Gần đây Vinh Tình bắt đầu không đến đoàn phim nữa.
Anh ngồi trong phòng làm việc thở dài thở ngắn.
Hết than lại thở.
Thậm chí còn lấy điện thoại ra bắt đầu do dự xem có nên xóa ảnh nền không.
Vẻ mặt xoắn xuýt đến mức không nỡ nhìn thẳng.
Hà Khiêm ôm hòm tài liệu đi vào, vẻ mặt khó hiểu.
Không phải gần đây Vinh tổng đang rất thân thiết với cậu Lâm sao?
Tại sao tâm trạng hôm nay lại trông có vẻ không tốt như vậy?
Vinh Tình cũng không nhìn y mà tiếp tục thở dài thở ngắn, trong đầu đều là chuyện ngu xuẩn mà bản thân đã làm hôm qua.
Tuy rằng tuyên bố chủ quyền là chuyện phải làm, nhưng mà!
Tuyên bố như vậy cũng quá mất mặt rồi!
Tại sao! Tại sao thế giới này lại phải đối xử với papa như thế! Quá tàn khốc!
Anh càng nghĩ càng cảm thấy bản thân sẽ không bao giờ muốn tiếp tục bước chân vào đoàn phim nữa.
Nhưng mà vừa nghĩ đến trước đây thường xuyên giở trò với Lâm Kích trong trang phục quay phim, dáng vẻ Lâm Kích không thể phản kháng được là anh lại….
Anh thèm a a a a a a!
Biểu cảm trên mặt anh thay đổi liên tục, Vinh Tình từ từ ngã xuống bàn.
Dáng vẻ như sống không còn gì luyến tiếc này của anh làm lông mày Hà Khiêm giật giật.
Một lúc sau, Hà Khiêm mới từ từ mở miệng.
“Vinh tổng, cho dù ngài có thế nào đi nữa thì hôm nay ngài vẫn phải làm xong đống công việc đã vứt bỏ trước khi đến đoàn phim.”
Y không hề thấy đồng tình mà đặt hòm công văn xuống bàn.
“Làm phiền Vinh tổng hãy xem hết những thứ này trong hôm nay.”
Vinh Tình:….???
Meo meo meo?
Anh lặp lần nữa đi?
Anh trợn to hai mắt nhìn hòm công văn, rồi lại trừng mắt nhìn trợ lý Hà.
Có còn là tiếng người hay không?
Thử xem kỹ lại đi, có còn là tiếng người không?
Trợ lý Hà tỏ vẻ: “Đây vốn là của tuần trước, nhưng mà bởi vì ngày nào Vinh tổng cũng nghỉ việc đến đoàn phim thăm cậu Lâm, cho nên….”
Y kéo dài giọng điệu, ám chỉ Vinh Tình.
Đôi mắt mèo của Vinh Tình như bất động, anh liếc nhìn chiếc hòm trước mặt, chỉ cảm thấy ba hồn đã bay mất.
A, cuộc sống này thật không đáng giá.
Đầu tiên là đoàn phim tru tâm giờ lại tới Hà Khiêm sát nhân, đúng là đời mà!!!
Haizz.
Vinh Tình ngã hẳn lên bàn.
Hà Khiếm nhìn anh, lạnh lùng bước ra ngoài.
Đi được vài bước, y nói thêm một câu.
“Tôi đã đặt xong bữa trưa cho ngài rồi, chắc chắn đến lúc ngài đói bụng thì cơm trưa cũng vừa vặn giao tới, ngài cứ yên tâm duyệt văn kiện đi.”
Nói xong thì lạnh lùng đóng cửa lại.
Vinh Tình héo.
Đây là kiểu trợ lý gì thế?
Anh không muốn tiền thưởng nữa sao?
Anh vậy mà dám đe dọa papa Vinh của anh!
Lẽ nào anh không sợ papa Vinh xào anh lên sao?
…. Y đúng là không sợ.
Y mà đi thì chẳng phải một mình papa sẽ gánh vác công việc của rất nhiều người sao?
Vậy không được!
Papa chỉ có sức của một người!
Còn trợ lý Hà lại có sức của tận mấy người lận!
Thậm chí y còn trà trộn vào fanclub của Lâm Kích giả làm fans!
Papa còn cần thiết không?
Papa căn bản không cần thiết!
Thậm chí còn có thể giở trò với Lâm Kích!
Vừa so sánh như thế, tâm trạng Vinh Tình bỗng nhiên tốt hơn rồi, anh đắc ý.
Aiz da, đúng là cái gì cũng cần phải so sánh thì mới cảm thấy vốn dĩ thế giới vẫn luôn rất tốt đẹp mà!
Vinh Tình lập tức lên tinh thần.
Thậm chí anh còn hủy bỏ bữa trưa mà Hà Khiêm đã đặt, sau đó quyết định ăn một chiếc bánh ú do đầu bếp riêng làm.
Sắp đến tết đoan ngọ rồi, nên ăn bánh ú thôi!
Hơn nữa anh còn công khai kêu người đem một phần đến đoàn phim.
Chậc, tuy rằng hôm nay papa không tới thăm em nhưng mà trong lòng vẫn có em, em có hiểu không chó săn nhỏ?
Sau khi làm việc xong, lại dựa vào món bánh ú thơm ngon cùng với nước ô mai do đầu bếp riêng âm thầm tặng kèm mà cứu được một mạng thì cuối cùng Vinh Tình cũng kiên trì được đến buổi chiều để phê duyệt xong đống văn kiện, thậm chí anh còn cảm thấy bản thân như tràn đầy sinh lực!
Papa vẫn có thể tiếp tục!
“Vinh tổng.”
Trợ lý Hà gõ cửa đi vào, Vinh Tình vừa thấy y thì vẻ mặt hơi cứng đờ, ánh mắt cảnh giác.
Anh muốn làm gì!!!
Hà Khiêm hiếm khi xem lại bản thân mình.
Lẽ nào y thật sự đã ép Vinh tổng làm quá mức rồi?
Nhưng mà y vừa nghĩ vừa nhìn hộp cơm của đầu bếp riêng nấu do mình mang vào, trợ lý Hà bỗng cảm thấy lương tâm cũng không đau lắm.
Dù sao thì Vinh tổng đã đi chơi nhiều ngày như vậy còn bản thân ngược lại phải bận đến chết đi sống lại mỗi ngày, vậy thì chút bận rộn hôm nay của Vinh tổng có tính là gì đâu chứ?
Lương tâm nháy mắt rút lại, Hà Khiêm bình tĩnh mở miệng.
“Vinh tổng, bên phía Cao tổng mới vừa gửi cái này tới.”
Y lại gần đưa một tệp văn kiện cho Vinh Tình.
Cao Gia Hiên?
Tên này muốn làm gì?
Vinh Tình sửng sốt, giơ tay nhận lấy.
Anh vừa nhìn đã lập tức vui vẻ.
Aiz da! Được lắm người anh em!
Chưa được nửa năm mà cậu đã đá đít ông Cao rồi sao?
“Gần đây ông Cao có động tĩnh gì không?”
Tại sao cái gì anh cũng không biết mà ông già đó đã xuống sân khấu rồi?
Cao Gia Hiên đang làm gì vậy?
Vinh Tình thử nhớ lại.
A, gần đây papa cùng chó săn nhỏ bơi trong mật ngọt nên không biết cũng rất bình thường mà.
Cao Gia Hiên với tin đồn thì có gì hay mà phải để ý?
Có đẹp trai không?
Có cơ bụng để sờ không?
Nhất định là không có rồi!
“À, gần đây ngài Cao mới vừa phát hiện đứa bé trong bụng người tình kia không phải của ngài ấy ở bệnh viện. Ngoài ra, gần đây Cao tổng đã đưa ngài Cao đi khám sức khỏe tổng quát, trong báo cáo có nói thật ra ngài Cao mắc chứng chết tinh.”
Trợ lý Hà bình tĩnh nói hết những thông tin mà mình thu thập được.
“Cái gì?”
Vinh Tình rất muốn ngoáy tai mình một cái.
Lúc nãy anh nghe nhầm rồi sao?
Ông Cao mắc bệnh gì cơ?
“Ngài Cao mắc chứng chết tinh, trước mắt Cao tổng đã dẫn hết đám con riêng của ngài Cao đến bệnh viện để tiến hành kiểm tra huyết thống.”
Trợ lý Hà bình tĩnh tiếp tục nói.
Dù sao lúc cùng Điềm Đậu đọc báo cáo này, y cũng đã bất ngờ xong rồi.
“???”
Con ngươi Vinh Tình như sắp lòi ra ngoài.
Cho nên ông Cao vẫn luôn chăm sóc miễn phí cho con của người khác nhiều năm qua sao?
“Bản thân ông Cao có biết chuyện này không?”
Chứng chết tinh là vấn đề lớn đó! Hơn nữa muốn sinh nhiều con như vậy cũng phải trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, lẽ nào ông Cao chưa bao giờ làm xét nghiệm quan hệ cha con sao?
“Cái này thì tôi không rõ lắm.”
Trợ lý Hà để lộ vẻ mặt tiếc nuối.
Thật ra y cũng rất muốn biết.
???
Tại sao anh lại không biết chuyện này?
Không phải chứ, đã nói tới chỗ này mà tại sao anh lại không biết?
Anh không biết thì sao papa ăn dưa được???
Vẻ mặt Vinh Tình phiền muộn.
Trợ lý Hà liếc nhìn anh, nói như thể là chuyện đương nhiên, “Cao tổng gửi cổ phần qua, có cần đặt trước bữa tối cho ngài và Cao tổng không?”
Thuận tiện Vinh tổng đi tìm hiểu một chút đi, rồi quay về kể lại cho tôi nghe xem rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
Chậc chậc chậc, được lắm người anh em, rõ ràng anh đã sắp xếp xong cho tôi rồi.
Trợ lý Hà tỏ vẻ mình vẫn bất động, chỉ cần da mặt đủ dày thì chẳng là vấn đề gì cả.
“Vật anh nhanh lên, còn cái gì phải xử lý nữa? Tranh thủ thời gian hoàn thành xong, buổi tối tôi còn đi ăn dưa nữa.”
Tin tức mê người như thế mà không tám chuyện thì sao được!
“Không thành vấn đề.”
Trợ lý Hà lập tức đi ra ngoài chuẩn bị, trước khi đi còn thuận tiện liếc nhìn thành viên trong nhóm nhiều chuyện hai người là Vinh Tình một cái.
Vinh Tình hừ một tiếng.
“Biết rồi, quay về sẽ nói đáp án cho anh nghe.”
Trợ lý Hà hài lòng ra dấu Ok rồi tiếp tục đi làm việc.
Cho nên đây chính là lý do tại sao y không muốn trở thành nhà giàu nhưng lại rất thích làm việc ở Vinh thị.
Giới nhà giàu quá loạn!
Nhưng mà chỉ cần không loạn đến người y thì y vẫn rất vui vẻ ăn dưa.
Cao Gia Hiên nhận được lời mời ăn tối từ trợ lý Hà, vẻ mặt phiền muộn.
Làm gì vậy?
Vinh Tình muốn làm gì?
Tại sao lại trả tiền cho hắn rồi còn muốn mời hắn ăn cơm?
Hắn xoắn xuýt một lúc lâu.
Nói thật thì hắn không hề muốn gặp lại Vinh Tình một chút nào.
Vừa nghĩ đến tết năm nay, hắn vốn dĩ có thể vui vẻ tận hưởng nhưng thay vào đó lại phải trải qua mười ngày đau khổ dưới sự hành hạ của Vinh Tình, Cao Gia Hiên chỉ cảm thấy đoạn ký ức kia quá đáng sợ.
Nhưng mà hắn lại xoắn xuýt.
Cũng nhờ mười ngày đó mà hắn mới tìm ra cách hạ gục ông già.
Nên có thể nói là không thể bỏ qua công lao của Vinh Tình được.
Xoắn xuýt một lúc lâu, Cao Gia Hiên còn chưa mở miệng thì trợ lý Hà ở bên kia đã mỉm cười.
“Vậy xem như Cao tổng đã đồng ý, tôi sẽ chuyển lời lại cho Vinh tổng.”
Nói xong thì lạnh lùng cúp điện thoại.
Cao Gia Hiên:???
Hắn ngẩn người nhìn điện thoại.
???
Gì vậy, có chuyện gì xảy ra với Vinh thị mấy người thế?
Không thể đợi tôi nói xong một câu được à?
Tuy rằng tỷ lệ tôi đồng ý là rất lớn nhưng mà lỡ như thì sao???
Đợi đến buổi tối hắn tới được chỗ hẹn thì càng cảm thấy buồn bực hơn.
Bởi vì vừa mở cửa phòng riêng ra lại không có bữa tiệc lớn nào như trong tưởng tượng của hắn.
Vinh Tình thì trông vẫn đáng ghét giống như nồi lẩu siêu cay trước mặt anh.
Cao Gia Hiên không nói gì, chỉ kéo ghế ra ngồi xuống.
“Cậu mời tôi đi ăn cái này? Đầu bếp riêng của nhà hàng biết nấu lẩu từ khi nào vậy?”
Vinh Tình cười hì hì.
“Chỉ cần trả tiền thì cái gì ông ấy cũng làm. Đến đây ngồi đi, tôi có việc muốn hỏi cậu.”
Cao Gia Hiên mới vừa chuẩn bị động đũa thì khựng lại, buồn bực.
“Cảm tình cậu mời tôi ăn cơm, thật sự có chuyện gì à?”
“Không thì sao?” Vinh Tình bĩu môi, papa là kiểu người sẽ tùy tiện mời người khác ăn cơm sao?
Chắc chắn không phải!
“Chuyện gì, hỏi đi.”
Cao Gia Hiên thở dài không nói nên lời, tên này không chỉ là chủ nợ mà còn là cổ đông thứ hai nữa!
Hắn đau buồn nhét một miếng thịt bò vào miệng, ánh mắt sáng lên.
Gì đây, ăn ngon đó chứ….
Vinh Tình vội vàng hỏi thăm chuyện kia, cuối cùng anh còn có một vài thuyết âm mưu.
“Chẳng lẽ đây thực chất chính là một âm mưu? Mấy người tình đó đều là do người khác sắp đặt?”
“Cậu hỏi cái này sao?”
Cao Gia Hiên nhúng một miếng dạ cỏ, thật sự cạn lời.
“Cậu suy nghĩ nhiều rồi, ông già kia…. Chỉ đơn thuần là có tư tưởng lạc hậu thôi.”
Hắn nhét miếng dạ cỏ vào miệng, cười lạnh.
“Ông già kia tự cảm thấy bản thân mình rất tốt, đặc biệt là ở phương diện kia cho nên cứ khoe khoang suốt ngày rồi nuôi người tình khắp nơi. Người tình đầu tiên của ông ta vì tính kế vị trí của mẹ tôi nên đã tìm người ‘mượn’ một đứa trẻ, không ngờ ông già biết được ả có con thì rất vui mừng, nhưng ông già căn bản chỉ là chơi đùa một chút, làm sao có thể nâng ả lên được?”
Lòng dạ ông già kia quá lạnh lùng còn ả người tình thì là một đứa ngu, nghĩ quá đẹp rồi.
Hắn lại nhúng thêm một miếng dạ cỏ, tiếp tục bình thản nói.
“Ông già vừa thấy người tình sinh cho mình một đứa con riêng thì cảm thấy bản thân rất “Mạnh”, còn tự cho là mình đúng, cảm thấy đây chắc chắn là con của mình. Thật ra ông già rất cổ hủ, cho rằng người tình không có người đàn ông khác nên đứa con chắc chắn là của mình, cũng không tin lời bệnh viện nói mà tiếp tục bao nuôi người tình đó. Mà đám người tình đó mỗi ngày đều nghe lão kể bản thân mình mạnh thế nào nên ai cũng sợ bản thân không sinh được con, vâ nên người nào cũng học theo răm rắp.”
Nói tới đây, hắn cười lạnh.
“Tôi bắt đám con riêng kia đi kiểm tra thử, ông già đúng là rất “Mạnh” đấy, nhưng mà trong chín chín tám mươi mốt tên thì đến một đứa con ruột cũng không có.”