Ngu Tuệ Tuệ cảm thấy, dường như chính mình đã trải qua một giấc mộng rất dài.
Ở trong giấc mộng này, cô mặc đồ cổ trang và chơi đàn piano, một lúc sau thì ở xã hội hiện đại ngồi trong lớp học nghịch điện thoại, có đôi khi chỉ đơn giản là góc nhìn của người thứ ba, nhìn một nhóm người xa lạ đi đi dừng dừng đánh đánh giết giết. Giấc mộng này khiến cô rất mệt mỏi, cho nên khi bị người khác đánh thức, phản ứng đầu tiên chính là trùm chăn kín mít lăn ra ngủ tiếp.
“Tiểu thư?” Người nọ vẫn còn gọi cô: “Tiểu thư, đã tới giờ rời giường.”
Ngủ Tuệ Tuệ nheo mắt lại, nhìn màn che loại mỏng đang rủ xuống mặt đất cạnh giường, rồi nhìn tiểu thị nữ mặc quần áo màu xanh biếc và chải tóc *song hoàn kế.
(*) Song hoàn kế - 双环髻: Kiểu tóc truyền thống của phụ nữ thời Hán. Song Hoàn Kế còn được gọi là Song Hoàn Linh Xà Kế, một trong búi tóc thịnh hành của phụ nữ cổ đại Trung Quốc ở thời Hán. Thông thường tóc của nữ tử toàn được chia thành hai lọn, sợi đen hoặc ruy băng được sử dụng để tạo thành vòng, song hoàn kế được búi cao trên đỉnh đầu hoặc hai bên đầu. Song Hoàn Cao Kế rất thịnh hành ở thời Đường - Tống, từ nguyên mẫu nó được phát triển thành kiểu tóc khác là Song Hoàn Vọng Tiên Kế.
Nghĩ tới, là xuyên không.
Vừa mới thức dậy, ký ức dư thừa trong đầu quá nhiều khiến cô có chút đau đầu, cũng may cô nhớ ra nhân vật sẽ thành đại vai ác ở tương lai đang nằm ngủ trong viện cô.
“Đại phản…… khách nhân ở trong viện ngày hôm qua đâu rồi?”
“Bẩm Tiểu thư, hắn đã về rồi ạ.” Thị nữ tên là Phục Linh *tòng thiện như lưu trả lời.
(*) Tòng thiện như lưu - 从善如流: Lắng nghe ý kiến đúng và tiếp thu lời khuyên thiện ý là việc nhanh và tự nhiên như dòng nước chảy.
Nếu có thể tự mình trở về, chắc hẳn là do bích oánh cao đã có tác dụng.
Nếu tiến độ diễn ra thuận lợi như vậy, Ngu Tuệ Tuệ quyết định: Hoãn hai ngày mới đi tìm Tạ Dung Cảnh.
Sau khi cô biết mục tiêu hiện tại của nhiệm vụ này cũng sẽ giết người, nhưng sâu trong thâm tâm cô không hề bình tĩnh như bề ngoài đâu. Rốt cuộc cô cũng là một người mới, lại không phải nhân viên thuần thục gì, dù ít dù nhiều cũng sẽ mang một ít giá trị quan của thế giới ban đầu tới nơi này —— chẳng hạn như tùy tiện giết người là không đúng.
Mặc dù trông hắn có vẻ thật bình thường, giống như khi trật đường ray không lần nào và vô số lần đều giống nhau, khi một người bắt đầu gian lận, thì tiếp theo không thể dừng lại được nữa.
Trường hợp đối với Tạ Dung Cảnh cũng giống như vậy, một khi hắn đã bắt đầu giết người, thì không thể dừng lại.
Mặt khác, Phục Linh rũ mắt xuống như đang suy tư gì đó.
Đến tột cùng nàng không biết đại tiểu thư đang nghĩ cái gì, cư nhiên lại mang ma chủng kia về sân nhỏ này...... Là thị nữ do đích thân chưởng môn đại nhân phái tới để chăm sóc đại tiểu thư, Phục Linh quyết tâm không thể để loại chuyện này phát sinh một lần nữa.
Đáng tiếc nàng không dám làm trái ý của đại tiểu thư, cho nên chỉ có thể nhân lúc trời còn chưa sáng, sai khiến hai gã tiên đồng, đem dư nghiệt Ma tộc kia ném ra bên ngoài.
Muốn làm khách nhân của đại tiểu thư Thiên Chiếu Môn, hắn cũng xứng?
Nàng ho nhẹ một tiếng, dường như muốn loại bỏ những ký ức không thoải mái ra khỏi đầu: “Tiên đồng của Tần phu nhân sáng sớm có đến chuyển lời, nói chạng vạng hôm nay có thể tới dạy cầm nghệ cho tiểu thư.” Phục Linh dừng một chút, lại lắm miệng nhắc nhở một câu: “Thỉnh đại tiểu thư hôm nay đừng mang một số người kỳ lạ về nữa.”
Nguyên chủ là một cầm tu, mà bản thân Ngu Tuệ Tuệ cũng không biết đánh đàn, may mắn thay loại chuyện này không phải là điều đáng lo ngại gì, kỹ thuật xuyên không của cục xuyên thư đã tương đối thành thục, không chỉ có thể kế thừa ký ức nguyên chủ, mà còn có thể kế thừa kỹ năng của nguyên chủ.
Nói một cách khác: Hiện tại Ngu Tuệ Tuệ cũng là cầm tu nhị trọng.
Ơ, mới tới nhị trọng thôi sao?
Tu sĩ ở thế giới này không phải dựa theo luyện khí trúc cơ để phân chia cảnh giới, thay vào đó trực quan hơn một ít, chia nhỏ đến cửu trọng, con số càng lớn thì càng lợi hại.
Phải biết rằng Bùi Lâm tuần tra ở cầu Nguyệt Ngưng cũng mới tới tam trọng, theo cô đại tiểu thư này là con ông cháu cha, thế nhưng thực lực thấp đến đáng thương.
Cũng không đúng, tại sao nguyên chủ lại là một cầm tu?
Thiên Chiếu Môn vốn là môn phái linh tu, cả trưởng lão và chưởng môn cũng không phải cầm tu nha.
Ở đây trên thế giới có chín con đường tu luyện để các tu sĩ tha hồ lựa chọn.
Ví dụ trường hợp Thiên Chiếu Môn tu luyện ngũ hành pháp thuật là Linh tu; sử dụng linh khí để khống chế đao kiếm và các vũ khí khác là Võ tu; thông hiểu các loại dược lý, có thể khiến người chết sống lại khôi phục da thịt cho xương trắng gọi là Dược tu; còn có Phù tu Trận tu Bí tu Quỷ tu và các loại tu khác.
Về phần trường hợp đánh đàn của nguyên chủ, đánh đàn và sáng tác âm nhạc được xếp thành một loại, gọi chung là Âm tu.
Ngu Tuệ Tuệ cảm thấy khó hiểu.
Cũng giống như sự khác biệt giữa đại học ngành kỹ thuật và học viện âm nhạc, toàn bộ môn phái căn bản không có nửa cuốn bí tịch nào phù hợp cho việc tu luyện của âm tu. Dưới tình huống như vậy còn bảo nữ nhi đi học cầm, thật sự không biết trong đầu cha nguyên chủ đang nghĩ cái gì.
Không hiểu không thể hiểu, hết thảy mọi chuyện ở đây không có bất kì liên quan gì đến cô, cô tới đảm nhiệm chức vụ bạch nguyệt quang không phải tới tu tiên —— nhất định phải tu thì cũng có thể, nếu cục xuyên thư nguyện ý phát cho cô hai phần lương.
Chẳng lẽ chỉ cần làm bạch nguyệt quang là rất lợi hại sao?
Không cần.
Ngu Tuệ Tuệ lại lần nữa thuyết phục bản thân, yên tâm thoải mái làm biếng rồi.
Huống hòi cảm giác tồn tại của nguyên chủ rất thấp, mặc dù dâng cơm tận miệng mặc áo tận tay, nhưng lại không có đãi ngộ *tiền hộ hậu ủng như những đại tiểu thư thế gia khác, không tu vi không bằng hữu, không đi ra ngoài cũng không thích nói chuyện, an tĩnh giống như một cái bóng mờ nhạt.
(*) Tiền hô hậu ủng - 前呼后拥: Phía trước (tiền) đề xướng, hô hào (hô), phía sau (hậu) hưởng ứng, ủng hộ (ủng). Chỉ việc người đề xướng được nhất tề ủng hộ, hoặc (nghĩa cũ) mô tả cảnh vua quan đi có quân lính theo sau hộ tống.
Nàng ấy không có ấn tượng gì trong lòng người khác, hoàn toàn không có chút ấn tượng nào, phát huy rất tốt, Ngu Tuệ Tuệ cuối cùng cũng có cảm giác chân thật đang làm【Nhiệm vụ cho người mới】.
Tất nhiên, sẽ càng hoàn hảo nếu mục tiêu của nhiệm vụ không phải Tạ Dung Cảnh.
Ăn cơm trưa xong, cô quyết định ra ngoài tản bộ một chút.
Lớn lên trong rừng rậm bê tông cốt thép ở xã hội hiện đại, phong cách cổ đại còn là thế giới tu tiên đối với cô mà nói vô cùng mới lạ.
Lại là câu nói đó: Chuyện gì đến thì sẽ đến, cũng không thể chỉ làm nhiệm vụ, đúng lúc nhân vật “Đại tiểu thư” này rất thuận tiện cho việc di chuyển, vui vui vẻ vẻ cầm ô đi ra ngoài, coi như là phúc lợi tiềm ẩn cho người xuyên việt.
Một trong tứ đại môn phái lớn nhất, trên người Thiên Chiếu Môn cũng có một số nội tình, cầu Nguyệt Ngưng sẽ phát ra ánh sáng rực rỡ bất kể là ban đêm, hoặc là thềm đá của đại điện môn phái được làm bằng ngọc, ở thế giới của cô tất cả những cảnh khu 5A nổi tiếng trên mạng rất đáng để ghé thăm lưu giữ kỉ niệm.
Tuy không thể đi nhiều nơi trong một ngày như vậy được, nhưng cầu Nguyệt Ngưng cách sân nhỏ của cô rất gần, có thể đến đó thêm một lần nữa.
Bên ngoài có mưa phùn, khiến toàn bộ Thiên Chiếu Môn bao phủ bởi màn mưa sương mù.
Bốn phía là hơi nước dày đặc mờ ảo, hòa lẫn cùng với linh khí nồng nặc ở Nam Phong, chỉ cần hít thở cũng khiến người ta cảm thấy thư thái vui vẻ.
Ngu Tuệ Tuệ cầm chiếc ô màu trắng xanh, bước đi trong cơn mưa bụi rả rích, ở xa xa có kiến trúc thoắt ẩn thoắt hiện, bên cạnh là các loại kỳ hoa dị thảo chưa thấy bao giờ.
Cô vốn dĩ đang rất vui vể, nhưng khi nghĩ đến tương lai nơi này sẽ bị đại vai ác hủy diệt toàn bộ, trong lòng tức khắc dâng trào một loại cảm giác cấp bách muốn nhìn thêm một cái nữa.
Một đường đi đi dừng dừng, bất tri bất giác đã tới bên cạnh cầu Nguyệt Ngưng.
Khi nhìn từ chân núi lên đỉnh núi, cầu Nguyệt Ngưng giống như một miếng dải lụa tình tế, trên thực tế nó vừa rộng vừa dài, được làm từ băng ngàn năm không hề thay đổi qua năm tháng, những làn sương trắng bay lên từng đợt trong màn mưa dày đặc.
Ngu Tuệ Tuệ ngó nghiêng nhìn khắp mọi nơi, công việc trông coi cầu Nguyệt Ngung chắc đã đến lượt đổi ca, người đến đây hôm nay không phải là Bùi Lâm, mà là một tiểu huynh đệ khác. Nước mưa còn chưa kịp xối trên người hắn ta đã bị một rào chắn trong suốt ngăn tách lại, bởi vậy hắn ta cũng không cần bung dù, vào những ngày mưa cũng tiêu sái tự tại.
Đây là năng lực khống chế nước của linh tu sao, thật sự có chút hâm mộ.
Rất tốt, nàng đã dao động: Cho dù cục xuyên thư không tăng gấp đôi tiền lương, cô cũng nguyện ý trải nghiệm một chút cảm giác tu tiên.
“Người bên kia chờ một chút, ngươi từ đâu về Bắc Phong?” Tiểu huynh đệ chú ý tới Ngu Tuệ Tuệ, ngự kiếm hết tốc lực tới đây.
Mãi đến khi bay đến gần mới nhìn thấy rõ diện mạo của cô, vội vàng hành lễ: “Đại tiểu thư.”
Cũng không trách người khác sẽ hiểu lầm, linh tu nhị trọng trở lên đều không cần bung dù, cho nên cô đương nhiên được coi thành đệ tử ngoại môn cấp thấp trong tông môn.
“Ta đi tản bộ.” Ngu Tuệ Tuệ nói đúng sự thật.
“Thời tiết trên cầu Nguyệt Ninh rất lạnh, đại tiểu thư nhớ bảo trọng thân thể.” Đương như tiểu huynh đệ có việc rất gấp: “Thuộc hạ muốn gia một ít đồ vật cho Tiêu trưởng lão, xin cáo lui trước.”
Nói cáo lui, kỳ thực vẫn đạp kiếm nhưng không động đậy, Ngu Tuệ Tuệ lập tức hiểu ra, ra vẻ như đại tiểu thư mỉm cười gật đầu: “Đi đi.”
Lúc này tiểu đệ trông coi cây cầu mới ngự kiếm bay đi, được vài giây sau, hắn lại bay về, ánh mắt nhìn về phía Bắc Phong một cái: “Ngài không cần đi quá xa, tránh làm bẩn đôi mắt ngài.”
Ngu Tuệ Tuệ:……?
Lúc này cô mới chú ý tới, hình như ở giữa cây cầu có một bóng dáng màu đen.
Hình dáng này thoạt nhìn có chút quen mắt, nụ cười của cô ấy cứng đờ trong giây lát.
......Không trùng hợp đến mức này chứ?
Linh cảm xấu càng ngày càng mãnh liệt, Ngu Tuệ Tuệ không thể không mở linh thị ra coi —— quả nhiên phát hiện bóng dáng bị bao trùm bởi những làn khói lờ mờ màu đen.
Đó là ma khí chỉ có Ma tộc mới có.
Rõ ràng lúc này Tạ Dung Cảnh không biết cách khắc chế khí tức của mình, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấu bản thể của hắn.
Hắn hình như đang kéo cái chân gãy, từng chút bò lên Bắc Phong.
Khi đi qua cầu Nguyệt Ngưng, người gác cầu muốn tới giúp đỡ một chút, sau khi phát hiện là ma chủng thì quyết định ở lại xem kịch, còn phóng ra ánh mắt chán ghét không thèm che giấu.
......
Tiêu rồi, tiêu thật rồi.
Kiếp sống cá mặn của cô vừa mới bắt đầu liền kết thúc.
Ra ngoài đi dạo cũng có thể gặp được một đại vai ác, thật là duyên phận...... À không, là nghiệt duyên.
Ngu Tuệ Tuệ dùng một tay nhấc làn váy lên, một chân bước lên cầu Nguyệt Ngưng, chạy về phía đồng học vai ác ở trung tâm.
Cô vốn tưởng cầu Nguyệt Ngưng đươch làm bằng băng, trời mưa nhất định rất trơn trượt, thực ra không phải vậy, khi bước lên chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh lan ra từ lòng bàn chân, mọi lỗ chân lông trên cơ thể dường như đang run rẩy.
Cực băng vạn năm là bảo vật hiếm có khó tìm, đứng trên cầu Nguyệt Ngưng còn có tác dụng khơi thông kinh mạch tăng cường linh lực, nhưng nếu ở lâu tứ chi và kinh mạch sẽ bị tổn thương do giá rét, tu vi của nguyên chủ không cao lắm, xưa nay chỉ dừng lại một lát liền đi xuống.
Đến trước mặt đại vai ác, lúc này mới phát hiện tình hình còn tồi tệ hơn những gì cô tưởng tượng.
Trên mái tóc đen nhánh của Tạ Dung Cảnh phủ một tầng sương giá nhàn nhạt, hắn nhắm chặt hai mắt lai, đôi môi tím tái do trời lạnh, dường như đã bất tỉnh nhân sự. Cơn mưa làm ướt hắc sam của hắn, phác họa một thân thể gầy gò, có vài sợi tóc dính trên trán, khiến cả người giống như loại búp bê sứ nứt nẻ nào đó.
Ngu Tuệ Tuệ:……
Tình huống gì đây……
Mới nửa ngày không gặp, không đến mức khiến bản thân phải khổ sở như vậy chứ?
Đồng tử Ngu Tuệ Tuệ run lên, tay chân luống cuống nâng một cánh tay của hắn lên đặt lên bả vai chính mình. vàng đặt một cánh tay của anh lên vai mình để đỡ anh dậy. Còn may bây giờ cô cũng được coi là người tu tiên, sức lực mạnh mẽ hơn người bình thường, nếu không nhất định không thể đỡ lên được.
Nhiệt độ cơ thể của Tạ Dung Cảnh thấp đến dọa người, có chút giống như cục thịt vừa lấy khỏi tủ đông vẫn còn tỏa ra hàn khí.
Chưa đi được hai bước, cô phát hiện nửa người mình nhuốm đầy máu đỏ của máu, trộn lẫn với mùi thơm ngọt ngào khi gặp lần đầu, trong cơn mưa đầy trời trông có vẻ cực kỳ kỳ dị.
Vẻ mặt Ngu Tuệ Tuệ có thể dùng một lời khó nói hết để hình dung, cô vén ống tay áo của Tạ Dung Cảnh lên, những vết thương chồng chất bị quần áo che lại, nước mưa trộn lẫn với máu loãng, tí tích nhỏ từng giọt xuống.
Trong trí nhớ của cô, bích oánh cao là một loại dược ngoại thương có tác dụng rất nhanh chóng, hiển nhiên là, tối qua Tạ Dung Cảnh không ngoan ngoãn tự bôi cho mình rồi.
Căn bản Ngu Tuệ Tuệ không nghĩ tới mọi chuyện sẽ như vậy.
Hắn không có cảm giác đau đớn gì sao?
Tin tức tốt duy nhất để nói, chính là xiềng xích trên tay hắn chỉ là xích sắt bình thường, sau khi bị băng vạn năm làm hỏng, đã rơi xuống vực sâu dưới cầu.
Đây cũng không được coi là tin tức tốt lành gì, sắt còn đông cứng thành từng mảnh, huống chi là con người...... Tuy rằng Tạ Dung Cảnh không phải người, nhưng hắn, cho dù có là Ma tộc cũng không chịu đựng nổi.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, chiếc váy dài phức tạp trên người Ngu Tuệ Tuệ từ sớm đã ướt nhẹp, mặc trên người cực kỳ khó chịu, không những vậy, những cơn ớn lạnh liên tục truyền từ dưới chân và người bên cạnh, trong lúc nhất thời không phân biệt được cực băng vạn năm và Tạ Dung Cảnh cái nào khiến người ta lạnh hơn.
Đại vai ác vẫn không nhúc nhích, giống như một con thú bông cực lớn.
Sẽ không thực sự chết chứ?
Cô bị suy nghĩ đột nhiên xuất hiện của mình làm cho hoảng sợ, càng nghĩ càng sợ hãi, thở dài theo hơi thở nặng nhọc của Tạ Dung Cảnh.
Không có hô hấp.
A a a a a a a!!!
Người chết rồi a a a a a a a a!!!!!
Ngu Tuệ Tuệ vẫn không nhúc nhích mà cứng đờ tại chỗ, thậm chí còn duy trì bộ dáng giơ tay ra giữa không trung.
Cô bị dọa ngây người rồi.
Hóa ra, hóa ra tên đại vai ác này, hắn hắn hắn hắn sẽ chết trước tiên sao?
Điều này cũng thật quá đáng!
Ngu Tuệ Tuệ trong lúc nhất thờ trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đến nỗi đầu óc giống như dây cót bị rỉ sét, sau một lúc không cử động tý nào.
Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.
Nếu Tạ Dung Cảnh thật sự chết, sẽ không có nhiệm vụ mục tiêu, hẳn là sẽ bị truyền tống trở về thế giới hiện thực.
Lý trí của cô đã trở lại: Nếu còn ở lại đây, có phải chứng minh một điều: Đại vai ác vẫn còn sống?
Còn sống là tốt rồi...... Cô thở phào nhẹ nhõm, cũng may vừa rồi bị dọa ngốc, không có phản xạ có điều kiện ném hắn ngã xuống đất.
Trong lúc cô đang ngơ ngác, Tạ Dung Cảnh đã chậm rãi mở mắt ra.
Anh cúi đầu xuống, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là một đôi ủng đi tuyết mềm mại xa lạ, trở lên là làn váy phức tạp kéo dài đến mắt cá chân —— đáng lẽ phải là một bộ trang phục tinh xảo, lại bị mưa ướt đẫm, mất đi khí chất lộng lẫy, thậm chí còn có chút chật vật.
Chủ nhân của đôi ủng mềm mại đang đứng bên cạnh hắn, thấp hơn anh cả một cái đầu, mềm mại, nhỏ nhắn, Tạ Dung Cảnh không cần tốn nhiều sức cũng có thể đẩy cô ra.
Tuy hắn không có kinh mạch, nhưng thần hồn mạnh mẽ, vừa rồi chỉ vì quá suy yếu nên mới ngất đi, kể cả không ai chú ý tới hắn, hắn cũng có thể tự mình đứng lên, không đến mức sống sờ sờ chết cóng trên cầu Nguyệt Ngưng.
Cố tình nhân loại bên cạnh lại rất ấm áp, nhiệt độ cơ thể của Ma tộc thấp hơn người bình thường, lúc trước Tạ Dung Cảnh chưa bao giờ cảm nhận được loại ấm áp này, lần đầu tiên trên mặt hắn xuất hiện một thứ gọi là kinh ngạc.
Lông mi mảnh mai của hắn run lên hai lần, không biết đang nghĩ cái gì.
Ngu Tuệ Tuệ vẫn chưa phát hiện đại ma đầu bên cạnh đã tỉnh dậy, trên thực tế, cô không thể kiên trì được nữa rồi.
Có ai nói cho cô biết: Tại sao cầu Nguyệt Ngưng được xây dài như vậy không.
Là một thành viên của Thiên Chiếu Môn, cô cực lực lên án sự hành vi lãng phí cực băng vạn năm này!
Cô chỉ là âm tu nhị trọng mà thôi, một đường chạy như bay đến giữa cầu để vớt đại vai ác lên, thân thể này của cô đã đến giới hạn chịu đựng, bây giờ còn phải khiêng đối phương đi hết nửa chặng đường còn lại, chỉ cảm thấy mỗi bước đi càng trở nên lạnh lẽo, tứ chi trên ngươi cùng với linh khí trong đan điền dường như sắp bị đóng băng.
Không được, không đi nổi nữa.
Hai chân Ngu Tuệ Tuệ giống như bị đông cứng, điều khủng khiếp hơn là, khu vực này xưa nay hẻo lánh một dấu chân người cũng không có —— đệ tử ngoại môn và đệ tử tạp dịch ở Bắc Phong, không tự mình bước lên cầu Nguyệt Ngưng khi chưa được cho phép; mà các đệ tử nội môn ở Nam Phong và các trưởng lão, trừ khi có việc gì quan trọng, căn bản không muốn hạ mình đi xuống nơi cằn cỗi linh khí như Bắc Phong.
Ngoại trừ người gác cầu căn bản không có ai đến đây, hiện tại người gác cầu đã tạm thời rời đi, dưới màn mưa, chỉ còn lại một người là cô đang chậm rãi di chuyển.
Nga, bên cạnh còn có một đại vai ác không rõ sống chết.
Đại vai ác có hào quang vai ác, sẽ không chết dễ dàng như vậy đâu, điều này nhất định không xảy ra với tiểu nhân vật như cô.
Nói đến đây có thể coi đây là một loại “Bỗng chốc chết thay đại vai ác”, không biết sau khi trở về có được coi hoàn thành một nửa nhiệm vụ hay không.
Vì trời lạnh nên Ngu Tuệ Tuệ bắt đầu suy nghĩ hồ ngôn loạn ngữ.
Nếu có thể sống sót, cô sẽ cố gắng hết sức có thể.
Nói thế nào thì bây giờ cô đang đóng vai đại tiểu thư của Thiên Chiếu Môn, nếu thực sự chết cóng trong môn phái của mình...... Cách này cũng quá qua loa, tất cả là do Tạ Dung Cảnh.
Bất quá cô có thể nghĩ đến, Tạ Dung Cảnh sẽ xuất hiện ở đây, chắc chắn chuyện này có liên quan tới cô. Ngu Tuệ Tuệ rất không nói nên lời, cũng không biết hai người bọn họ đến tột cùng là ai hại ai, đương nhiên, cũng không loại trừ tổn thương lẫn nhau, mọi người đều rất xui xẻo, theo cách nói của thế giới này là bát tự không hợp nhau.
Đến Nam Phong còn một phần tư chặng đường nữa, mơ hồ có thể thấy hình ảnh mờ nhạt của ngọn núi trong hơi nước.
Cô không chịu được nữa, vốn dĩ trời lạnh nay còn mặc quần áo ướt, còn đang khiêng một người giống như khối băng, thân hình Ngu Tuệ Tuệ lung lay sắp ngã, mắt thấy sẽ ngã sấp mặt trên cầu.
Một giây trước khi mất ý ý, cô dường như cảm giác được có người đỡ mình và bế lên, đầu tựa vào một lòng ngực mát lạnh.
Cô đã đến giới hạn rồi, không thể nhìn rõ mặt người nọ, nhưng có thể xuất hiện ở đây vào lúc này, chắc chắn là người gác cầu vừa đi đưa tin về.
Đây có phải được cứu rồi không.
Cảm tạ vị tiểu huynh đệ gác cầu không biết tên gọi là gì, Ngu Tuệ Tuệ yên tâm hôn mê bất tỉnh.