Nàng chính là nữ chủ Hạ Tuyết Kiếm, tuy rằng chỉ là một thứ nữ của quan ngũ phẩm, tính cách nhút nhát nhưng đơn thuần thiệt lương, bộ dạng lúc nào cũng là một tiểu tức phụ bị uỷ khuất.
Diệp Khanh Oản nhìn đến Cửu vương gia, hít một hơi thật sâu cố nén sự ghê tởm trong lòng, tự động bày ra vẻ mặt si mê đến chết, xách lên làn váy, hưng phấn chạy chậm đến chỗ hắn.
"Mộ Vân ca ca, huynh cuối cùng cũng đã tới rồi"
"Muội sớm đã sắp xếp vị trí cho huynh ở bên cạnh cha muội rồi." Diệp Khanh Oản sung sướиɠ bên bên tai hắn nói, trên mặt đều là biểu tình vui vẻ.
Bộ dạng vui mừng nhảu nhót khi gặp người của nàng khiến cho lão cáo già như Liễu Thịnh cũng suýt nữa bị lừa.
May mà hắn biết nội tình, không thì thực sự trở thành đồ chơi mặc cho người khác đùa giỡn.
Thật là biết diễn!
Liễu Thịnh đứng xa xa nhìn nàng diễn kịch, khoé miệng lộ ra nụ cười không mấy thân thiện.
Lúc này Cửu vương gia Nam Cung Mộ Vân đại khái còn tưởng rằng Diệp Khanh Oản một lòng với hắn đi.
Bất quá Diệp Khanh Oản đến tột cùng muốn làm trò gì đây?
Rõ ràng trong lòng không ngừng mắng Nam Cung Mộ Vân nhưng bên ngoài lại biểu hiện không phải hắn thì không gả, lại còn nháo đến cho mọi người đều biết?
Hay đây là nội dung thoại bản mà nàng hay nói?
Chẳng lẽ đây là nội dung cốt truyện mà nàng phải hoàn thành nên nàng ta mới diễn kịch như vậy?
Nghĩ đến đây, Liễu Thịnh càng thêm tò mò, chính mình lại sống trong một thế giới thoại bản , hắn ở thế giới này là một nhân vật như thế nào, đóng vai trò gì?
Thế lực của triều đình này sẽ thay đổi như thế nào? Thật sự là tò mò a.
Hắn hiện tại từ bỏ việc vạch trần Diệp Khanh Oản, mà muốn trở thành một quần chúng hóng hớt, nhón chân chờ mong nàng ta thay đổi cốt truyện.
Đối mặt với sự nhiệt tình của Diệp Khanh Oản, Nam Cung Mộ Vân nhanh chóng phản ứng kéo giãn khoảng cách của hai người, nhìn vào phản ứng này, mọi người đều thấy đây chắc hẳn không phải lần đầu hắn làm như vậy.
"Đa tạ Diệp tiểu thư."
Ngữ khí của hắn đầy sự lạnh nhạt, xa cách.
Diệp Khanh Oản nhìn cái biểu tình như ngọc nữ cố gắng giữ lấy trinh tiết của hắn thiếu chút nữa thì cười thành tiếng.
Nhìn đi, đây mới là biểu hiện của một nam chính chứ, lạnh lùng, cao ngạo, anh tuấn và đặc biệt là ghét cay ghét đắng nữ phụ, ngoại trừ nữ chính ra thì bất kể nữ nhân nào đến gần hắn đều cảm thấy dị ứng.
Nàng chính là muốn nhìn thấy cái bộ dạng này của hắn.
Diệp Khanh Oản trong lòng không ngừng cổ vũ Nam Cung Mộ Vân.
"Mộ Vân ca ca, vị cô nương này là?"
"Nàng là tam tiểu thư của Hạ gia - Hạ Tuyết Kiến cũng chính là vương phi tương lai của bổn vương"
Vương phi???
Mọi người mở to mắt nhìn nhau, đồng loạt nghiêng đầu nhìn về phía tướng gia.
Trong lòng mọi người đều hiểu rõ hôm nay bản thân tới đây để chứng kiến điều gì, nhưng điệu bộ của Cửu vương gia bây giờ chính là không để tướng gia vào trong mắt?
Trong khi tất cả mọi người lòng đầy ngờ vực, chỉ có Liễu Thịnh yên lặng đổ đầy ly rượu còn không quên lấy thêm một đĩa đậu phộng, treo lên người bộ dạng xem kịch đầy hứng thú.
Từ hôn?
Một vương gia không quyền thế mà lại không thèm để đương triều Tể tướng vào trong mắt.
Thật là thú vị.
Quả nhiên, tướng gia khóe miệng run rẩy một chút sau đó ba phần lạnh nhạt, bảy phần châm chọc nhìn Nam Cung Mộ Vân. "Cửu vương gian khí phái thật lớn"
Sau câu nói của Tể tướng thì nhiệt độ xung quanh dường như đóng băng, thập vương gia sợ tới mức mặt mũi trắng bệch cuống quít tạ lỗi.
" Tướng gia, Diệp tiểu thư hai người chớ nên tức giận, trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm."
Diệp Khanh Oản giả vờ cảm thấy ủy khuất liền nhào vào lòng phụ thân mà khóc nức nở.
Tướng gia đau lòng trấn an nàng: "Búi nhi đừng sợ, có cha ở đây, ta sẽ làm chủ cho con."
Nói xong hắn hiền thay đổi sắc mặt, quay đầu nhìn thập vương gia bằng ánh mắt thập phần hung ác: "Hiểu lầm? Như thập vương gia nói đó, ở đây có hiểu lầm gì a?"
Thập vương gia định giải thích nhưng sự việc đến quá bất ngờ, bản thân hắn cũng không biết nên giải thích như thế nào, chỉ có thể ra sức nhìn Cửu vương gia ra hiệu, cũng thấp giọng nói. "Cửu ca, huynh thất thần cái gì, mau giải thích với tướng gia."
Nhưng Nam Cung Mộ Vân chỉ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, lạnh lùng không lên tiếng.
Nữ chính Hạ Tuyết Kiến không làm người khác thất vọng không nói không rằng liền quỳ bùm một cái xuống đất nói: "Tướng gia tha tội, tướng gia tha tội, tất cả đều là tiểu nữ sai, không liên quan gì tới Cửu vương gia."
Nàng ta vừa nói nước mắt liền rơi xuống như mưa.
Hạ Tuyết Kiến khóc đến đáng thương, người không biết chuyện còn tưởng rằng nàng ta mới là người bị từ hôn ấy chứ. Thấy nàng ta như vậy, tướng gia như bị đưa vào thế khó, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.
Nếu muốn trách phạt nàng không chừng nàng ta cá chết lưới rách đâm đầu chết ngay ở tướng phủ, đến lúc đó mọi chuyện truyền đi không phải tướng phủ của bọn họ mang danh ỷ thế ăn hϊếp thứ nữ của một quan ngũ phẩm hay sao. Nếu không trách phạt, chẳng lẽ muốn nữ nhi bảo bối của hắn chịu ủy khuất?
Bên ngoài nháo đến ồn ào huyên náo, Diệp Khanh Oản lại giả làm con đà điểu trốn trong lòng phụ thân xem náo nhiệt. Chờ cho bọn họ nháo tới lúc cao trào, nàng liên thu hồi bộ dạng cà lơ phất phơ, từ trong ngực phụ thân nhảy ra, chỉ vào Hạ Tuyết Kiến chửi ầm lên.
"Hạ Tuyết Kiến, người đừng có ở chỗ này ra vẻ đáng thương, chỉ là một thứ nữ của quan ngũ phẩm mà cũng dám tới tướng phủ lỗ mãng? Ta xem Hạ gia các người chính là không muốn sống nữa rồi."
Nói xong nàng liền túm lấy tay áo của Cửu vương gia chất vấn: "Mộ Vân ca ca, thời gian này huynh lạnh nhạt với ta như vậy chính là do Hạ Tuyết Kiến đúng không?"
"Ta đường đường là đích nữ của tướng phủ, luận gia thế có gia thế, luận dung mạo có dung mạo, luận tài năng có tài năng, ta có điểm nào thua kém một tiểu thứ nữ của quan ngũ phẩm chứ." Thấy Nam Cung Mộ Vân không dao động, nàng bắt đầu giả vờ yếu đuối nói: "Mộ Vân ca ca, ta từ nhỏ liền ái mộ huynh, tất cả mọi chuyện đều vì huynh mà làm, huynh thấy ta chỗ nào còn chưa đủ tốt? Chỉ cần huynh nói ra, ta liền sửa, Mộ Vân ca ca..."
Nói xong nàng liền hung hăng bấm bụng mình một phen, đau đến nước mắt nước mũi chảy giàn giụa, nhìn nàng khóc lóc thương tâm muốn chết, đau đớn muốn chết.
Tướng gia nhìn thấy nữ nhi của mình không màng đến danh dự như thế, chỉ hận luyện sắt không thành thép, nhưng lại phi thường đau lòng.
Nữ nhi bảo bối của hắn, từ nhỏ đến lớn đều không dám để nàng rơi một giọt nước mắt, ấy thế mà...
Nam Cung Mộ Vân...
Buồn cười, hắn chỉ là một hoàng tử do cũng nữ sinh ra, nếu không phải nữ nhi nhà ta khăng khăng muốn hắn thì ngay cả cổng lớn của tướng phủ hắn cũng không vào được, chứ đừng nói muốn ta nâng đỡ hắn lên làm Thái tử. Nam Cung Mộ Vân cúi đầu nhìn Diệp Khanh Oản vẫn luôn nắm lấy tay áo mình khóc rống lên, ánh mắt thể hiện sự phức tạp nói: "Ta không có nói người không tốt."
"Vậy huynh thích ta sao?"
"Tạm thời...không thích"
Lời còn chưa nói xong, Diệp Khanh Oản lại gào khóc to hơn: "Vẫn là ta không tốt, ta không xứng với Mộ Vân ca ca..."
Hình tượng thiếu nữ đau lòng vì tình được nàng khắc họa đến nhập tâm.
Liễu Thịnh khóe miệng run rẩy, cho dù đã biết trước mọi chuyện sẽ xảy tra nhưng đến bản thân hắn suýt chút nữa cũng bị nàng làm cho cảm động.
Nữ nhân này...Thật là biết diễn!
Hắn bắt đầu cảm thấy hoài nghi nhân sinh, những oanh oanh yến yến bên người hắn có phải hay không cũng chỉ là diễn?
Diệp Khanh Oản nãy giờ vẫn luôn nức nở khóc, nàng chỉ chờ Cửu vương gia đẩy nàng ra kéo Hạ Tuyết Kiến rời đi, từ đó phát triển cốt truyện. Nhưng nàng chờ mãi...chờ mãi... Cái tên Cửu vương chết tiệt kia vẫn không nhúc nhích.
Ngươi còn đứng đó làm gì a, mau động thủ đi, mau đẩy ta ra đi a.
Diệp Khanh Oản cảm thấy nóng lòng.
"Diệp tiểu thư, đều là ta không tốt, nếu không phải tại ta thì người cùng Cưu vương gia cũng không có cãi nhau, ta hiện tại liền rời khỏi đây." Hạ Tuyết Kiến bỗng nhiên mở miệng.
Diệp Khanh Oản vừa nghe thấy mấy lời đó, tinh thần liền trở nên tỉnh táo. Hạ Tuyết Kiến không hổ là nữ chính, kịp thời thúc đẩy cốt truyện.
Quả nhiên nam chính không đáng tin.
Diệp Khanh Oản trừng mắt hung hăng liếc nàng ta một cái: "Ngươi nói không sai, Hạ Tuyết Kiến tất cả đều là tại ngươi, Mộ Vân ca ca mới không thích ta, ta gϊếŧ chết ngươi."
Dứt lời nàng liền rút kiếm của Cửu vương gia sau đó vọt qua chỗ Hạ Tuyết Kiến.