Thẩm An An lắc lắc đầu: “Không đau nữa, vừa nãy khi hơi bốc lên có hơi nóng một chút. ”
“Vậy em ngồi đi, muốn ăn cái gì nói với anh, anh giúp em nhúng.” Lục Tu Viễn lo lắng cô sẽ lại bị bỏng, anh không dám để cô tự mình nhúng đồ ăn nữa, vì vậy anh để cô ngồi bên cạnh, còn anh phụ trách nhúng lẩu cho cô.
“Như thế thì ngại quá.” Thẩm An An cảm thấy mình bị Lục Tu Viễn chiều hư rồi, Lục Tu Viễn thật là rất biết nuông chiều người khác mà, cứ tiếp tục như vậy, cô cảm thấy mình sẽ sớm trở thành phế vật mất.
“Nếu em bị bỏng sẽ rất phiền phức.” Lục Tu Viễn nhìn cô bằng ánh mắt thâm thúy, nghiêm nghị nói: “Như vậy anh sẽ rất đau lòng. ”
Dáng vẻ nghiêm trang nhưng cô lại cảm thấy những lời anh nói rất thu hút.
Thẩm An An cảm thấy mình thật sự trúng độc của Lục Tu Viễn rồi, tự dưng cảm thấy mọi lời Lục Tu Viễn nói đều đúng, với ánh mắt nhìn chăm chú của anh, không tự chủ được bằng lòng nghe anh sắp xếp.
Lục Tu Viễn gắp dạ dày bò đã chín vào bát của Thẩm An An, lại gắp cho cô thịt dê và thịt bò mà cô thích ăn, còn có nấm kim châm, giá đỗ.
“Đủ rồi đủ rồi.” Bát của Thẩm An An đã không thể chứa thêm được nữa rồi, cô vội vàng ngăn Lục Tu Viễn gắp đồ cho mình.
Cả buổi, Lục Tu Viễn đã nhúng cho cô rất nhiều đồ cô thích, mà anh luôn ở bên chăm sóc cô, còn bản thân mình thì chỉ ăn mấy miếng.
Thẩm An An vội vàng đem thịt dê cuốn và thịt bò cuốn trong bát mình gắp cho Lục Tu Viễn, mỉm cười bảo: “Anh ăn đi.”
Lục Tu Viễn nhìn thoáng qua, nhàn nhạt nói: “Đây là anh nhúng cho em.”
“Đây là em chia cho anh ăn cùng, em ăn không hết nhiều như vậy.” Thẩm An An tiếp tục cười nói: “Anh cũng ăn nhiều một chút, không cần chỉ lo nhúng cho em. Cái này ăn rất ngon, anh mau nếm thử đi.”
Lục Tu Viễn nhìn gương mặt tươi cười của cô, nhẹ giọng “Ừm” một tiếng, cúi đầu cầm lấy chiếc đũa nếm một miếng thịt bò, hương vị thật không tồi.
“Ăn ngon không?” Thẩm An An nhìn anh ăn, cười tủm tỉm hỏi.
“Ngon. ” Lục Tu Viễn gật đầu.
Thẩm An An lại vội vàng đem đồ ăn trong bát mình chia cho anh: “Ngon thì ăn nhiều một chút.”
Tay Lục Tu Viễn cầm đũa ngừng một lát, Thẩm An An cười hihi với anh, Lục Tu Viễn liếc nhìn cô một cái, hết cách, nhẹ nhàng lắc đầu.
Thẩm An An cười rất đắc ý, cúi lại gần hôn lên khuôn mặt đẹp trai của Lục Tu Viễn, miệng nói: “ Em thích……”
Lục Tu Viễn nhanh chóng duỗi tay nắm lấy cằm cô, chuẩn bị dùng sức trả đũa thì một tiếng tiếng chuông di động vang lên, Lục Tu Viễn hơi thất thần, Thẩm An An nhân cơ hội đẩy anh ra, giảo hoạt đi đến bên một bên, đắc ý mà cười lớn.
“Em chờ đấy cho anh!” Lục Tu Viễn uy hiếp nhìn cô một cái.
Thẩm An An nghịch ngợm lè lưỡi nhìn Lục Tu Viễn: “Anh tới đây!”
Lục Tu Viễn liếc cô một cái, đứng dậy đi nghe điện thoại trước.
Thẩm An An chạy đến phía sau, cố ý dùng tay vẽ ở sau lưng anh, Lục Tu Viễn một bên cầm di động nói chuyện cùng đối phương, một bên bắt tay Thẩm An An, Thẩm An An ở phía sau anh trốn tới trốn lui, Lục Tu Viễn không bắt được cô, chỉ nghe được phía sau truyền đến tiếng cười.
Năm phút sau, Lục Tu Viễn nghe điện thoại xong, vừa cúp điện thoại trên tay, anh đã xoay người đi tới bắt lấy Thẩm An An, Thẩm An An thấy tình hình không ổn, liền cất bước chạy, nhưng là cho dù cô phản ứng nhanh thế nào thì đều không phải đối thủ của Lục Tu Viễn, Lục Tu Viễn tay dài chân dài, hai ba bước tiến lên đã bắt được cô.
“Em không muốn, mau thả em ra.” Thẩm An An cười haha, nghe có vẻ không chân thành.
Lục Tu Viễn trực tiếp đem người ôm đến trên sô pha, chân dài chặn chân cô, hai tay chống ở bên sườn, rũ mắt nhìn xuống, khóe môi cong lên uy hiếp: “Bây giờ đầu hàng đã muộn rồi.”
“Ha, anh không được bắt nạt em!” Thẩm An An vươn tay đặt trên đầu vai của Lục Tu Viễn, để ngừa anh lại tiến thêm một bước.
Lục Tu Viễn nhướng mày: “Em nói không thể thì không thể à, vậy coi anh là cái gì”, anh lên án cô vừa rồi “bạo hành” anh. “Em vừa mới bắt nạt anh”.
Thẩm An An nén cười, giả vờ dáng vẻ đáng thương, dịu dàng nói với anh: “Vậy anh cũng không thể bắt nạt em.”
“Không có loại đạo lý này.” Lục Tu Viễn nhìn không vừa mắt bộ dạng này của cô.
Thẩm An An giả vờ khóc cố gắng lừa anh: "Em là một cô gái nhỏ bé, còn anh là một người đàn ông, anh không nên bắt nạt em..."
“Anh đây sẽ thật sự bắt nạt em.” Không đợi Thẩm An An nói xong, Lục Tu Viễn đã cúi đầu lấp kín môi cô, làm cô không thể lại tìm ra lý do vớ vẩn để lừa anh nữa.
“Ưm...”
Lục Tu Viễn chặn môi Thẩm An An rồi hôn sâu hơn, nụ hôn kéo dài khiến Thẩm An An bị hôn đến mức xụi lơ nằm trên sô pha, vô lực tiếp nhận nụ hôn của anh.
Một đêm “yêu tinh” đánh nhau, từ phòng khách đến phòng tắm cho đến giường, toàn thân Thẩm An An như muốn rã rời. Cuối cùng, dưới sự đàn áp và bắt nạt của Lục Tu Viễn một tia sáng trắng lóe lên trong đầu, cái gì cũng không biết.
Thẩm An An tỉnh lại là buổi sáng ngày hôm sau, Thẩm An An bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô mơ mơ màng màng vươn tay ra khỏi chăn, sờ đến tủ đầu giường lấy điện thoại.
“Alo....” Giọng Thẩm An An còn có chút khàn khàn, vì đêm qua kêu đến đau họng.
Giọng nói chói tai của Tưởng Hồng Mai truyền đến: “Thẩm An An, cô đang ở trên giường của người đàn ông nào, bây giờ đã mấy giờ rồi, còn không mau tới ký túc xá đến dọn đồ của cô đi, còn để đến ngày hôm sau tôi sẽ ném chúng đi”.
Ban đầu Thẩm An An còn mơ mơ màng màng thì bị giọng nói đáng ghét của Tưởng Hồng Mai đánh thức, lạnh nhạt nói: “Chờ một lúc nữa tôi sẽ đến chuyển, cô tốt nhất đừng có sờ loạn vào đồ của tôi, ký túc xá là tôi bỏ tiền ra thuê, nếu tôi thiếu bất kể một cái gì, cô tự gánh lấy hậu quả”.
“Cô uy hiếp tôi!” Tưởng Hồng Mai hét lên!
“Tôi uy hiếp cô đấy” Nói xong Thẩm An An liền tắt điện thoại, cơn buồn ngủ bị Tưởng Hồng Mai làm tỉnh luôn rồi, trực tiếp ném điện thoại sang bên cạnh, xoa xoa tóc rồi bò ra khỏi chăn.
Tiếng động từ cửa truyền đến, Lục Tu Viễn đẩy cửa ra từ bên ngoài đi vào, ánh mắt dừng trên mặt cô, thấy cô mới vừa rời giường mà trên mặt đã xuất hiện vẻ nóng giận, đi tới xoa gương mặt cô, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy? Gọi điện thoại với ai mà chọc em tức giận như vậy. Hử...?”
“Trừ Tưởng Hồng Mai ra còn có thể là ai được chứ, cô ta thật là...” Thẩm An An tâm trạng không tốt, Tưởng Hồng Mai thật đáng ghét, sáng sớm đã bị cô ta làm cho tức chết.
“Cô ta nói gì với em?” Lục Tu Viễn cảm thấy Thẩm An An tính tình khá tốt, không dễ dàng tức giận người khác như vậy, có thể khiến cô sáng tinh mơ bị chọc đến không vui như vậy, khẳng định là Tưởng Hồng Mai nói gì đó rồi.
Thẩm An An thở phì phì nói: “Còn có thể là cái gì, cô ta bắt em đến ký túc xá dọn đồ.”
“Dọn đồ cũng không cần phải tức giận như vậy, cũng đâu phải là em không có chỗ ở. Không sao, tôi sẽ gọi điện thoại kêu người tới đó giúp em đem đồ dọn về đây, sau này em sẽ ở đây.” Lục Tu Viễn trực tiếp sắp xếp.
Thẩm An An huơ tay, dẩu miệng nói: “Không phải thế.”
Lục Tu Viễn dừng gọi điện thoại, giương mắt nhìn về phía Thẩm An An: “Không phải cái này, vậy là cái gì.”
Thẩm An An liếc Lục Tu Viễn một cái, cong môi nói: “Cô ta mắng anh là đàn ông tồi!”
Không cần Thẩm An An tiếp tục nói rõ, Lục Tu Viễn đã tự hiểu tám chín phần, anh cũng gặp Tưởng Hồng Mai vài lần, biết người phụ nữ này bình thường cũng không nói được lời gì hay, từ rất lâu về trước anh đã bắt đầu khinh thường rồi.
Nghĩ đến đây, Lục Tu Viễn lúc đầu còn bình tĩnh, bây giờ khuôn mặt cũng trở nên khó coi, cầm điện thoại gọi một số, nói với đối phương: “Cô ta là người đại diện Tưởng Hồng Mai, hãy khiến cô ta cút khỏi giới giải trí đi, về sau tôi không muốn nhìn thấy cô ta”.
Thẩm An An đúng lúc ở bên cạnh nghe được lời Lục Tu Viễn nói, bỗng chốc mở to hai mắt nhìn anh, kinh ngạc nói: “Anh, anh mới vừa gọi điện thoại cho ai vậy? Anh nói khiến Tưởng Hồng Mai cút khỏi giới, không cho cô ta lại ở giới giải trí là thật sao?”
Lục Tu Viễn nhìn bộ dáng giật mình của cô cảm thấy rất buồn cười, duỗi tay vuốt ve gương mặt cô, cố ý nói: “Giả đó.”
Thẩm An An sửng sốt, trong nháy mắt phản ứng lại: “Anh cố ý gạt em, rõ ràng anh đã nói vậy, em đã nghe thấy rồi.”
Lục Tu Viễn ôm lấy cô, cười rồi hôn lên má cô một cái: “Em nói gì thì chính là như vậy đi.”
Mẹ ơi, người đàn ông này rất biết chiều chuộng người ta mà.
Thẩm An An lòng vui như nở hoa, tuy rằng như vậy có chút không quá đáng, nhưng mà vốn dĩ Tưởng Hồng Mai không phải người tốt, cô ta thất nghiệp cũng là xứng đáng, ai kêu cô ta đắc tội người không nên đắc tội!
Lục Tu Viễn nhìn sắc mặt của Thẩm An An liền biết cô suy nghĩ cái gì, lấy tay nhéo cái mũi của cô, cưng chiều nói: “Đi rửa mặt đi, bữa sáng anh đã làm xong rồi, ăn cơm xong anh sẽ bảo người giúp em chuyển đồ”.
“Dạ...” Thẩm An An ngoan ngoãn đáp lại.
Lục Tu Viễn nhẹ nhàng giơ tay nhéo má cô.
“Anh tránh ra, em muốn xuống giường....” Thẩm An An khẽ đẩy Lục Tu Viễn một cái, vừa định muốn đứng dậy xuống giường, Lục Tu Viễn đã chặn ngang ôm Thẩm An An lên, một tay vòng qua đầu gối Thẩm An An, một tay ôm lấy lưng cô, ôm người vào trong ngực thật chặt, bước đến phòng tắm.
Lục Tu Viễn người cao chân dài, vài bước đã ôm cô tới cửa phòng tắm, Thẩm An An vội vàng nói: “Anh thả em xuống.”
Ai ngờ Lục Tu Viễn căn bản không để ý tới cô, trực tiếp ôm người vào phòng tắm, đặt cô ở bồn rửa mặt, ôn nhu như nói với trẻ con: “Ngồi xuống đi”.
Thẩm An An dẩu miệng, hơi hơi kháng nghị nói: “Em có thể tự mình làm, em cũng không phải là trẻ con.”
Lục Tu Viễn ngước mắt liếc cô một cái, đối mặt với đôi môi hồng nhuận, tiến lại gần hôn lên một chút, khóe miệng cong lên cười: “ Em ở trong mắt anh chính là trẻ con.”
Thẩm An An nghe vậy nghịch ngợm dùng tay nhỏ giữ chặt ống tay áo của anh, khẽ nâng cằm ngọt ngào gọi: “Ba ba.”
Thành công làm mặt Lục Tu Viễn biến sắc: “…”
Đùa giỡn thành công! Thẩm An An phụt cười ra tiếng, đôi mắt cười đến cong cong, giống như vầng trăng lưỡi liềm vậy, lúm đồng tiền ở hai má ngọt ngào đến lạ thường.
Lục Tu Viễn ho khan một tiếng, nghiêm trang nói: “ Nhưng anh không có con gái lớn như vậy.”
Thẩm An An mặc kệ, nhào qua ôm lấy cổ anh, đôi mắt màu đen ánh sáng lấp lánh tia giảo hoạt, cười hì hì không ngừng gọi anh: “Ba ba, ba ba, ba ba…”