Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Nam Chính Cặn Bã

Chương 9



Căn hộ này nằm ở trung tâm thành phố, đi đâu cũng rất thuận tiện, được bố trí 3 phòng ngủ và 2 phòng khách, quá đủ cho một quý cô độc thân. Nội thất được trang trí theo phong cách đơn giản nhẹ nhàng, thi thoảng có chỗ rơi chút đồ vật của thiếu nữ, chứng minh được nơi này đúng là nơi ở của nguyên chủ.

Bạch Tiêu tắm nước nóng, giảm bớt căng thẳng và xáo trộn cả ngày hôm nay, nặng nề ngã xuống giường, thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi tỉnh dậy từ một khoảng thời gian dài tăm tối, ngày hôm nay cô lại giống như một còn rối bị quay dây cót, bị ép cho không ngừng xoay tròn, đến tận lúc này mới có thể hít thở một hơi.

Bạch Tiêu duỗi tay ra, một tay xoa đôi má, vì mới từ phòng tắm đi ra nên trên mặt vẫn còn cảm giác mát mẻ, khoan khoái do nước trên mặt chưa khô hẳn, cảm giác vô cùng tốt, cô véo mạnh một cái.

"Aaa——" Tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn trong căn hộ.

Quả nhiên không phải là mơ.

Không đến 24 tiếng đồng hồ, công việc của công ty cô sớm đã hoàn thành, cô cùng Tống Nhiên và Trình Lại Ngọc gặp nhau, còn bất ngờ gặp Bạch Mộ, hôm nay quả là thu thập được rất nhiều thông tin quan trọng, năng suất của mình thật cao, cầu được khen nha.

Bạch Tiêu vốn có kế hoạch riêng cho cuộc sống của mình, cô rất cẩn thận trong công việc, chức nghiệp lý tưởng chính là trở thành một giám đốc điều hành công ty, lợi nhuận đủ để tận hưởng cuộc sống và đi du lịch khắp nơi sau này.

Hiện tại......

Nhân lúc đang thiền trước khi đi ngủ, Bạch Tiêu lại một lần nữa lên kế hoạch cho cuộc sống của mình.

Đương nhiên sau khi chia tay tên cặn bã, hắn cùng nữ chính yêu nhau say đắm triền miên như thế nào, cô cũng không quan tâm, nước sông không phạm nước giếng, cô chính là không thèm cho bọn họ một ánh mắt luôn.

Điều làm cho cô cảm thấy hài lòng và vui vẻ nhất có lẽ là hiện tại đã đạt được mục tiêu trong sự nghiệp mà lúc trước đã đề ra, vậy bước tiếp theo chính là xây dựng và phát triển công ty càng lớn càng mạnh hơn nữa, sau đó bồi dưỡng những lớp thế hệ nhân tài sau này tiếp bước cô nha.

Bạch Tiêu lúc trước đang tăng ca cho ông chủ đã có chút suy nghĩ, sau này nhất định phải lên chức giám đốc kia, bây giờ đã được như ý.

Còn về phần gia đình...... Trước mắt Bạch Tiêu bỗng hiện lên khuôn mặt vô cảm của Bạch Mộ, hy vọng mối quan hệ quái gở của gia đình này có thể chậm rãi trở về quỹ đạo.

Thân thể này đối Bạch gia, với cha mẹ, trí nhớ có chút phai nhạt, thậm chí nhất thời không nhớ nổi cha mẹ có khuôn mặt như thế nào.

Ngược lại là khuôn mặt tuấn tú lãng tử của tên tra nam Tống Nhiên bỗng nhiên lơ đãng nhảy ra, khóe mắt, đuôi lông mày phảng phất nét đào hoa kia...

"Có phiền hay không a!"

Bạch Tiêu nghiêng người đập mạnh lên tấm đệm mềm. Cái thân thể này đúng là...

Cô quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ không có rèm che cửa đóng lại, trong giây lát bỗng hoảng hốt.

Vị trí này, góc độ này, giống như khi cô thức dậy vào sáng nay.

Thôi được đây chính là ý trời, bảo nàng tắm rửa đi ngủ không nên suy nghĩ nhiều nữa. Vì vậy, Bạch Tiêu nghe theo và ngủ thiếp đi.

Trong giấc mơ, thân thể này dường như đang lo lắng rằng mình sẽ không thể sống tốt cuộc sống này, ký ức về nguyên chủ xẹt qua trong đầu cô như một bộ phim với tốc độ gấp sáu mươi tư lần.

Người xem Bạch Tiêu tự cảm thấy không tốt lắm, một bên thì cưỡng ép hòa làm một thể, một bên thì ý chí cá nhân phát ra từng tiếng phẫn nộ cũng khiến cô không thể chối cãi.

Nhất là khi cô nhớ lại chuyện đến chuyện Tống Nhiên tiễn nguyên chủ về căn hộ vào một ngày mưa tầm tã, lại theo thói quen tán gái, khi đó nửa người hắn ướt đẫm mà nguyên chủ thì một chút nước cũng không đụng, cảm giác ấm áp trong trái tim nguyên chủ lúc này phảng phất chuyện đó dường như mới là của ngày hôm qua.

Cho tới bây giờ không ai chăm sóc quan tâm cô như vậy, kể cả người nhà của cô, Tống Nhiên đối với cô là dùng chân tình, cùng sự cẩn thận ấm áp mà làm tan chảy tấm băng lạnh là cô.

Bạch Tiêu không phát ra được bất kì thanh âm nào, nhưng ý thức không ngừng gào thét, nguyên chủ xấu xa, xin hãy tỉnh lại đi!

Nếu như đổi lại là Bạch Mộ, hắn nhất định sẽ mua một cái ô càng lớn hơn để che cho cô!

Bởi vì suốt cả đêm cô cùng ý thức của nguyên chủ đấu tranh, Bạch Tiêu cũng không có gì bất ngờ khi tỉnh lại với hai quả mắt có quầng thâm, bởi vì trước khi ngủ cô không có kéo rèm lên mới sáng sớm ánh mặt trời đã chiếu sáng khắp cả căn hộ, làm Bạch Tiêu phải xua tan ý định nghì việc ngày hôm nay. Sau tiếng nước bắn trong phòng tắm, Bạch Tiêu ngẩng đầu nhìn gương mặt có giọt nước đọng trong gương, làn da trắng khỏe vô cùng mịn màng, đôi mắt tròn và trong veo.

Sau cơn mưa trời lại tạnh, cô bắt đầu lại một lần nữa đi.

Hết thảy bắt đầu lại.

****

Cuối tuần có một cuộc tụ họp nhỏ của những người đồng nghiệp để trao đổi tin tức và xu hướng chính sách trong ngành. Bạch Tiêu vừa tới, bất giác âm thanh trong phòng họp dần nhỏ đi.

"Tiêu Tiêu, ngày hôm đó em có việc phải làm sao?" Lục Chi Hằng thuận miệng hỏi.

"Ừ, em có người hẹn trước đó rồi."

"A, ai?" Lục Chi Hằng thuận miệng hỏi.

"Anh trai." Bạch Tiêu vừa nhìn tư liệu vừa nói: "Hai ngày trước em đã tới công ty rồi, lần này anh đừng làm phiền bữa cơm cuối tuần của gia đình em.. "

"......"

Những người khác có thể không biết chi tiết, nhưng Lục Chi Hằng biết rất rõ ràng về mối quan hệ giữa Bạch Tiêu và gia đình cô trong những năm qua có bao nhiêu là xa cách.

Chính là loại không có mâu thuẫn lớn trong gia đình gì, nhưng lại ngồi cùng một chỗ thì đúng là vô cùng vi diệu.

Thay đổi tính tình rồi?

Lục Chi Hằng dùng ánh mắt quan sát người đang trò chuyện với các đối tác khác, từ khóe mắt của anh có thể nhìn ra, phong cách của cô mấy ngày nay khá khác.

Tuy nhiên thì, tóm lại đối tượng cuộc hẹn không phải Tống Nhiên là tốt rồi.

***

Nhà họ Bạch nằm trong khu biệt thự phía đông thành phố, tập trung rất nhiều doanh nhân ở đây, cách trung tâm thành phố hơi xa một chút.

Ở chỗ này người dân sống rất thư thái, hoàn toàn sống cách xa nhịp sống xô bồ, hối hả của nơi thành thị. Môi trường sống gần nơi nửa sông nửa thành phố càng được coi trọng.

Sau khi cha mẹ của nguyên chủ ban đầu giao phần lớn sự nghiệp của họ cho Bạch Mộ xong, họ liền giải nghệ và ra nước ngoài để tận hưởng cuộc sống nhàn nhã. Đó chính là cuộc sống mơ ước của Bạch Tiêu sau này nha.

Lần cuối cha mẹ Bạch nhìn thấy con gái đã là hơn nửa năm trước, họ bận rộn vì công việc mà quên đi việc chăm sóc, bỏ bê giáo dục con gái, khi nhận ra vấn đề này thì mối quan hệ của gia đình vốn đã khó trở lại như trước, họ luôn cảm thấy mình bị ngăn cách với Bạch Tiêu như có một lớp băng vô hình.

Nếu không phải Bạch Mộ nói mấy ngày nay tính tình của Bạch Tiêu đã thay đổi rất nhiều, thái độ cũng đã dịu đi thì cha Bạch vẫn còn đang không biết nên làm sao với con gái mình bây giờ.

Bốn người trong gia đình ngồi vây quanh một bàn, hỏi han ân cần với nhau vài câu về những vấn đề vụn vặt trong cuộc sống và khi ở nước ngoài, ông Bạch hỏi: "Tiêu Tiêu, anh con nói gần đây con có rất nhiều việc, sức khỏe con có chịu nổi không? "

Bạch phu nhân cũng tiếp lời: "Đúng vậy, con gái chúng ta nhìn trông sụt cân rất nhiều, đây là anh trai con thất trách."

Bạch Mộ mặt không có biểu tình gì, gắp cho cha mẹ mỗi người một miếng thịt.

Bạch Tiêu mỉm cười: "Con không có vấn đề gì, hiện tại vẫn chưa là mùa cao điểm, khối lượng công việc của con cũng không lớn, cha mẹ không cần quá lo lắng đâu ạ."

Cha Bạch như chỉ chờ cô nói những lời này: "Tiêu Tiêu, ta có chuyện muốn thảo luận, nói với con một chút."

"Dạ, sao thế ạ?. "

"Là như vậy, chú Cố của con vài năm trước đây đã thử nghiệm công việc kinh doanh mới, hiện tại đã thành công và thành lập ra một công ty con mới, hiện tại đang tìm kiếm một đối tác quen thuộc với thị trường công nghiệp địa phương. Thành tựu của công ty con trong những năm qua rất được, chú Cố hy vọng được hợp tác với công ty của con."

A? Khách hàng lớn?

Bạch Tiêu đang cầm đôi đũa trên tay bỗng dừng lại, có chút do dự.

Cái này rõ ràng không có trong nguyên tác, bạn gái cũ của nam chính đóng vai phụ không biết mệt mỏi gây chuyện với nữ chính, cũng không có thời gian rảnh rỗi để phát triển khách hàng mới.

Bạch Tiêu đang cố gắng cẩn thận trên con đường khởi động tác phẩm gốc và muốn hoàn toàn trở thành một con người khác nguyên tác, cô rất để ý và tránh làm mấy việc gây ra hiệu ứng bươm bướm.

Một động thái lớn như vậy cần được xem xét cẩn thận.

Nhân vật "chú Cố" này, chưa từng được nhắc đến trong nguyên tác, nhưng thân thể này có một chút kí ức còn sót lại, nguyên chủ đã từng được nghe nói về người này. Hai nhà thân thiết như vậy nhưng cũng đã hơn mười năm không gặp.

Bạch Mộ đã từng nghe cha Bạch nhắc tới chuyện này trước đó, nhưng anh cảm thấy chuyện để em gái đồng ý hợp tác còn khó hơn lên trời.

Bạch Tiêu cùng gia đình vẫn luôn không mặn không ngọt, thậm chí có chút thờ ơ, hoặc là không gặp nhau hoặc là ngồi bên nhau hàng tiếng đồng hồ mà không nói một lời nào.

Tuy nói có quan hệ ruột thịt này, nhưng sự hợp tác giữa tập đoàn và công ty hai bên không tuân theo quy luật nào, cho dù có thể trở thành đối tác chính thức, Bạch Tiêu cũng không bao giờ quan tâm đến việc riêng của gia đình.

Bạch Tiêu nghĩ nghĩ: "Công ty của con cũng không lớn, không bằng Top 4, doanh nghiệp kế toán xuyên biên giới cũng không bằng của bọn họ, tại sao giám đốc Cố lại tìm bọn họ chứ?"

Cha Bạch mơ hồ có thể cảm nhận được con gái ông không thích bạn mình, nhưng ông hiếm khi nói ra những điều này, thật sự sẽ rất tiếc nếu như một dự án tốt như vậy mà giao cho người khác.

Cha Bạch lặng lẽ hướng Bạch Mộ mà ném ra một ánh mắt ám chỉ, hy vọng anh có thể giúp thuyết phục Bạch Tiêu từ góc độ kinh doanh.

Bạch Mộ nhìn cha mình, khóe miệng khẽ cười, rồi lại cho mẹ Bạch một miếng thịt.

"......"

Cha Bạch xoa xoa ngón tay, cảm giác có chút túng quẫn: "Tiêu Tiêu, chú Cố của con là có chút ý tứ, lợi nhuận thu về cho công ty của con nhất định sẽ làm con cảm thấy hài lòng. Hơn nữa bản kế hoac̣h này sẽ do cấp dưới của hắn đảm nhiệm, lão Cố sẽ không tham dự vào. "

"Con có thể tìm đồng nghiệp khác tiếp nhận hạng mục này được hay không được?"

"Sao lại như vậy được?!"

Cha Bạch nhíu mày lại: "Người ta chính là nhìn trúng năng lực của con, hoàn toàn coi con là người ngoài."

"......"

"Tiêu Tiêu, cha biết rõ công ty của con hai năm qua phát triển vô cùng nhanh, rất nhiều khách hàng lớn tìm tới cửa. Tuy nhiên, vẫn không thể so được khách hàng lớn như lão Cố, hơn nữa ngành công nghiệp này đang trong giai đoạn phát triển phát triển nhanh chóng và rủi ro tương đối thấp.."

Mẹ Bạch lặng lẽ chạm vào cha Bạch ở dưới gầm bàn, ám chỉ ông chú ý tới phản ứng của con gái một chút, bà hoà giải nói: "Tiêu Tiêu, chúng ta tuyệt đối không có ý định can thiệp vào sự nghiệp của con, con đừng vội cự tuyệt, con tìm hiểu rồi xem xét kĩ một chút, sau đó mới quyết định được không? "

"Cái này...... Công ty của con cũng cần phải đầu tư không thấp."

Bạch Tiêu bất giác nghĩ tới phải làm tan tấm băng giữa nguyên chủ với gia đình, liền có chút do dự.

Nhìn ra được ý của Bạch Tiêu, cha mẹ Bạch liếc hiểu ý nhìn nhau, tranh thủ thời gian rèn sắt khi còn nóng: "Có cao bao nhiêu chú Cố của con cũng nguyện ý đầu tư. Đợi lão Cố trở lại, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm."

Nói chuyện công việc trên bàn ăn quả thực dễ thành, mọi chuyện mơ mơ hồ hồ liền đàm phán thành công.

Chờ Bạch Tiêu cẩn thận suy nghĩ kĩ lại, bỗng lo trước lo sau, e sợ hiệu ứng bươm bướm kia xảy ra, lúc đó hối hận cũng không kịp.

Không giống như ông Bạch, người cân bằng giữa công việc và giải trí, Chủ tịch Cố khi còn trẻ đã rất độc đoán, ông rất quan tâm và coi trọng tới chuyện công việc.

Sau khi nhận được cuộc gọi mang ý định hợp tác sơ bộ của ông Bạch đã được đàm phán, ông đã gửi luôn thông tin vào đêm hôm đó và thảo luận chi tiết.

Bạch Tiêu ngây người nhìn chồng tài liệu dày cộp do trợ lý in ra, còn có phương án chi tiết luôn rồi?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.