Ngô Thành Kiệt biết được tin tức, đang chuẩn bị tìm người rút hot search, thì nhận được thông báo của lãnh đạo cấp trên, không cần quản.
Không cần phải quan tâm đến loại hot search này?
Ngô Thành Kiệt hơi nghĩ một chút đã hiểu được là chuyện gì xảy ra, Thẩm An An vừa nói chia tay Lục Tu Viễn, Lục Tu Viễn liền bạo phát với bạn gái cũ là Thẩm An An, hiện tại Thẩm An An lên hot search bị người ta mắng, lãnh đạo cấp trên lại bảo anh ta không cần quản, muốn nói trong này không có nửa phần quan hệ còn lâu anh ta mới tin, hiển nhiên là Lục Tu Viễn cố ý không cho quản.
Lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, chuyện lớn nhỏ Ngô Thành Kiệt cũng đã gặp qua không ít, trải qua nhiều, luôn có thể ngửi được một ít dấu vết.
"Chuyện này nghĩ như thế nào cũng không đúng lắm." Ngô Thành Kiệt thầm nghĩ thầm: "Nhìn thế nào cũng giống như Lục Tu Viễn đang gây áp lực cho Thẩm An An, muốn thẩm An An chịu nhận sai quay về?"
Càng nghĩ càng cảm thấy chuyện chính là như vậy, Ngô Thành Kiệt khoác tay áo: "Ai, mặc kệ."
Chuyện của chủ lớn anh ta cũng không quản được! Thần tiên đánh nhau, đừng để nhân vật nhỏ bé như anh ta gặp nạn là được. Ngô Thành Kiệt lắc đầu, quyết định nghe theo sắp xếp ở trên tạm thời mặc kệ chuyện này.
Thẩm An An biết chuyện hot search trong nước là đã khuya, cô và Chu Hồng Sinh ở bên ngoài chơi một ngày, ăn cơm tối rồi về khách sạn, mới nhận được điện thoại La Nguyệt gọi cho cô.
"An An, chị đang làm gì vậy? Em đã gọi cho chị mãi mà sao vẫn luôn tắt máy thế." Giọng nói sốt ruột của La Nguyệt từ đầu kia điện thoại truyền tới.
Thẩm An An nói: "Bay nãy đang ra ngoài chơi, điện thoại di động hết pin."
"Vậy sao không đi tìm một chỗ sạc điện." La Nguyệt thoáng có chút trách cứ, xảy ra chuyện lớn như vậy, điện thoại di động của cô còn không liên lạc được.
Thẩm An An còn chưa biết xảy ra chuyện gì, cười làm nũng với La Nguyệt: "Chị quên mà."
"Chị có biết xảy ra chuyện gì rồi không?" La Nguyệt nói: "Chị lên hot search rồi, chị bị Lục tổng đưa lên, mọi người đều mắng chị, nói chị chê nghèo yêu giàu, vứt bỏ Lục tổng, hiện tại mọi người đều biết chị là bạn gái cũ của Lục tổng."
"Còn có chuyện chị và Chu Hồng Sinh cùng nhau đi du lịch nước X, cũng bị người ta chụp ảnh đưa lên mạng, sao hai người lại không cẩn thận như vậy, muốn đi chơi cũng tránh người một chút, fan của Chu Hồng Sinh đều tức điên rồi, liên tục mắng chị trên mạng."
Thẩm An An:?????
Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Cô thậm chí còn không biết đó. Thẩm An An vẻ mặt ngây thơ: "Chị ở nước ngoài, không biết những chuyện này." Thẩm An An thật sự không biết xảy ra chuyện như vậy: "Chị và Chu Hồng Sinh tình cờ gặp nhau ở sân bay, lúc trước không có hẹn, chỉ tự mình đến nước X du lịch mà thôi, cũng không phải như bọn họ nghĩ. Hơn nữa chuyện của chị và Lục Tu Viễn cũng có chút phức tạp, một câu không thể giải thích được."
"Chuyện này đã từ khi nào rồi, đương nhiên một câu không thể nói rõ." La Nguyệt thở dài, lại lo lắng vì Thẩm An An: "Mấy ngày nay chị đừng lên mạng cũng xem những tin tức kia, chờ qua vài ngày chuyện hot giảm xuống chị hãy trở về."
"Ừm." Thẩm An An biết hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy.am
La Nguyệt lại bổ sung một câu: "Mấy ngày nay, chị đừng đi cùng Chu Hồng Sinh, nhỡ lại bị người ta chụp được ảnh, lúc đó chẳng thể giải thích nổi nữa."
Cô cảm thấy rằng cô bé không phải là một fan hâm mộ, là một người mẹ quan tâm con thì đúng hơn. Thẩm An An thành thật ngoan ngoãn đáp ứng, nhiều lần cam đoan với La Nguyệt, lần sau nhất định sẽ không ở cùng với Chu Hồng Sinh nữa, ra ngoài cũng sẽ cẩn thận, sẽ không để người khác chụp được ảnh, truyền ra tin tức không tốt, La Nguyệt mới kết thúc cuộc điện thoại với cô.
Cùng lúc đó, Chu Hồng Sinh cũng nhận được điện thoại từ người đại diện của anh, người đại diện trong điện thoại hung hăng mắng anh một trận.
"Anh cùng ai đi du lịch nước X không cùng, lại đi cùng Thẩm An An. Bây giờ tin đồn đang ầm ĩ trên hot search, fan hâm mộ làm loạn muốn thoát fans, trong lòng anh thoải mái chưa?" Người đại diện quả thực tức giận mà không có chỗ phát tiết, vừa cho người ta nghỉ phép một chút, không trông coi vài ngày đã xảy ra chuyện này, thật sự anh ta sắp bị Chu Hồng chọc cho tức chết.
"Chúng tôi bất ngờ gặp nhau ở sân bay." Trong giọng nói Chu Hồng Sinh có chút vô tội.
"Gặp nhau ở sân bay là một chuyện, anh không thể tự mình đi chơi à, tại sao nhất định phải đi cùng cô ấy?" Người đại diện tức giận nói.
Chu Hồng Sinh im lặng rồi nói: "Tôi thích cô ấy. "
"Cái gì, anh nói gì?" Giọng nói của người đại diện lập tức tăng lên mấy độ.
"Tôi nói tôi thích cô ấy." Chu Hồng Sinh lặp lại một lần nữa, thừa nhận mình thích Thẩm An An.
"Không được." Người đại diện trực tiếp nổi giận: "Thẩm An An tuyệt đối không được, anh phải hiểu rõ, Thẩm An An là bạn gái cũ của tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị, là Lục tổng trong lúc phỏng vấn trực tiếp nói ra, hoặc là làm bạn với cô ấy, hoặc là phải buông xuống được, bất kể là tình huống nào, lần này anh cũng không thể đạp vào vũng nước đục của cô ấy, cô ấy không phải người anh nên thích."
Lời đã nói rất rõ ràng, nhưng Chu Hồng Sinh không lên tiếng, người đại diện càng cảm thấy lo lắng, cảm thấy phải đặt Chu Hồng Sinh dưới mí mắt mới ổn thỏa.
"Bỏ đi, tôi lập tức mua vé máy bay bay tới đấy, trước khi tôi đến, anh thành thật với tôi một chút, không được để xảy ra tình huống gì nữa."
Người đại diện của Chu Hồng Sinh lập tức mua vé máy bay bay tới nước X, trực tiếp đến nước X để canh giữ Chu Hồng Sinh, không cho phép anh làm ra bất cứ chuyện gì khác thường.
Mấy ngày sau đó, Thẩm An An cũng không gặp lại Chu Hồng Sinh nữa.
Thẩm An An ở nước X hơn mười ngày, đợi đến khi sự kiện hot search trong nước hoà hoãn lại một chút, cô mới mua vé máy bay về nước.
Sau khi máy bay hạ cánh xuống sân bay, Thẩm An An kéo vali ra khỏi sân bay.
Đang lúc cô chuẩn bị tìm xe, một chiếc Bentley màu đen cùng một chiếc xe thương mại 7 chỗ chạy tới, mấy vệ sĩ mặc âu phục màu đen từ trên xe thương mại đi xuống, không tốn chút sức lực mời Thẩm An An lên xe Bentley màu đen.
Thẩm An An cảnh giác nhìn Lục Tu Viễn ngồi trên xe, thân thể theo bản năng rụt về phía sau, sau lưng dựa sát cửa xe: "Anh, anh muốn làm gì vậy?"
Thân thể cao lớn của Lục Tu Viễn áp sát cô, một tay chống lên lưng ghế ngồi, một tay chống lên cửa sổ xe, trên mặt đẹp trai một tia biểu cảm cũng không có, thừa dịp nói: "Ra ngoài vui vẻ lắm sao?"
Thẩm An An khẩn trương đến mức tim đập thình thịch, nhìn Lục Tu Viễn trước người, yếu đuối nói: "Tôi, chúng ta đã chia tay rồi."
Lục Tu Viễn a một tiếng cười lạnh, đưa tay giữ chặt cằm cô, thái độ bá đạo lại ngang ngược: "Anh hối hận."
"Anh không thể ngang ngược như vậy!" Thẩm An An kêu lên.
"Anh ngang ngược như vậy đấy!" Lục Tu Viễn nói xong liền cúi đầu hôn lên cánh môi cô, càn rỡ gặm cắn môi lưỡi cô, dùng hành động thực tế tuyên bố quyền sở hữu của anh.
Thẩm An An sửng sốt, mấy giây sau mới phản ứng lại, kích động muốn đẩy anh ra.
Lục Tu Viễn nhận thấy được động tác giãy dụa của cô, tức giận giữ chặt người của cô, hôn càng thêm dữ dội, hung ác tựa như một con sói đói, muốn đem cả người cô nuốt vào bụng.
Thẩm An An vừa tức vừa nóng vừa giận, dựa vào cái gì mà, cô đã nói chia tay với anh, ngày đó anh rõ ràng đã đồng ý, cô cũng không làm gì anh nữa, cô chỉ muốn sống cuộc sống đơn giản của mình, vì sao anh không chịu buông tha cho cô, còn muốn ngang ngược ép buộc cô như vậy, chẳng lẽ nhất định phải ép chết cô, anh mới hài lòng?
Lúc con người kích động, luôn dễ dàng suy nghĩ lung tung, Thẩm An An càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, trong nháy mắt liền sụp đổ, huhu một tiếng khóc luôn, nước mắt từ hốc mắt cuồn cuộn rơi xuống.
Mắt thấy Thẩm An An sụp đổ khóc lớn, Lục Tu Viễn cũng ngây ngẩn cả người, dừng động tác cưỡng hôn cô, tay chân luống cuống nhìn cô, cuống quýt dỗ dành: "Đừng, đừng khóc."
"Anh rốt cuộc phải như thế nào mới chịu buông tha cho tôi? Muốn hại chết tôi mới chịu buông tay sao?" Thẩm An An nhớ tới chuyện mình gặp phải thì càng khóc thảm hơn, vừa lau nước mắt vừa gào thét với Lục Tu Viễn.
Trong con ngươi đen của Lục Tu Viễn hiện lên không nỡ cùng hối hận, anh không muốn làm cho cô khóc, anh chỉ là luyến tiếc cô, không muốn buông tay.
"Không khóc được không? Anh luyến tiếc em, làm sao anh có thể hại chết em, không có ai hại em cả." Lục Tu Viễn muốn ôm Thẩm An An vào trong ngực dỗ dành, nhưng thấy bộ dạng kháng cự của cô như vậy, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Thẩm An An khóc liên tục, nước mắt càng chảy càng nhiều, tiến hành vừa than thở khóc lóc vừa tố cáo Lục Tu Viễn: "Anh sẽ hại chết tôi, tôi sớm biết rồi, sau này anh sẽ thích Thiệu Hân Nhã, ở bên Thiệu Hân Nhã, đối xử với Thiệu Hân Nhã rất tốt, nhưng rất chán ghét tôi, đối với tôi rất cay nghiệt, căn bản không muốn nhìn thấy tôi, cuối cùng thậm chí ước gì tôi đi chết, khiến tôi chết rất thảm."
"Đừng nói chết nữa, những ý nghĩ bừa bãi lung tung này của em là từ đâu ra vậy?"
Lục Tu Viễn im lặng ôm Thẩm An An vào trong ngực, ánh mắt nhìn cô đầy thương tiếc.
Thẩm An An khóc trả lời: "Tôi đọc sách nhìn thấy, trên sách chính là viết như thế."
Lục Tu Viễn bị câu trả lời này của cô chọc tức suýt chút nữa hộc máu, uổng phí một tấm chân tình của anh dành cho cô, còn không bằng cô tùy tiện đọc một cuốn tiểu thuyết.
Ở trong lòng Lục Tu Viễn âm thầm quyết định, về sau tuyệt đối sẽ không để cho cô xem lại mấy cái tiểu thuyết lung tung kia.
Lục Tu Viễn ôm Thẩm An An, kiên định trịnh trọng nói: "Anh đối với em đều là thật lòng, phải như thế nào em mới chịu tin tưởng anh? Em có muốn anh moi trái tim ra cho em xem không?"
Thẩm An An mím môi, không nói gì.
Lục Tu Viễn bất đắc dĩ nói: "Em nhất định phải hiểu, chỉ có em mới là Lục phu nhân duy nhất, anh sẽ không yêu bất cứ ai khác, nếu em không tin, chúng ta có thể lập tức đi kết hôn."
Thẩm An An bất thình mở to đôi mắt ướt sũng, đây, đây là loại kịch ma quỷ gì vậy? Tại sao anh lại chuyển sang chuyên mục kết hôn?
"Tôi, tôi sẽ không đi." Thẩm An An kiên quyết từ chối.
"Không được, phải đi, nếu không em sẽ không chịu tin anh." Lục Tu Viễn đưa ra quyết định không thể từ chối, cũng dặn dò tài xế lái xe đến văn phòng đăng ký kết hôn của Cục Dân chính.
"Tôi nói tôi không đi..."
Giọng nói Thẩm An An biến mất trong nụ hôn của Lục Tu Viễn.
Chiếc xe nhanh chóng đi tới Cục Dân Chính.
Thẩm An An bị Lục Tu Viễn hôn đến đầu óc choáng váng, tay chân bủn rủn, khóe mắt phiếm lệ, cũng thuận tiện hơn cho Lục Tu Viễn muốn làm gì thì làm.
"Tôi không đi..."
Đáng tiếc Thẩm An An yếu ớt kháng nghị không có hiệu quả, Lục Tu Viễn duỗi đôi cánh tay hữu lực ra, trực tiếp ôm Thẩm An An khóc đến mức hốc mắt đỏ hồng cả người mềm nhũn xuống xe.