Đảo mắt đã đến tòa nhà số sáu, Nhan Như Tinh đã quen với tiếng đánh nhau phía sau.
Tôn Long lại nhìn về phía sau vài lần, nhưng thấy cô cũng không quay đầu lại, nên cũng dứt khoát không quản nữa.
Khi Nhan Như Tinh biết, người mất tích là em gái hoạt bát trên đầu cắm đầy dao mà cô nhìn thấy trong nhóm ngày hôm qua, cô có chút kinh ngạc.
Khi vào nhà, lại phát hiện trong nhà có hai người quen đã tới trước.
Tôn Long thấy thế giới thiệu cho cô: "Triệu Viễn, Tôn Hà đều là quản trị viên của tiểu khu, trước đây cô hẳn là đã gặp qua.”
Nhan Như Tinh gật đầu.
Bên trái là Triệu Viễn, dáng người hơi cao và cường tráng. Bên phải là Tôn Hà, hơi gầy hơn một chút.
Nhìn khẩu trang trên mặt bọn họ, Nhan Như Tinh nghĩ đến khuôn mặt phía dưới khẩu trang của Tiểu Thái, nhịn không được hỏi, "Vì sao bọn họ lại đeo khẩu trang?”
"Đeo khẩu trang vì để ngăn chặn sự quấy rối." Tôn Long trả lời.
Quấy rối?
Trăm triệu lần không nghĩ tới lại là đáp án này Nhan Như Tinh ngay người nửa giây.
"Cũng vì phòng ngừa một số chủ sở hữu "thấy cảnh thương tình"." Suy cho cùng khuôn mặt của một số chủ sở hữu đã trải qua những thay đổi lớn, khó có thể lọt vào trong tầm mắt.
Thấy cảnh thương tình?
Hình như từ này không phải dùng như vậy, đúng không?
Phát hiện sự tình càng ngày càng thái quá Nhan Như Tinh nhìn về phía Triệu Viễn, theo bản năng lộ ra một khuôn mặt tươi cười, đang muốn mở miệng.
Tôn Long đã trước một bước cắt ngang cô, tiến lên chắn trước mặt cô hỏi hai người Triệu Viễn và Tôn Hà, "Có tra ra điều dị thường gì không?”
Triệu Viễn nhìn Nhan Như Tinh một cái, nói: "Chúng ta nhận được tiếng kêu cứu của Trần Tĩnh nên lập tức chạy tới, nhưng vẫn đến trễ một bước. Giống như một vài người mất tích trước đó, chỉ có một vũng nước trong phòng cũng không tìm thấy cái gì khác.”
Triệu Viễn chỉ xuống sàn phòng khách, một vũng chất nhầy màu xanh lá cây sền sệt bán trong suốt.
"Chúng tôi hoài nghi, hẳn là người chơi có năng lực tàng hình hoặc là quỷ." Tôn Hà tiếp lời.
Tôn Long không nói gì, tiến lên ngồi xổm xuống đưa tay dính một chút chất nhầy xoa xoa giữa đầu ngón tay, rồi nhắm mắt lại.
Sau đó Nhan Như Tinh phát hiện, cô cảm thấy sự tồn tại của anh ta tựa như đang dung nhập vào phòng, tiếp đó đột nhiên biến mất trước mặt cô.
Kỳ quái chính là, rõ ràng cô còn có thể nhìn thấy anh ta.
Cho đến nửa khắc đồng hồ, Tôn Long mở mắt ra, chậm rãi đứng dậy từ trên mặt đất.
Anh ta thoạt nhìn so với vừa rồi càng gầy càng đen, nếp nhăn trên mặt và trên tay dường như cũng nhiều hơn vài vết, như vết nứt trên bức tường cũ kỹ, phủ đầy tro tàn và tử khí.
Nhưng lúc này ánh mắt của Triệu Viễn và Tôn Hà nhìn về phía anh ta thật là lo lắng.
"Là người chơi màu đỏ." Thanh âm Tôn Long khàn khàn thô ráp, lại mang theo một cỗ đáng tin khiến người ta muốn nghe theo.
Lời nói của anh ta, Triệu Viễn và Tôn Hà tin tưởng không nghi ngờ.
"Gã còn chưa đi."
"Ở đâu?" Triệu Viễn và Tôn Hà đồng thanh hỏi.
Tôn Long quay đầu lại, đôi mắt mơ hồ ánh vàng nhìn lướt qua trong phòng một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng ở cửa.
Cùng lúc đó, ở cửa truyền đến hai tiếng gào thét thê thảm, và tiếng chửi mắng rống giận.
"Các người là ai? Tôi thậm chí còn không quen biết các người, các người dựa vào cái gì đánh tôi?”
"Lén lén lút lút, vừa nhìn đã biết không phải người tốt." Gấu xám nhỏ cười lạnh, phối hợp với vết sẹo cũ hai bên trái phải trên mặt hắn, có vẻ đặc biệt dữ tợn hung hãn.
Mấy ngày nay hắn sắp bị nhân ngẫu sư làm cho điên rồi, không còn là con gấu ưu nhã ôn tồn lễ độ như lúc trước nữa.
“Bốp!" Gấu xám nhỏ tát một cái vào người đàn ông thấp bé trên lưng mang một cái túi màu xanh lá cây cao nửa người đang định lén lút trốn đi.
Người đàn ông bị đánh đến đầu óc choáng váng, trực tiếp ngã nhào trên mặt đất trong chốc lát không thể đứng lên, túi trong tay cũng bị ném vào góc tường.
Đúng lúc này cái túi lại mở ra, một cô gái đầu cắm đầy đao từ bên trong bò ra. Nhìn thấy người đàn ông thấp bé, phẫn nộ nhảy ếch nhào qua, rút con dao trên đầu đâm vào đỉnh đầu người đàn ông.
Người đàn ông cũng không phải ăn chay, lập tức như con lừa lăn(*), tránh được dao, sau đó lại từ không gian hệ thống lấy ra một cây súng gây mê chuyên dùng để đối phó người dị chủng tan vỡ.
(*) 驴打滚: lư đả cổn (còn được gọi là bánh gạo rán hay con lừa lăn) - là một món ăn nhẹ truyền thống của người Mãn Châu ở Trung Quốc. Có nguồn gốc từ một câu chuyện dân gian. Chuyện kể rằng vào thời nhà Thanh, Từ Hi Thái hậu chán ăn món ăn cung đình nên đã yêu cầu đầu bếp hoàng gia nấu món mới. Sau khi đắn đo suy nghĩ, người đầu bếp quyết định làm một món ăn sử dụng gạo nếp và đậu. Khi đầu bếp nấu xong, một thái giám trẻ, họ Lư (có phát âm giống với con lừa trong tiếng Trung Quốc), đã bất cẩn làm rơi món ăn vào bột đậu nành, nhưng không có thời gian để làm lại. Nên đầu bếp đã dùng nó để phục vụ Từ Hi. Tuy nhiên, Từ Hi đã khen ngợi hương vị và hỏi tên của món ăn đó là gì. Người đầu bếp chưa từng nghĩ đến câu hỏi này, nhưng ông vẫn đặt tên nó là con lừa lăn để ghi nhận sự bất cẩn của thái giám Lư.
"Phốc phốc——" vài tiếng súng mờ ẩn vang lên, mấy mấy cây kim khiến người ta khó phân biệt bắn về phía cô gái.
Cô gái nghe thấy tiếng súng quen thuộc trên mặt có chút hoảng hốt, thân thể cứng đờ tại chỗ. Nhân cơ hội này, người đàn ông thấp bé nhặt "túi" trên mặt đất lên, phát động kỹ năng mắt thấy sắp biến mất.
Nhân ngẫu sư vẫn luôn đứng bên cạnh dưới chân khẽ nhúc nhích, kéo vung lên, chặt đứt cổ tay của người đàn ông thấp bé.
Nếu không phải người đàn ông thấp bé trốn nhanh, đứt không phải cổ tay của gã mà là thắt lưng.
Người đàn ông thấp bé bị buộc phải cắt ngang kỹ năng, nhìn gấu xám nhỏ và nhân ngẫu sư ở cửa, rồi lại nhìn về phía cửa sổ cách phòng khách không xa. Lập tức có quyết định, quay đầu chạy tới cửa sổ phòng khách.
Chỉ là lúc chạy qua, vừa vặn đối đầu với đám người Tôn Long.
Người đàn ông thấp bé biết Tôn Long không dễ chọc vào, ánh mắt đảo qua, phát hiện Nhan Như Tinh, lập tức cho rằng đã tìm được điểm đột phá.
Nhan Như Tinh trơ mắt nhìn đối phương qua bỏ người khác xông về phía mình, sao có thể không biết mình bị coi thường.
Nhưng mà cô không tức giận, nhanh tay lẹ mắt rút súng ra. Nhưng không đợi cô nổ súng, người đàn ông chạy như điên tới cách cô còn khoảng hai ba bước đột nhiên biến thành một con rối khoảng ba mươi centimet.
Khuôn mặt của con rối nhìn vẫn giống khuôn mặt trưởng thành gian xảo của người đàn ông, vóc người lại giống như trẻ con bị rút ngắn thu nhỏ lại. Vả lại đối phương còn có thể động, còn có thể nói chuyện.
Người đàn ông thấp bé hoảng sợ nhìn những người xung quanh đang "biến lớn" trước mắt, muốn chạy trốn. Thân thể lại không khống chế được, kỹ năng không gian của hệ thống thiên đường cũng không cách nào mở ra để sử dụng, chỉ có thể như con rối bị giật dây lui về phía sau.
Thối lui đến trước mặt nhân ngẫu sư, gã cứng ngắc ngẩng đầu, chống lại mặt nạ chú hề phóng to của sư ngẫu ở trước mặt.
Nhất thời, trong lòng gã hiểu ra, mới phản ứng lại hiện tại người này là chủ nhân của gã.
Sinh tử của gã, tất cả đều nằm trong một ý niệm của đối phương.
Nghĩ đến đây, gã sợ đến không nói nên lời, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Gấu xám nhỏ nhìn thấy thủ đoạn khống chế con rối của hắn ta, trong mắt hiện lên lửa giận và chán ghét.
Nhưng vừa rồi người này thiếu chút nữa tổn thương đến Tinh Tinh, vì thế hắn quyết định tạm thời cùng hắn ta ngừng chiến.
Hơn nữa hắn cũng nhớ Tinh Tinh.
Trong lúc suy tư, gấu xám nhỏ nhìn thấy Nhan Như Tinh tới. Ánh mắt tỏa sáng, nhảy lên nhảy vào trong ngực Tinh Tinh.
Nhan Như Tinh nhìn gấu xám nhỏ so với vừa rồi còn rách nát hơn. Âu phục nhỏ trên người bên trái một cái lỗ, bên phải một mảnh vải, sớm đã nhìn không ra bộ dáng ban đầu.
Lúc trước mặt to tròn trịa đáng yêu cùng bộ lông mềm mại mượt mà, giờ phút này gồ ghề, xấu xí.
Quá xấu.
Nhan Như Tinh ghét bỏ xách tai hắn, ném cho Tôn Long.
Tôn Long:?
Anh ta cúi đầu cùng gấu xám nhỏ đối mắt.
Hai giây sau, một người một gấu ghét bỏ lẫn nhau dời tầm mắt.
Nhân ngẫu sư vụng trộm quan sát Nhan Như Tinh, thấy cô không ôm con gấu xấu xí kia, liền biết thành quả mấy ngày nay của mình không uổng phí.
Xem ra người đàn ông tên Nguyễn Trì kia cũng không có lừa gạt mình.
Điều này làm cho hắn ta yên tâm một chút.
Hắn ta yên tâm, nhưng A Sửu trong cơ thể hắn ta lại không như vậy.
"Ngươi mau chạy đi, ta không muốn nhìn thấy cô ấy."
"Ô ô ô, sao anh có thể ghét bỏ bạn gái tương lai xinh đẹp đáng yêu của tôi chứ? Cô ấy cũng không ghét bỏ anh, anh làm tôi quá thất vọng rồi, xin lỗi! Còn có anh quá xấu, tôi không muốn gặp bạn gái tương lai của tôi trong bộ dạng như thế này.”
A Sửu:...
Ngươi nghe ta nói này, lần sau ta lại nói lý ngươi, còn giờ ta sẽ trốn đi không quay lại nữa.
Tiểu Sửu bị tức giận trốn vào trong cơ thể không để ý tới hắn ta, nhân ngẫu sư đành phải ủy khuất tự mình đối mặt.
May mắn Tiểu Sửu đã đi rồi mà vẫn để lại mặt nạ của mình cho hắn ta.
Chỉ là mặt nạ này quá xấu xí, bạn gái tương lai của hắn ta dường như không thích lắm.
Nhân ngẫu sư sờ mặt nạ trên mặt ngẩn người.
Thẳng đến khi bọn Nhan Như Tinh và Tôn Long lại đây, nhìn người đàn ông thấp bé đã biến thành con rối đang thành thành thật thật ở trên mặt đất.
Cô gái trên đầu cắm đầy đao hoàn hồn lại, nếu không phải Triệu Viễn từ sau lưng kéo cô một phen, chỉ sợ cô sẽ cầm đao xông về phía người đàn ông thấp bé lần nữa.
Tôn Long đối với nhân ngẫu sư không quá quen thuộc, không thể không biết xấu hổ tiến lên đòi người, vì thế liều mạng nháy mắt với Nhan Như Tinh.
Nhan Như Tinh tỏ vẻ đã hiểu, đầu tiên chỉ vào con rối sau đó nói với nhân ngẫu sư: "Gã còn có thể trở về như cũ không?”
Nhân ngẫu sư thấy bạn gái tương lai nói chuyện với mình, lòng bàn tay căng thẳng đổ mồ hôi, xoay người lắp bắp nói: "Có, có thể.”
Nhan Như Tinh cẩn thận quan sát con rối một chút, cười nói: "Bộ dáng hiện tại của gã, không ảnh hưởng đến gã nói chuyện chứ?”
"Không, không ảnh hưởng."
Bộ dáng lắp bắp của hắn ta khiến Nhan Như Tinh ghé mắt. Nghĩ đến mỗi lần nhìn thấy hắn ta, trên mặt không phải là đeo mặt nạ hề, thì cũng là cái khác. Giống như chưa từng thấy qua bộ dáng chân chính của hắn ta, không khỏi cảm thấy tò mò.
Nhưng bây giờ còn có chính sự, cô tạm thời vứt bỏ nghi hoặc này, nói với hắn ta: "Không ảnh hưởng thì không cần biến gã trở về, anh trai tôi có một số việc muốn hỏi gã.”
Bất thình lình bị cô gọi là anh trai, trong lòng Tôn Long quái lạ, lại không kháng cự như lần trước.
"Hỏi đi." Nhân ngẫu sư nghe lời khống chế con rối đi tới trước mặt Tôn Long.
Cô gái bị Triệu Viễn giữ chặt tránh thoát tay anh ta, hùng hổ đi đến bên cạnh Tôn Long, trừng mắt nhìn người đàn ông thấp bé.
Lúc này trong lòng người đàn ông thấp bé phát khổ, hối hận muốn chết, sớm biết ngày hôm qua gã làm xong vé kia liền rời đi.
"Tại sao tôi chưa bao giờ gặp anh trước đây? Anh không phải là người chơi của Hoa Đô?” Tôn Long nhíu mày, trầm giọng nói.
Người đàn ông thấp bé không ngờ anh ta liếc mắt một cái đã nhận ra mình không phải là người chơi của Hoa Đô, có chút không tin, phản bác nói: "Sao anh có thể khẳng định tôi không phải người chơi Hoa Đô?”
"Xem ra thật sự không phải là người chơi của Hoa Đô." Tôn Long ý vị thâm trường nói.
Người đàn ông thấp bé:...
"Anh là người chơi màu đỏ?"
Lần này người đàn ông thấp bé học thông minh, chọn im lặng.
Nhân ngẫu sư không muốn mất mặt trước mặt bạn gái tương lai, ngón tay nhảy múa chéo nhau hai lần.
Hai chân người đàn ông thấp bé không thể khống chế được té ngã, tê tâm liệt phế kêu ra tiếng.
Lần này gã không dám im lặng nữa, liên thanh gật đầu, "Đúng vậy.”
Gã nghĩ đến mạng nhỏ của mình đang nằm trong tay đối phương, trong lúc nhất thời sợ hãi ập tới, những gì nên nói không nên nói tất cả đều khai báo.
Tôn Long nghe xong trầm mặc.
Nhan Như Tinh cũng không nghĩ tới đối phương lại là một tổ chức chuyên săn giết dị chủng tan vỡ.
Mà tổ chức này phân bố rộng rãi, chủ yếu là người chơi màu đỏ ẩn nấp trong bóng tối. Không ai biết người đứng đầu tổ chức bọn họ là ai, nhưng những dị chủng tan vỡ chết trong tay tổ chức này toàn bộ cộng lại có hơn vạn.
Trước kia bọn họ chủ yếu hoạt động cùng một chỗ ở Trung Đô, không nghĩ tới lần này tới Hoa Đô.
Nhưng mà dị chủng tan vỡ của Hoa Đô còn đi báo cáo chính quyền, nên hành động của bọn họ cũng không thuận lợi như tưởng tượng.
"Nguyệt Lạc hội."
Cái tên này nghe có vẻ đàng hoàng.
Lúc Nhan Như Tinh suy nghĩ, Tôn Long còn đang hỏi đối phương vài vấn đề.
"Nói như vậy, mấy ngày nay những người mất tích trong xã khu, đều là do các người xuống tay?"
Người đàn ông thấp bé tên Hồ Phi gật đầu.
Tổ chức đã dặn dò, những nội dung này gã tự nhiên sẽ không giấu diếm.
"Lần này các người tới bao nhiêu người?"
"Không biết."
"Không biết?" Ánh mắt Tôn Long híp lại, đôi mắt nhỏ như rắn độc chiếu lên người đối phương, làm cho người ta cảm thấy áp lực không nhỏ.
Nhưng mà bản thân người đàn ông thấp bé Hồ Phi lại bị dọa vỡ mật, căn bản không sợ.
"Tôi thật sự không biết, tổ chức chúng tôi đều là phái người đơn phương liên hệ. Bình thường tôi có con mồi, mới có thể liên lạc với bọn họ. Có đôi khi họ đến, đôi khi họ không đến. Tôi thực sự không biết gì cả, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé, cầu xin các người thả tôi ra.”
Tôn Long phớt lờ yêu cầu của gã, lạnh lùng hỏi tiếp, "Anh thường liên lạc với bọn họ như thế nào?”
"Cái này..." Hồ Phi thần sắc chần chờ, còn mang theo vài phần hoảng sợ.
"Tôi không thể nói." Gã điên cuồng lắc đầu, "Nói ra sẽ chết.”
Nếp nhăn giữa lông mày Tôn Long càng sâu.
Triệu Viễn tiến lên, từ trong ngực lấy ra một cây bút và sổ ghi chép, bày ở trước mặt gã.
Điều đó có nghĩa gì không cần nói cũng biết.
Hồ Phi:...
Bị bức đến bất đắc dĩ, tính mạng của gã đang bị uy hiếp, chỉ có thể thăm dò cầm lấy bút.
Chỉ là khi gã viết một chữ "Tế", gã đột nhiên kêu to một tiếng, trên người đột nhiên toát ra ngọn lửa màu đen.
Ngọn lửa vừa xuất hiện, nhiệt độ chung quanh đột nhiên giảm xuống. Không đợi mọi người thích ứng, một giây sau đột nhiên nóng lên.
Nhiệt độ cao, làm cho mọi người cảm thấy như họ đang đứng trên miệng núi lửa. Không đến nửa phút, lại giống như đã trôi qua nửa giờ.
Nhan Như Tinh hoàn hồn, người đàn ông thấp bé Hồ Phi đã bị ngọn lửa màu đen kia thiêu thành tro tàn.
Gió ngoài cửa sổ vừa vặn xuyên qua phòng khách nhẹ nhàng thổi một cái, cuối cùng ngay cả tro tàn cũng không còn.
Trong phòng đám người Tôn Long anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, thần sắc trên mặt đều có chút ngưng trọng.
Chỉ có Nhan Như Tinh không biết điều này có nghĩa là gì, quay đầu hỏi Tôn Long, "Người không còn, anh còn muốn điều tra không?”
Tâm tình Tôn Long không tốt lắc đầu.
Cuối cùng Nhan Như Tinh cũng nhận ra dị thường từ trong biểu tình của anh ta.
"Ngọn lửa kia có chỗ nào kỳ quái sao?" Cô cân nhắc hỏi.
"Đó là nguyền rủa." Gấu xám nhỏ đứng trên vai Tôn Long sửa sang lại bộ lông, nói.
Tôn Long muốn kéo hắn từ trên vai xuống, nghe được những lời này của hắn, tay dừng lại ngay tại chỗ.
"Nguyền rủa?" Nhan Như Tinh nghi hoặc.
"Đúng vậy, trên người gã hẳn là bị người hạ phong cấm nguyền rủa. Chỉ cần vi phạm quy tắc phong cấm nguyền rủa, sẽ bị lửa nguyền rủa thiêu chết.”
"Đây giống với thủ đoạn quỷ thần khống chế thuộc hạ." Gấu xám nhỏ không hổ danh là người phục chế gen của Nguyễn Trì, cũng hiểu biết sâu rộng như anh.
Nhan Như Tinh cảm thán.
Nhưng mà nếu ý nghĩ này của cô để cho nấu xám nhỏ biết được, chỉ sợ lại phải buồn bực nửa ngày.
“Quỷ Thần?” Tôn Long trong lòng lộp bộp một chút, biết chuyện này đã hoàn toàn không phải là chuyện anh ta có thể giải quyết.
Nhanh chóng quyết định chấm dứt chủ đề nguy hiểm này.
"Trần Tĩnh." Anh ta nhìn về phía cô gái trên đầu đầy đao, "Cô định đổi phòng ở, hay là tiếp tục ở chỗ này?”
Trần Tĩnh lắc đầu lại gật đầu, trang điểm đậm trên mặt cô có chút khoa trương, nhìn qua có chút buồn cười.
Tôn Long biết sự lựa chọn của cô, nói: "Cô có thể sống ở đây, nhưng sau này không thể tùy tiện mở cửa cho người lạ!"
Trần Tĩnh bị dạy dỗ áy náy cúi đầu.
Nhan Như Tinh bên này từ trong miệng Triệu Viễn biết được, Trần Tĩnh sở dĩ thiếu chút nữa bị bắt đi, là bởi vì cô tin tưởng người khác mở cửa cho đối phương.
"Nếu cô ấy không mở cửa kỳ thật sẽ không xảy ra chuyện gì, mấy người mất tích khác cũng như vậy." Triệu Viễn ở bên cạnh cô nói.
"Ai có thể nghĩ đến bọn họ lại trà trộn vào nhóm, còn có thể câu cá." Tôn Hà kịp thời bổ sung.
Trần Tĩnh bên kia bị Tôn Long dạy dỗ nửa ngày, nhịn không được vì mình biện giải một câu, "Gã ở trong nhóm nói chuyện riêng với tôi, nói bị rụng lông, tôi cho rằng gã là người một nhà.”
"Tôi nhớ rõ từ ngày đầu tiên cô vào ở, tôi đã nói với cô: tiểu khu này không có người một nhà, chú ý đề phòng mọi người xung quanh." Tôn Long mặt không chút thay đổi, Trần Tĩnh không dám nói nữa.
Nhưng chuyện rụng lông trong miệng cô, khiến Nhan Như Tinh nghĩ đến hai đoạn đối thoại mà cô nhìn thấy trong nhóm ngày hôm qua.
Tóm lại cô thật đúng là oan uổng.
Tôn Long lần thứ hai dặn dò vài câu, lúc này mới rời khỏi tòa nhà số 6.
Nhưng mà anh ta nhìn thoáng qua thời gian, gọi Triệu Viễn và Tôn Hà nói với Nhan Như Tinh: "Cô về trước, còn lại chút thời gian tôi đi mấy tòa nhà khác tuần tra một chút.”
Lần này Nhan Như Tinh không đi theo, gấu xám nhỏ vội vàng từ bả vai Tôn Long nhảy trở về mặt đất.
Hắn rất muốn nhảy vào trong ngực Tinh Tinh, nhưng tên Tiểu Sửu kia vẫn nhìn chằm chằm hắn, hắn không thể động đậy.
Từ lúc người kia đột nhiên bị thiêu cho đến bây giờ nhân ngẫu sư luôn cảm thấy áy náy, trong lòng sinh bất an.
Hắn ta sợ bạn gái tương lai ghét bỏ hắn ta ngay cả những chuyện nhỏ nhặt này cũng không làm được, từ đó không thích hắn ta nữa.
Điều này làm cho tâm tình của nhân ngẫu sư rất uể oải.
Nhan Như Tinh không biết suy nghĩ của hắn ta, sau khi Tôn Long rời đi, cô dẫn theo một người một gấu trở về, trên đường không khỏi nhớ tới đề tài lúc trước bị cắt ngang.
"Gấu xám nhỏ." Nhan Như Tinh chủ động ôm lấy hắn từ trên mặt đất.
Gấu xám nhỏ được sủng ái mà lo sợ, đôi mắt tròn trịa như viên ngọc đen.
"Ngươi biết vừa rồi trên người Nguyễn Trì xảy ra chuyện gì đúng không?" Nhan Như Tinh túm lấy lỗ tai gấu xám nhỏ, vòng quanh đầu ngón tay chơi đùa.
Lúc này trên người gấu xám nhỏ, chỉ có lông ở hai cái tai khi sờ vào còn cảm thấy mười mà.
Thấy Tinh Tinh ôm mình, lại là vì Nguyễn Trì, trong lòng gấu xám nhỏ bị đè nén rất không thoải mái.
Nhân ngẫu sư vốn còn ghen tị với hắn nghe vậy, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Ta không biết." Gấu xám nhỏ rầu rĩ không vui giận dỗi nói.
"Thật sao?" Nhan Như Tinh hiển nhiên không tin.
Đối mặt với con ngươi tĩnh lặng như nước mùa thu của cô, gấu xám nhỏ bại trận.
"Ta không biết chuyện gì đã xảy ra trên người anh ta, nhưng ta biết qua lần này, anh ta sẽ mạnh hơn." Gấu xám nhỏ nói.
Nhan Như Tinh nghe xong ánh mắt lóe lên bất định.
"Mạnh hơn bao nhiêu?" Hai mắt cô cong cong như trăng lưỡi liềm, giọng điệu thờ ơ nói: "Có mạnh như quỷ thần trong miệng ngươi không?”
"Hẳn là còn có chút chênh lệch với quỷ thần." Gấu xám nhỏ nhăn mũi.
Thật ra hắn không biết nhiều lắm, chủ yếu là lúc trước có ký ức của Nguyễn Trì, sau đó còn giúp tập đoàn Oasis nghiên cứu chế tạo ra vài loại dược tề, đối phương tiết lộ cho hắn.
Nghe được có chút chênh lệch, trong nội tâm Nhan Như Tinh dần dần bùng lên ngọn lửa.
Khi sắp đến tòa nhà số một, Nhan Như Tinh quay đầu nhìn về phía mặt nạ chú hề trên mặt nhân ngẫu sư.
"Tại sao anh luôn đeo mặt nạ?" Cô hỏi.
Nhân ngẫu sư bất thình lình bị bạn gái tương lai hỏi, khẩn trương nắm chặt ngón tay, nhỏ giọng nói: "Tôi sợ em ghét bỏ tôi.”
"Anh rất xấu hả?" Nhan Như Tinh tò mò.
"Tôi, tôi không xấu." Nhân ngẫu sư kích động xua tay, "A Sửu mới xấu.”
Tiểu Sửu: Anh biết lịch sự là gì không?
“A Sửu là ai?” Nhan Như Tinh nghĩ đến lần trước hắn ta cũng nhắc tới A Sửu, còn nói A Sửu làm hỏng búp bê vải của cô.
Nhưng lúc ấy rõ ràng là hắn ta làm hỏng.
Chẳng lẽ A Sửu là do hắn ta cố ý đẩy ra để chịu tội thay?
"A Sửu chính là A Sửu, hắn là anh em của tôi." Nhân ngẫu sư thẹn thùng mà cúi đầu, làn da bên tai không bị mặt nạ che khuất rất trắng.
"Anh em của anh?"
“Ừm, A Sửu tuy rằng xấu, nhưng hắn rất lợi hại!” Trong thanh âm của nhân ngẫu sư tràn ngập sự sùng bái và ỷ lại vào cái tên A Sửu trong miệng hắn ta.
"Mỗi lần có người khi dễ tôi, A Sửu đều sẽ giúp tôi khi dễ lại."
"Cũng bởi vì có A Sửu, bọn họ mới không dám làm gì tôi. Cho nên dù hắn rất xấu, tôi cũng sẽ không ghét bỏ hắn." Nhân ngẫu sư nói xong, trông mong nhìn Nhan Như Tinh, ngượng ngùng nói, "Em cũng đừng ghét bỏ hắn có được không?”
Nhan Như Tinh:...
Tiểu Sửu:...
Câm miệng lại!
Ngu xuẩn, ngu ngốc, đừng có nói nữa.
Tiểu Sửu tức giận muốn giành lại quyền khống chế cơ thể, nhưng tên ngu xuẩn này lại nghiêm túc giảng đạo lý với hắn.
"Hiện tại không thể nha, tôi không gặp phải nguy hiểm, anh không cần ra giúp tôi."
Tiểu Sửu:...
Ai muốn giúp ngươi, ngươi trái một câu nói ta xấu, phải một câu đừng ghét bỏ ta? Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?
Tiểu Sửu gầm lên trong lòng hắn ta.
"Đương nhiên là vì giúp anh đặt nền móng tốt trước mặt bạn gái tương lai của tôi." Nhân ngẫu sư nói: "Như vậy thì dù sau này anh có đi ra, cô ấy cũng sẽ không bị khiếp sợ bởi sự xuất hiện của anh.”
Tiểu Sửu: "Ta thấy ngươi muốn tìm một chủ đề để tán gẫu với cô ấy thì đúng hơn."
"Không có mà." Nhân ngẫu sư ngượng ngùng nói một câu qua loa cho có lệ với hắn, một đôi mắt sáng ngời trong suốt nhìn thẳng vào mặt Nhan Như Tinh chờ cô hồi phục tinh thần.
Nhan Như Tinh trầm ngâm hai giây, nói: "Tôi có thể không ghét bỏ, nhưng anh phải cho tôi xem anh ta xấu xí như thế nào.”
Nhân ngẫu sư sửng sốt.
Tiểu Sửu lại "ha ha" cười rộ lên, đến nỗi hưng phấn mà kêu gào, "Cho ta ra ngoài, cô ấy đang gọi ta."
Vẻ mặt nhân ngẫu sư không vui, im lặng không lên tiếng. Tiểu Sửu thấy vậy, đột nhiên bị kẹt lại.
"Không được, hắn nói hắn xấu đến mức không muốn gặp người." Nhân ngẫu sư đối với Nhan Như Tinh thương tâm nói.
"Không có việc gì, tôi không chê đâu."
"Thật tốt quá, có những lời này của em hắn liền yên tâm." Nhân ngẫu sư không hề đề cập đến chuyện để cho cô gặp A Sửu.
Đã như vậy, Nhan Như Tinh cũng không miễn cưỡng.
"Cho nên mặt nạ này của anh rốt cuộc có thể tháo ra hay không?" Cô hỏi.
"Em muốn xem hả?" Nhân ngẫu sư tự hỏi hai giây, giơ tay tháo mặt nạ ra.
Nhìn thấy mặt của hắn ta, Nhan Như Tinh nghẹt thở.
Không thể nói hắn ta đẹp đến mức nào, cũng không thể nói hắn ta có bao nhiêu xấu xí không chịu nổi.
Chính là...
Cô nhìn vào mặt hắn ta, luôn cảm thấy kỳ lạ.
Thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, lại vừa kinh sợ như nhìn thấy thiên nhân, sau đó chớp mắt, lại quên mất hắn ta trông như thế nào.
Quá thần kỳ.
Cũng may hình ảnh dừng lại cuối cùng của khuôn mặt hắn ta không tính là quá xuất sắc, cũng không tính là tầm thường.
"Em thấy tôi, đẹp hay không đẹp?" Nhân ngẫu sư thấp thỏm hỏi.
Nhan Như Tinh gật đầu, "Cũng được.”
Thấy trong mắt cô không có chán ghét, nhân ngẫu sư càng lúc càng thả lỏng, trong lòng có chút vui vẻ.
Hắn ta biết đối tượng mình liếc mắt một cái đã nhìn trúng sẽ không phụ sự chờ mong của hắn ta.
Mặt hắn ta, người thích sẽ đặc biệt thích, không thích sẽ chán ghét hận không thể khiến hắn ta chết.
Hiện tại bạn gái tương lai của hắn ta có vẻ như là người vế trước.
Nhân ngẫu sư ức chế nội tâm vui vẻ lại, an tĩnh đi theo phía sau Nhan Như Tinh gõ cửa nhà dì Vương.
Dì Vương nhìn thấy Nhan Như Tinh rất vui vẻ, cho đến khi ánh mắt liếc về phía nhân ngẫu sư phía sau cô. Đối mặt với biểu tình thấp thỏm của nhân ngẫu sư, đầu tiên bà nhướng mày, sau đó kéo ra một nụ cười hiền lành, nói, "Tinh Tinh, cậu ấy là bạn trai của con đúng không? Lớn lên không tồi.”
Đôi mắt của nhân ngẫu sư trong nháy mắt sáng lên, khuôn mặt căng thẳng hiếm khi lộ ra một nụ cười yếu ớt thẹn thùng.
"A, chào dì ạ."
"Gọi dì cái gì, Tinh Tinh gọi tôi là mẹ nuôi, con cũng gọi con là mẹ nuôi đi."
"Mẹ nuôi!"
"Ai."
"Cái kia." Nhan Như Tinh cắt ngang sự thân thiết của hai người, "Anh ta không phải bạn trai con.”
Dì Vương vốn dĩ vẻ mặt hòa khí lôi kéo nhân ngẫu sư ngay lúc này hất tay hắn ta ra.
Hất xong, bà cảm thấy không ổn, vội vàng gọi hai người, "Cái cậu gì đó, đều vào ăn cơm đi.”
Gấu xám nhỏ vẫn bị nhân ngẫu sư chen chúc ngoài cửa, không có cơ hội. Lúc này rốt cục cũng chen vào được, nhìn thấy thái độ trước và sau của dì Vương đối với hắn ta, nhịn không được chế giễu một tiếng.
Nhân ngẫu sư bị khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của hắn cười giễu, ánh mắt né tránh theo bản năng liền muốn tìm một thứ gì đó ngăn trở mặt mình.
"Đi thôi." Nhan Như Tinh đi về phía nhà ăn.
Nhân ngẫu sư cúi đầu, trầm mặc câu nệ đi theo phía sau cô.
Bọn Tôn Long còn chưa trở về, Nhan Như Tinh ngăn cản đề nghị dì Vương muốn cô ăn trước.
Nửa giờ sau, chưa đến mười hai giờ, Tôn Long thở hổn hển trở lại.
Nhưng bên cạnh anh ta còn có một người khiến Nhan Như Tinh cảm thấy ngoài ý muốn.
"Này." Tiểu Thái trước sau như một đeo khẩu trang, vẫy vẫy tay với Nhan Như Tinh. Chợt khóe mắt khẽ cong, ghé vào bên tai cô nhỏ giọng hỏi: "Nghe nói bạn trai cô đi rồi, sao cô không gọi lại cho tôi?”