ lại chỉ so với ăn thịt.
Nhưng mà như vậy thật đáng yêu.
Cố Diệu vỗ vỗ tay nàng ấy: “Đường lên núi không dễ đi, để ta dắt muội.”
Từ Yến Chu: “…”
Chàng nhìn theo bóng bọn họ trên đường núi, sau đó quay đầu cầm rìu chuẩn bị lên núi đốn củi.
Chàng đã đồng ý với Cố Diệu phải đốt ra than.
Lư thì nhìn thoáng qua: “Củi trong nhà còn đủ dùng, không cần phải đốn củi đâu.”
Từ Yến Chu: “Con đi lòng vòng một chút rồi về.”
Chàng đã từng thấy rất nhiều loại than củi, trong cung thì dùng loại than thú kim, than ngân sương, phủ tướng quân trước kia lại dùng than đỏ, còn lúc xuất quân sẽ dùng than đen.
Chàng chỉ biết than củi được lấy từ gỗ đốt cháy, còn những thứ khác không biết.
Cho nên loay hoay trong rừng hết một buổi sáng vẫn không đốt được tí than nào, ngược lại quần áo dính không ít bụi.
Từ Yến Chu thả tay áo xuống, định bụng buổi chiều lại đến. Chàng đi lên đỉnh núi đợi một hồi, rốt cuộc cũng nhìn thấy hai bóng người nhỏ gầy.
Từ Ấu Vi vừa đi vừa quan sát khung cảnh chung quanh, nàng cảm thấy ở trên núi chỗ nào cũng tốt, tuy rằng sơn hoa điêu linh, cỏ cây khô vàng, nhưng nhìn vẫn thấy cảnh đẹp ý vui.
Chỉ cần ở bên cạnh Cố Diệu, nàng đã thấy giống như đi đạp thanh dạo chơi trong ngày xuân. Cố Diệu còn đem nước mật ong huynh trưởng pha cho nàng uống nữa.
Tuy nhiên nàng cũng phải cắn răng nghiến lợi mà đi trở về, dù muối thạch nàng nhặt không nhiều thì cũng phải hơn mười cân.
Đi qua hai ngọn núi, nàng đã cảm thấy gùi trên lưng đang trĩu xuống rất khó chịu.
Hiện tại bả vai nàng rất đau, chân và cổ họ cũng đau.
Cố Diệu nói muốn giúp nàng, nhưng Từ Ấu Vi không chịu. Nàng không muốn để Cố Diệu thấy nàng không hữu dụng bằng huynh trưởng, dù có phải bò nàng cũng sẽ mang muối thạch trở về.
Từ Ấu Vi lau mồ hôi, đi lên trước nhìn xem còn bao lâu nữa mới đến.
Người đang đứng trên đỉnh núi trăng thanh gió mắt, chính là Từ Yến Chu.
Từ Ấu Vi cố gắng thẳng lưng lên: “Tẩu tẩu, thật sự không nặng, cứ như thế này lần sau muội còn có thể cõng thêm nhiều hơn.”
Nàng là sợ Từ Yến Chu chỉ cần một tay cũng nhẹ nhàng nhấc giỏ của nàng lên sau đó âm thầm châm chọc.
Nàng vũng vẫy đi lên sườn dốc.
Từ Yến Chu nhẹ nhàng nhấc gùi trên lưng Cố Diệu: “Để ta.”
———–
Tác giả có lời muốn nói.
Từ Ấu Vu: Người nào khổ hơn đây!
Từ Ấu Vi: Không phải ngươi nói ngược văn biến thành ngọt văn sao?!! [muội muội trốn đi.ing]
—
Cố Diệu: Từ Yến Chu, không phải huynh muốn làm việc sao, huynh đi thiêu than củi đi, giữ lại mùa đông dùng.
Từ Yến Chu: Cũng không phải muốn làm việc, chủ yếu là muốn làm cùng nhau.