Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Nam Chính Hào Môn

Chương 39



Đạo diễn rất vừa lòng với kiểu tạo hình này của Thẩm An An, tạo hình rất phù hợp với yêu cầu, bàn tay vung lên nói mọi người bắt đầu làm việc.

"Cô từ trước mặt đi tới, đây là con đường nhiều ngôi sao lấp lánh, cô là người rực rỡ chói sáng nhất, đi đến vị trí này, cô dường như nghe được ai ở phía sau gọi mình, cô tiêu sái quay đầu lại, trong phút chốc có hàng vạn ánh hào quang chiếu qua, tựa như ở trên thảm đỏ, vô số ánh đèn chiếu đến trên người cô, cô giơ tay mỉm cười sáng chói, trong nháy mắt hạ gục tất cả mọi người." Đạo diễn vừa dẫn Thẩm An An đi xem, vừa nói qua yêu cầu quay chụp một lần.

Thẩm An An nghe xong cười gật đầu nói: "Tôi nhớ kỹ rồi."

"Chúng ta bắt đầu thôi." Đạo diễn vỗ vỗ tay, mọi người đều có vị trí và công việc riêng, một tiếng "Action!" Buổi quay chính thức bắt đầu.

Thẩm An An đứng trước màn ảnh, bắt đầu từng bước từng bước đi về phía trước, cô giống như đang đặt mình bước trên con đường đầy sao, dưới chân là thảm đỏ, chung quanh là truyền thông vây xem, vô số ánh đèn lóe ra không ngừng, một cuộn phim khiến cô trở nên xinh đẹp, phía sau truyền đến một tiếng "Thẩm An An nhìn qua đây", cô theo bản năng quay đầu lại, hướng về phía tiếng nói của người nọ, lộ ra nụ cười sáng lạn, môi đỏ mọng tươi đẹp, chói lọi, cô là ngôi sao đẹp nhất trên thảm đỏ...

Một ngày quay chụp rất thuận lợi, nhiếp ảnh gia La Sâm rất thích Thẩm An An, ông ta khích lệ: "An, cô là nữ ngôi sao đẹp nhất trong số những người tôi từng chụp qua."

Thẩm An An mím môi cười, cảm ơn sự khích lệ của La Sâm.

La Sâm đem ảnh mà ông ta chụp cho Thẩm An An xem, Thẩm An An đặc biệt thích một tấm nên hỏi La Sâm: "Tôi rất thích bức ảnh này, có thể để cho tôi cất giữ được không?"

"Chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc thì sẽ không sao." La Sâm đáp ứng yêu cầu của Thẩm An An, hai người trở thành bạn tốt, La Sâm gửi vài bức ảnh cho cô.

Thời gian không còn sớm, Thẩm An An hoàn thành công việc chuẩn bị rời đi, La Sâm mời cô ăn cơm, Thẩm An An quơ quơ điện thoại trong tay nói: "Thật xin lỗi, bạn trai tôi đang đợi tôi cùng ăn cơm ở nhà."

La Sâm nghe thấy cô uyển chuyển cự tuyệt, đành thôi.

"Hẹn gặp lại." Thẩm An An vẫy tay, nói tạm biệt với các nhân viên khác rồi trực tiếp rời khỏi, ngồi trên chiếc xe Volkswagen Touareg Lục Tu Viễn cho cô, lái xe quay về biệt thự Duyệt Dung.

Đỗ xe dưới bãi đỗ dưới biệt thự, Thẩm An An xuống xe đi thang máy lên lầu, đi tới trước cửa, vừa mới nhấc chân vào phòng thì thấy Lục Tu Viễn mặc áo sơ mi, quần tây, trên sống mũi còn mang theo cái kính, bộ dáng vô cùng nhã nhặn bại hoại đứng trong phòng khách.

"Em đã về rồi à." m thanh Lục Tu Viễn trầm thấp dễ nghe, giống như tiếng đàn cello thuần hậu say lòng người.

Khuôn mặt Lục Tu Viễn thanh tú soái khí, cái mũi cao thẳng, đường cong lưu loát tới cằm, giờ phút này còn mang kính mắt, không hiểu sao lại lộ ra hơi thở cấm dục.

Lúc này anh mang áo sơ mi trắng, cúc áo mở hai nút, mơ hồ lộ ra da thịt màu lúa mạch, rất gợi dục, rất hấp dẫn.

Một người lại có thể xuất hiện cùng lúc hai khí chất khác nhau nhưng không ngờ lại hài hòa quỷ dị, làm cho Thẩm An An ngây ngẩn cả người.

Hai cảm giác lý trí và sợ hãi đồng thời xuất hiện khó có thể lựa chọn, nghĩ rằng anh rất mê người, cũng rất ngon miệng, giống như là muốn đi lên cắn cho một cái. Sợ hãi chính là anh có bộ dáng thần tiên cấm dục, giống như là rất cao lãnh, không để người không đáng vào trong mắt, nếu cô khiến anh dính bụi trần nhất định sẽ phạm vào tội ác tày trời.

Thẩm An An vẫn đứng ở đó nhìn anh không hề động đậy, mặt Lục Tu Viễn khẽ nhúc nhích: "Trên mặt anh có gì sao? Em nhìn anh như thế làm gì?"

Thẩm An An đâu còn tâm tư chối bỏ, cuối cùng dục vọng chiến thắng lý trí, giống như con chim vui mừng ôm lấy Lục Tu Viễn, nhìn ánh mắt Lục Tu Viễn phát ra ánh sáng: "Hôm nay sao anh đẹp trai như thế?" Rất mê người a!

Lục Tu Viễn không nghĩ rằng Thẩm An An đột nhiên bổ nhào qua đây, lúc cô bổ nhào qua, anh lùi vài bước mới có thể đứng vững.

"Em sao vậy... Làm sao thế?" Sao lại cảm thấy như là bị trúng tà?

Thẩm An An ngửa đầu cười với anh: "Bởi vì anh đẹp trai, nên em bị mê hoặc."

Thẩm An An làm nũng rất đáng yêu, Lục Tu Viễn buồn cười ôn nhu: "Mị lực của anh lớn như vậy cơ à, bạn gái xinh đẹp của anh cũng bị mê hoặc."

"Đúng vậy đúng vậy." Thẩm An An gật đầu, tay nhỏ kéo áo sơ mi của anh, giả vờ ép hỏi nói: "Nói, anh mặc như vậy là để quyến rũ em sao?"

Lục Tu Viễn cúi đầu nhìn cô, đôi đồng tử màu đen phản chiếu hình dáng cô, khóe miệng nhếch lên, cố ý nói: "Không phải, anh không có, em đừng nói lung tung."

Thẩm An An thổi phù một tiếng cười, nghĩ thầm rằng mặc kệ anh vậy, kiễng chân hôn Lục Tu Viễn một cái: "Phần thưởng của anh."

Lục Tu Viễn chớp mi: "Chút này sao đủ?"

"Em là, đừng..." Thẩm An An muốn chạy, kết quả bị kéo trở về, bàn tay to của Lục Tu Viễn giữ cái gáy cô, cúi người hôn lên môi cô.

...

Sau đó Lục Tu Viễn ôm Thẩm An An lên lầu, lúc cô bị đè nặng trên giường, bỗng nhiên trong đầu Thẩm An An nghĩ đến, đêm nay Lục Tu Viễn mặc như thế chính là cố ý hấp dẫn cô, anh sao có thể có dáng vẻ cấm dục a, anh căn bản là mặt người dạ thú!

Đúng, chính là mặt người dạ thú, quả thực là Lục Tu Viễn muốn vẽ ra hình người! Lúc chưa ngất xỉu Thẩm An An đã nghĩ như thế.

Buổi sáng ngày hôm sau tỉnh dậy, Thẩm An An nắm chặt tay hung hăng nện vào giường, Lục Tu Viễn xấu xa kia, cô sắp bị anh ép chết rồi, tối qua lúc cô vừa khóc vừa cầu xin, anh vẫn không chịu dừng lại, giống như là không biết mệt mỏi, về sau cô sẽ không bao giờ trêu chọc anh nữa, a a a.

Thẩm An An đâu biết lúc cô đang hung hăng đánh vào giường, Lục Tu Viễn ở bên ngoài nhìn bộ dáng cô giận dữ mà buồn cười, khóe môi nhịn không được cong lên, vất vả lắm mới không cười ra tiếng.

Lục Tu Viễn đến bên giường, tay sờ sờ đầu cô, thanh âm vẫn dễ nghe: "Dậy rồi à."

Thẩm An An nhớ đến hôm qua bị anh giày vò, cầu xin anh cũng không được, trong lòng tức giận mất hứng, hừ một tiếng không để ý đến anh.

"Tức giận đấy hả?" Lục Tu Viễn thò mặt qua nhìn, ôn nhu trêu cô.

Thẩm An An lại hừ một tiếng, chuyển đầu sang hướng khác.

Lục Tu Viễn nhịn cười, thở dài nói: "Được rồi, anh biết sai rồi, anh không nên không nghe em nói, không nên lôi kéo em làm..."

"Anh còn nói! Không cho nói!" Thẩm An An xấu hổ kêu lên, nắm lấy gối đánh Lục Tu Viễn.

Lục Tu Viễn tay nắm lấy gối, mắt nhìn Thẩm An An, giả bộ ủy khuất, nhưng mà lời nói chẳng có chút ấm ức nào: "An An, em phải hiểu, lúc đó anh cũng không dừng được...."

"A a a a a, mặt người dạ thú, bại hoại, vô sỉ!" Thẩm An An thét chói tai đánh Lục Tu Viễn, tay muốn bịt miệng anh, không để cho anh tiếp tục nói hươu nói vượn nữa.

Vì quá xấu hổ và giận dữ nên sức lực của Thẩm An An rất lớn, trực tiếp đè Lục Tu Viễn xuống dưới, Thẩm An An nhỏ bé ngồi trên người Lục Tu Viễn, hai tay liều mạng che cái miệng anh.

Xấu hổ và giận dữ làm cô kích động đến mức quên cái eo đang bị đau, trực tiếp ngồi trên người Lục Tu Viễn, vì che miệng anh mà cơ thể của cô dường như dính vào Lục Tu Viễn.

Lục Tu Viễn đắc ý cười ra tiếng, đùa Thẩm An An rất vui, đặc biệt là bộ dáng vừa thẹn vừa giận của cô, rất đáng yêu.

"An An, em thật đáng yêu." Bảo sao anh không thương em.

"Không cho nói, không cho nói!" Thẩm An An đỏ mặt kêu lên, dùng sức che miệng anh.

"Ừ.." Anh không nói. Lục Tu Viễn làm theo ý cô.

Mới đầu Thẩm An An và Lục Tu Viễn không phát hiện tư thế của họ có gì kì quái, đợi cho Thẩm An An thở hổn hển bình tĩnh, ghé vào người Lục Tu Viễn tạm thời nghỉ, anh cũng không đùa cô, nhẹ nhàng vỗ về cô, hai người mới phản ứng lại, tư thế này quả thực là sắc tình y chang lúc làm cái kia, đặc biệt cô còn ở trên người anh, có vẻ hiếu thắng giống Lục Tu Viễn.

Sắc mặt Thẩm An An đỏ hoàn toàn, thân hình nhỏ bé muốn leo xuống.

Nhưng lúc cô đang chuyển động, có thể cảm nhận được phía dưới hô hấp Lục Tu Viễn trở nên nặng nề, hai tay đặt trên lưng cô cũng cứng lại một chút.

"Đừng nhúc nhích." Lục Tu Viễn khàn giọng nói.

Thẩm An An sợ đến mức không dám động, im lặng ghé vào chỗ dừng, giống như con mèo nhỏ, cảm giác bàn tay anh đặt trên lưng cô nắm thật chặt, cách lớp áo ngủ mỏng manh, bàn tay anh nóng đến dọa người.

"Anh, anh buông em ra." Thẩm An An nói nhỏ, giống như tiếng muỗi, mơ hồ chỉ có cô nghe được.

Cô cúi đầu, ánh mắt né tránh, cũng không dám nhìn Lục Tu Viễn.

"An An..." Lục Tu Viễn khô giọng gọi cô.

Thẩm An An vừa nghe âm thanh này thì kinh ngạc nhảy dựng, trong lòng kêu không được không được đâu, sốt ruột muốn đi xuống khỏi người Lục Tu Viễn, bàn tay nhỏ bé đặt trên ngực anh: "Anh để em xuống, em phải đi xuống."

"Đừng nhúc nhích..." Cô vừa động thì liền cọ đến nơi đó của anh, Lục Tu Viễn khẽ rên một tiếng.

Thẩm An An ủy khuất: "...."

Một lát sau Lục Tu Viễn hít một hơi thật sâu, cố gắng áp chế ngọn lửa trong cơ thể, vỗ nhẹ lưng cô, ẩn nhẫn chịu đựng khát vọng muốn cô, trầm giọng nói: "Đi xuống, nhanh lên."

Thẩm An An giống như được đại xá, động tác nhanh như bay leo xuống, tốc độ kia giống như chạy nước rút.

Cuối cùng cũng an toàn đi xuống từ trên người Lục Tu Viễn, Thẩm An An ngượng ngùng đưa lưng về phía anh, kéo chăn bọc bản thân đứng lên.

Lục Tu Viễn chờ ngọn lửa trong người đi xuống, nghiêng đầu nhìn Thẩm An An bọc chăn không nhúc nhích, nhẹ nhàng nở nụ cười.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.