Cuối cùng, Nhan Như Tinh vẫn quyết định hỏi ý kiến của Nguyễn Trì trước.
Nguyễn Trì có thể có ý kiến gì?
Sau khi báo cáo tọa độ chỗ này cho hệ thống Thiên Đường.
Tay cầm ngọc ngữ nói "Được".
Nhan Như Tinh xoa xoa lỗ tai, cô cảm thấy Nguyễn Trì tức giận, giọng nói đều lạnh hơn so với ngày thường.
Haizz, nếu anh ấy mà làm giống cô, thì cô cũng sẽ tức giận.
Nhan Như Tinh chống cằm suy nghĩ hai giây, cuối cùng không yên tâm hỏi Gấu xám nhỏ.
"Ngươi nói bây giờ trong lòng anh ấy nghĩ như thế nào? Có thể đang oán giận ta nhiều chuyện hay không? "
Gấu xám nhỏ nghe xong, càng chua xót hơn.
"Nếu anh ta dám oán giận cô, cô liền thề sẽ không bao giờ tái hợp với anh ta nữa."
"Hở? Có vẻ như ta còn chưa tái hợp lại với anh ấy mà. Những gì ta nói với anh ấy là, bảo anh ta chuẩn bị một thân phận lớn để mạo danh làm bạn trai của ta. Sau đó, ta sẽ đưa anh ấy về gặp cha mẹ ta."
"Vì sao lại phải mạo danh? Cô không thích anh ta sao? Anh ta thích cô mà, sao hai người không ở bên nhau?"
Đúng vậy, tại sao không ở bên nhau?
Nguyễn Trì thông qua Gấu xám nhỏ truyền lại ký ức hai mắt đầy bối rối, không hiểu vì sao Tinh Tinh lại chia tay anh.
"Ngươi không hiểu." Nhan Như Tinh liếc hắn một cái: "Cái này gọi là tình thú giữa các cặp tình nhân."
Gấu xám nhỏ:???
Nguyễn Trì:...
Mặc dù anh không hiểu, nhưng cô nói gì thì chính là cái đó.
Chẳng qua, thân phận lớn là cái gì?
Nguyễn Trì khó hiểu.
Đúng lúc anh muốn tới đường kiểm tra treo thưởng một chút, đến lúc đó thể thuận tay bắt bừa tên quỷ nào đó hỏi thử xem sao.
Xử lý xong những chuyện này, đến năm sáu giờ chiều, Hồng Lâm mới hùng hổ từ trong phó bản đi ra.
Nhìn thấy Nhan Như Tinh, anh ta chột dạ, lời tục tĩu gần ra khỏi miệng đã bị bịt kín lại bên trong.
"Tinh Tinh, chị đã ra rồi sao?" Ánh mắt chột dạ của Hồng Lâm nhìn loạn xạ, gò bó đi tới bên cạnh cô.
Ánh mắt Nhan Như Tinh nghi ngờ nhìn anh ta, buồn bực nói: "Anh đã làm chuyện gì đó có lỗi với tôi?"
Lời này… Gấu xám lập tức quay đầu nhìn về phía Hồng Lâm.
"Tôi..." Hồng Lâm lau mồ hôi, nghĩ đến chết sớm hay chết muộn thì cũng là chết, vì thế anh ta cắn răng nói, "Thực xin lỗi, không gian của chị bị người ta cướp đi mất rồi."
"Nhưng mà chị cũng đừng lo lắng quá, tôi sẽ bảo anh tôi tìm cho chị một cái khác, tuyệt đối sẽ không để cho chị chịu thiệt." Hồng Lâm nói xong, không dám nhìn Nhan Như Tinh.e b o o k s h o p. vn - e b o o k t r u y ệ n d ị c h g i á r ẻ
Anh ta cũng xui xẻo quá đi, ai mà biết đột nhiên anh ta lại tiến vào cái phó bản đó chứ. Còn gặp một người đàn ông nhìn chằm chằm anh ta từ đầu tới cuối không chịu buông tha.
"Bị ai cướp đi?"
"Một người đàn ông lạ mặt." Hồng Lâm phiền muộn.
"Tên là gì?"
"Anh ta nói anh tên là Diệp Thiên, tôi nghi ngờ anh ta dùng tên giả." Vẻ mặt Hồng Lâm kỳ quái: "Hình như anh ta biết tôi, tóm lại, tôi vừa vào phó bản, anh ta liền vây quanh tôi. Tôi cho là tính cách của anh ta cũng giống như tôi, nó mang lại cho tôi một loại tính cách quen thuộc, nên không phòng bị. Ai biết được anh ta lại là một con rắn độc ẩn giấu trong bóng tối chứ."
"Không phải anh nói với tôi là trước khi thành phố không có màn đêm mở ra, anh sẽ không vào phó bản sao?" Nhan Như Tinh cũng không thấy tức giận mấy, chỉ cảm thấy có chút khó hiểu.
"Tôi không biết nữa, tôi đang mua sắm tại cửa hàng tiện lợi Mặt Trăng Xanh. Ai ngờ chân trước vừa bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, giây tiếp theo liền bước vào phó bản." Hồng Lâm bực bội gãi gãi đầu.
"Trước kia từng xảy ra chuyện như thế này rồi sao?" Nhan Như Tinh hỏi.
Hồng Lâm lắc đầu: "Không, chị chờ tôi hỏi một chút." Nói xong, anh ta nhanh chóng liên lạc với anh họ của mình.
"Anh ơi, cứu mạng!"
"Cậu lại gây ra rắc rối gì rồi?"
"Em làm mất đạo cụ không gian mà Tinh Tinh cho em rồi." Hồng Lâm nói xong, gửi đi một biểu tình khóc lớn.
"..."
"Làm sao bây giờ? Anh, anh giúp em tính toán một chút, xem em có thể bán mình để trả nợ hay không."
"Đến cùng là chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Hồng Lâm thấy anh trai mình vẫn còn có thể bình tĩnh, chứng tỏ chuyện này không có vấn đề gì lớn, nhanh chóng kể chuyện đột nhiên tiến vào phó bản của mình nói cho anh ấy biết.
"Đột nhiên vào phó bản? Đến giờ rồi à?"
"Làm sao có thể, thời gian tích lũy của em không nói một tháng, nửa tháng còn chưa tới nữa mà."
"Có phải cậu đắc tội với ai rồi hay không?"
Hồng tự như trong lòng, anh có đắc tội với người nào hay không, không phải anh ấy là người rõ ràng nhất sao?
Trì Niên cũng nhận ra, suy tư nói: "Có thể cậu bị người ta sử dụng đạo cụ, cưỡng chế kéo vào phó bản."
"Còn có loại đạo cụ này?" Hồng Lâm kinh ngạc.
"Có, chỉ có điều loại đạo cụ này rất là ít, tôi cũng chỉ mới nghe qua mà thôi."
"Người kéo cậu vào phó bản có thể có thù với cậu, anh ta không lấy tính mạng của cậu mà chỉ cướp đạo cụ không gian chứng tỏ vận may của cậu tốt đấy. Ngày mai cậu trở lại đây đi, tạm thời đừng vào phó bản."
"Không được, đêm nay thành phố không màn đêm mở ra rồi, ngày mai mới bắt đầu náo nhiệt." Hồng Lâm phản đối.
"Đêm nay là đủ rồi."
"Không đủ. Thành phố không màn đêm rất lớn, em còn muốn đặt chân tới mỗi nơi một lần."
"Đi về, hoặc là đừng nhận tôi là anh họ nữa. Cậu tự chọn đi."
"Anh không thể như thế này được, với lại Tinh Tinh mà biết sẽ không đồng ý."
"Đúng rồi, còn một chuyện nữa." Trì Niên suy nghĩ một lát, nói: "Một mình cậu trở về, cô ấy có thể không cần về."
Hồng Lâm?
Anh ta theo bản năng ngẩng đầu nhìn Nhan Như Tinh.
"Tại sao?"
"Tạm thời cô ấy không tiện trở về."
"Vậy em cũng sẽ không trở về." Hồng Lâm nói.
"Tôi sẽ nói cho mẹ cậu biết, cậu tự nói với bà ấy đi."
Hồng Lâm: "Đừng, đừng, anh ơi, em trở về là được chứ gì."
Nói cho mẹ anh ta biết, chẳng phải muốn anh ta hứng chịu cơn tức giận cuồng phong của mẹ anh ta sao?
"Thế nhưng em không yên để lại chị ấy một mình?"
"Tôi sẽ qua đó."
Hồng Lâm không còn cách nào, anh họ anh ta đã nói đến mức như vậy, anh ta chỉ có thể chấp nhận.
Hồng Lâm truyền đạt lại ý tứ của anh họ mình một cách đơn giản, lúng túng nói: "Thật xin lỗi, nhưng mà đạo cụ không gian của chị, tôi chắc chắn sẽ trả lại cho chị."
"Cái người cướp đạo cụ kia, ngoài cướp đạo cụ ra, có muốn giết anh không?" Nhan Như Tinh đột nhiên hỏi.
"Cái này..." Hồng Lâm nhớ lại một chút, không chắc chắn nói: "Tôi không chắc lắm."
"Nhưng mà có đến vài lần, anh ta có cơ hội xuống tay từ phía sau lưng tôi. Thế nhưng anh ta không làm vậy, thậm chí vào lần tôi gặp nguy hiểm còn cứu tôi."
"Cho nên lúc anh ta đột nhiên cướp đạo cụ của tôi, tôi đã ngây ngẩn cả người."
Nhan Như Tinh: "..."
Làm sao lại có cảm giác đây là người do cái đạo cụ không gian kia gọi tới?
"Tinh Tinh, tôi vừa nói với chị, ngày mai tôi sẽ chuyển về nhà?" Hồng Lâm nhắc nhở, sau đó vội vàng bổ sung: "Nhưng chị cũng đừng lo lắng, anh tôi sẽ đến đổi với tôi."
"Không cần, ngày mai tôi cũng nên về thôi." Nhan Như Tinh lên tiếng từ chối.
"Hả?" Hồng Lâm khẽ giật mình, thấy hơi cảm động: "Không nghĩ tới tôi làm mất đạo cụ chị còn không tức giận, còn muốn đưa tôi trở về."
"Thiệt thòi trước kia tôi còn cảm thấy chị là..."
Đối mặt với ánh mắt khi Nhan Như Tinh quay đầu lại nhìn anh ta, Hồng Lâm nuốt nửa câu sau vào.
"Chị không cần phải đưa." Hồng Lâm nghĩ đến lần trước anh họ đã nói với anh ta, Khu E043 hình như xảy ra chuyện.
Liên hệ với những gì anh họ vừa nói với anh ta, Nhan Như Tinh tạm thời không tiện trở về.
Chẳng lẽ người xảy ra chuyện là cô?
Hiếm khi Hồng Lâm chịu động não.
Ngay lúc anh ta không biết có nên khuyên nhủ Nhan Như Tinh hay không, lại nghe thấy cô nói: "Không phải tôi đưa anh về."
"Tôi thật sự muốn trở về."
"Không được." Hồng Lâm lắc đầu: "Bây giờ chị không thể trở về."
Sau đó anh ta nói tin tức mà lần trước anh họ tiết lộ cùng với tin lức của lần này với cô.
Không ngờ rằng...
"Tôi biết." Vẻ mặt Nhan Như Tinh ung dung bình bĩnh nói: "Có người nói với tôi rồi, chuyện tố cáo."
Hồng Lâm không nghĩ tới so với anh ta tin tức cô nhận được còn hoàn chỉnh hơn, vừa sợ vừa khó hiểu: "Đã như vậy, vì sao chị còn muốn trở về?"
"Dựa vào cái gì mà tôi không thể trở về?" Nhan Như Tinh hỏi lại.
Hồng Lâm: "Chị không sợ bọn họ bắt chị sao?"
"Cái bọn họ bắt là quỷ, ta cũng không phải quỷ." Nhan Như Tinh hợp tình hợp lý nói, vô cùng có sức mạnh.
Hồng Lâm:...
Anh ta nhìn dung mạo - môi đỏ răng trắng, khuôn mặt xinh đẹp của cô. Lại nhìn sức khỏe hồng nhuận, chắc chắn không phải là màu da không bình thường giống quỷ, không tự chủ được gật đầu.
"Tôi cảm thấy bọn họ bị mù." Nếu quỷ có được nhan sắc giống như cô, anh ta còn sợ cái gì?
"Đúng không, tôi cũng cảm thấy bọn họ bị mù." Nhan Như Tinh dè dặt gật đầu, vẻ mặt đồng ý.
"Lần này chị tiến vào phó bản quỷ dị, có thu hoạch được gì không?" Hồng Lâm cô cùng phấn khởi.
Trước kia anh ta không phải loại người thích nghe ngóng người khác thu hoạch được gì trong phó bản, mãi đến khi gặp được Nhan Như Tinh.
Hồng Lâm cảm thấy cô rất thú vị, mỗi lần tiến phó bản, khi đi ra đều có thể mang đến cho anh ta rất nhiều điều kinh ngạc cùng kinh hãi.
Hơn nữa Nhan Như Tinh cũng không thèm để ý những người khác bàn luận như thế nào về thu hoạch của cô.
Tính cách này rất hợp khẩu vị của anh ta.
Đáng tiếc anh ta thích một cô gái dịu dàng từ trong ra ngoài hơn.
Giống như...
Trong mắt Hồng Lâm xẹt qua một tia hoài niệm cùng bi thương.
Nhan Như Tinh không chú ý tới sự thay đổi trong tâm trạng của anh ta, nghe thấy anh ta hỏi, liền nói: "Có một đặc tính kỹ năng dùng để thăng cấp điểm."
"Thăng cấp điểm sao? Tốt quá đi." Vẻ mặt Hồng Lâm lộ vẻ vui mừng, chúc mừng cô.
"Vận may của chị thật tốt." Anh ta hâm mộ nói.
Nhan Như Tinh nghe xong từ chối cho ý kiến, khuôn mặt đắc ý kiêu ngạo.
Đặc tính kỹ năng này thăng cấp điểm, cô cũng không để hệ thống lưu trữ điều chỉnh xác suất. Vả lại hệ thống lưu trữ dường như không có cách nào thay đổi phần thưởng đã được thiết lập ban đầu của phó bản.
"Ôi, chuẩn bị một chút, tám giờ tối, thành phố không màn đêm đúng giờ mở ra. Đến lúc đó chúng ta có thể tiến vào luôn." Hồng Lâm nói.
Về phần chuẩn bị mà anh ta nói, tất nhiên là ngụy trang.
Đối với việc Nhan Như Tinh đảo ngược ngụy trang, anh ta đã không còn ôm hi vọng.
Như thường lệ mất hơn hai giờ để trang điểm, Hồng Lâm sau khi đi ra nhìn thấy vẻ đẹp chói mắt của Nhan Như Tinh, đã tập mãi thành thói quen. Đồng thời thuần thục thở dài một cách khoa trương: "Cô cũng không cần phải hoàn mỹ như vậy."
Nhan Như Tinh sờ sờ mặt, nghe xong theo bản năng cười khóe miệng nhếch lao.
Cũng may ngay lập tức cô đã không chế tốt nét mặt của mình, hắng giọng giả vờ kiêu ngạo. Cánh môi tô giống như hai cây mai đỏ nở rộ trong sương sớm, thật sự thu hút làm người khác chú ý.
"Tôi cảm thấy trên đầu tôi còn thiếu một chút gì đó, anh cảm thấy thế nào?" Nhan Như Tinh vuốt ve đỉnh đầu không có bao nhiêu đồ trang sức, nói.
Cô không biết cách buộc bím tóc lắm, cái đầu lúc này vẫn là do cô gọi nhân viên phục vụ của khách sạn lên buộc giúp cô.
Hồng Lâm ngước mắt lên nhìn cô, kiên định nói: "Tôi cảm thấy như thế này đã rất đẹp rồi."
"Không, thiếu một cái vương miện."
Hồng Lâm tê dại, anh ta hơi sụp đổ nói: "Chúng ta đi mua đồ chứ không phải tham gia yến hội, cô ăn mặc xinh đẹp như vậy, không sợ sẽ phát sinh loại tình huống như lần trước sao?"
"Tôi có Gấu xám nhỏ." Nhan Như Tinh liếc mắt nhìn Gấu xám nhỏ đang ngồi trên ghế trong phòng khác, cười nói: "Hắn sẽ bảo hộ tôi."
Gấu xám nhỏ dùng sức gật đầu.
"Thế nhưng tôi đi đâu để tìm vương miện cho chị bây giờ?" Hồng Lâm đen mặt.
"Ai bảo anh đi tìm?" Nhan Như Tinh kinh ngạc.
"Vậy chị ở ngay trước mặt tôi, không phải là ý tứ này sao?"
Hồng Lâm sửng sốt.
Trong chốc lát đã thấy Nhan Như Tinh nhìn chằm chằm vào Gấu xám nhỏ.
Sẽ không phải là như anh ta đang nghĩ đấy chứ.
Tô Văn Ngọc bị Tinh Tinh nhìn, sửng sốt hai giây, hắn có chút buồn bực sờ sờ trong túi, kết quả chỉ mò được một con dao giải phẫu.
Tay hắn run rẩy một chút, không dám nhìn thẳng Tinh Tinh, nhanh chóng giấu dao giải phẫu đi.
Thế nhưng bây giờ hắn ta có nhà nhưng không thể trở về, tiền lương trong nhà, trên người cũng không có tiền.
Nhan Như Tinh hơi thất vọng mà thu hồi tầm mắt, xem ra sau khi biến thành gấu, cũng nghèo luôn.
Ngay tại lúc cô quyết định đi vào trung tâm mua sắm mua đạo cụ để đối phó tạm thời, Hồng Lâm đột nhiên đưa tay chỉ về phía sau lưng Nhan Như Tinh nói: "Đó là cái gì?"
Nhan Như Tinh quay người lại nhìn, chỉ thấy cách cô không xa, trong khe cửa phòng ngủ xuất hiện một chiếc vương miện tinh xảo khảm kim cương cực lớn đập vào mắt cô.
Kim cương ở giữa hiện lên ánh sáng long lanh trong suốt, đón ánh sáng từ bốn phía phát ra ánh sáng chói mắt.
Xung quanh còn có những vụn kim cương có diện tích không nhỏ khác.
Dù sao ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cái vương miện này, cũng làm người ta cảm thấy nó rất chướng mắt.
"Cái vương miện này không phải rất tốt sao?" Hồng Lâm tiến lên cầm vương miện lên, đưa cho Nhan Như Tinh.
"Mặc dù không phải đạo cụ giá trị giảm đi rất nhiều, nhưng giá trị sắc đẹp này có cảm giác rất xứng đôi với chị." Đều chói mắt như nhau.
Nhan Như Tinh liếc anh ta một cái rồi đưa tay tiếp nhận: "Anh thì biết cái gì?"
Nói xong cô chạy tới trước gương đội vương miện lên.
"Lúc này mới hoàn mỹ." Nhan Như Tinh nhìn người trong gương, vui vẻ tự thưởng thức vẻ đẹp của mình.
"Nhưng sau khi đội cái vương miện này lên, tôi cảm thấy cái váy này của tôi không phù hợp lắm." Bây giờ cô đang mặc chiếc váy do khách sạn cung cấp, không phải đạo cụ đắt tiền, chỉ cần 100 tiền thiên đường.
Đẹp thì cũng đẹp, chỉ là không hợp với vương miện hoa lệ.
Hồng Lâm: "Đến cùng thì chị đi xem mắt, hay là đi mua đồ?"
"Làm sao? Không phải đi xem mắt thì không thể ăn mặc thật xinh đẹp sao?" Nhan Như Tinh khó chịu.
"Không có, chị thích sao cứ làm vậy." Hồng Lâm sợ, không còn nhiều lời nữa.
Nhìn thấy cô bắt đầu chọn váy, Hồng Lâm nhìn đồng hồ, cắn răng dứt khoát từ trong trung tâm mua sắm mua một bộ lễ phục "Cao cấp xa hoa", kín đáo đưa cho cô.
"Cho chị này!"
Nhan Như Tinh nhìn hộp quà lớn được buộc bằng dây ruy băng trong tay anh ta, hơi ngẩn ra, vô cùng kinh ngạc nói: "Cảm ơn!"
Nhìn vẻ mặt mừng rỡ ôm hộp quà đi vào phòng thay đồ của cô, Hồng Lâm thở phào nhẹ nhõm.
Nào ngờ cúi đầu lại nhìn thấy đôi mắt trong suối của Gấu xám nhỏ.
Kể từ khi biết hắn có thể nói chuyện, anh ta đã không đối xử với hắn như một con gấu bình thường.
Bây giờ lại thấy hắn nhìn mình chằm chằm, Hồng Lâm hơi chần chừ hỏi: "Anh có chuyện gì không?"
"Cái vương miện kia, là ai tặng?" Gấu xám nhỏ hỏi.
"Không biết, chẳng lẽ không phải của chị ấy?" Hồng Lâm buồn bực.
Gấu xám nhỏ nghe vậy, vẻ mặt trầm tư.
Đáng tiếc chờ Nhan Như Tinh thay quần áo xong, hắn cũng không nghĩ ra vương miện này là do ai tặng.
Dù sao lúc này những người khác, không phải bị giam, thì bị phái tới nơi khác làm việc, hoặc là tăng ca. Còn không thì, giống như hắn không có tiền nghèo rớt mồng tơi. (ủng hộ truyện trên app tyt)
A, không đúng. Nguyễn Trì có tiền, nhưng anh ta lúc này chắc sẽ không tới nhanh như vậy chứ?
Mà nếu như anh ta tới, không thể nào có khả năng một chút cảm giác hắn cũng không cảm nhận được.
Rốt cuộc là ai đây?
Gấu xám nhỏ suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra đáp án, cuối cùng chỉ có thể buồn bực theo Nhan Như Tinh đi ra ngoài.
Chẳng qua tên kia mua cái váy này ở đâu đây!
Đôi mắt Gấu xám nhỏ nhìn lướt qua phần lớn lưng trần trụi của Nhan Như Tinh, ánh mắt lạnh buốt nhìn sang Hồng Lâm.
Hồng Lâm nhìn bộ váy dài với phần ngực có màu vàng nhạt trước mắt mình, Nhan Như Tinh càng thêm phần chói mắt như không thể chạm tới. Đối mặt với anh mắt bất mãn của Gấu xám nhỏ, anh ta chỉ có thể xấu hổ cười một tiếng.
Cái váy này anh ta mua theo số lượng người mua, ai mà biết sẽ như thế này.
Nhan Như Tinh cảm thấy rất hài lòng.
Trùng hợp nhiệt độ gần đây của khu D057 hơi nóng, mặc bộ váy này, thật là mát mẻ.
"Nếu không, chúng ta mặc thêm cái áo choàng?" Hồng Lâm kiên trì, hỏi thử.
Không hỏi không được, nếu không anh ta nghi ngờ khi mình trở về, sẽ bị Gấu xám nhỏ đánh chết.
Nhan Như Tinh vừa muốn lắc đầu từ chối.
Thì đã thấy anh ta lấy áo choàng ra, đành miễn cưỡng gật đầu.
Chủ yếu bởi vì cái áo choàng này thực sự quá đẹp.
Toàn bộ áo choàng làm từ những hạt ngọc trai màu hồng có cùng kích thước và màu sắc. Giống như được làm từ tự nhiên, hợp thành một thể.
Gấu xám nhỏ nhìn thấy lòng ghen ghét gấp ngàn lần, chua xót nói: "Tinh Tinh, sau này ta sẽ mua cho cô thứ còn đẹp hơn cái này."
Nhan Như Tinh gật đầu qua loa, không để ở trong lòng.
"Đi thôi."
Nhan Như Tinh đi ở phía trước, Hồng Lâm, Gấu xám nhỏ nhanh chóng theo sau.
Khi cách cửa đóng lại, con rối mà Nhan Như Tinh đặt ở trên giường, khuôn mặt vốn thuộc về Nguyễn Trì bắt đầu tan chảy. Lập tức khôi phục thành trạng thái “Vô Diện” như lúc đầu, nhìn qua vừa lạnh như băng vừa quỷ dị.
Đi ra khỏi khách sạn, Nhan Như Tinh cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, nhìn thử xung quanh. Ngoại trừ có mấy người cảnh giác theo dõi bọn họ nhưng không mang theo ác ý, cũng không phát hiện có gì khác lạ.
Gấu xám nhỏ nhăn mặt, cơ thể bắt đầu phồng lên, không bao lâu sau thì gấu xám lớn vô cùng quen thuộc một lần nữa sừng sững trong mắt mọi người.
Điều này khiến cho mấy người gần đó âm thầm nhìn sang, trong lòng xuất hiện dự cảm không tốt.
Khi bàn tay gấu không chút do dự vỗ về phía bọn họ, mắt bọn họ như muốn nứt cả ra, nhanh chóng tản ra chạy trốn.
Có một chưởng của Gấu xám nhỉ, người chơi khác kiêng dè nhanh chóng cách xa một khoảng.
Xem xét chuyện xảy ra từ đêm hôm qua, đám người này nhất định có liên quan đến tập đoàn Oasis, nên mới có thể không sợ mà dám phá hoại trên địa bàn tập đoàn Oasis như vậy.
Nhưng bọn họ lại không làm thế được, nếu bọn họ dám phá hoại đồ vật tùy tiện ở dưới tập đoàn Oasis. Cho dù chỉ là một gốc cỏ nhỏ không đáng chú ý tới trên mặt đất, đều bị cưỡng chế bồi thường thiệt hại.
Nhất là khách sạn Oasis trực thuộc tập đoàn “Oasis”. Đợi đến lúc muốn thanh toán, bạn sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết vì sao mình phải bồi thường một số tiền kếch xù.
Đợi sau khi Nhan Như Tinh rời khỏi phạm vi khách sạn Oasis, sau lưng có nhiều người mới xuất hiện hơn.
Bởi vì từ vị trí của cô ở khách sạn Oasis đối diện vị trí thành phố không màn đêm mở ra có hai phe cách gần trăm mét.
Cô ra khỏi phạm vi khách sạn Oasis, vừa vặn ở chính giữa khách sạn Oasis và thành phố không màn đêm.
Từ xa nhìn lại, thành phố không màn đêm giống như một thành trì cổ đại to lớn chìm trong bóng tối.
Những tấm biển treo trên thành trì rực rỡ màu sắc đèn nê ông, nhìn rất kỳ lạ nhưng vô cùng dễ thấy.
Mà giờ phút này, phía dưới thành phố không màn đêm, rất nhiều người chơi cùng với cư dân khu D057 đã tụ tập xếp hàng từ sớm, tầm khoảng nghìn người. Người người nhốn nháo chen lấn nhau nhìn rất đồ sộ.
Nhan Như Tinh khập khiễng nhìn lướt qua, hơi hối hận hỏi Hồng Lâm: "Còn chưa bắt đầu đã nhiều người như vậy sao?"
Hồng Lâm cũng hối hận vì đã đến sớm, an ủi cô: "Không sao, chờ thành phố không màn đêm mở ra, bọn họ đi vào bớt là tốt rồi."
"Cái này thành lớn bao nhiêu, có thể chứa được bao nhiêu người?" Nhan Như Tinh nhìn qua đoàn người đang chạy đến từ xa, hỏi anh ta.
"Chưa đo thử, nhưng mà dù có nhiều người đến hơn nữa, nó cũng có thể chứa được."
"Ồ." Nhan Như Tinh tò mò thành phố không màn đêm đang có xu hướng nóng lên, tiếp tục hỏi: "Còn bao lâu nữa thì mở ra?"
"Mười phút nữa."
"Vậy cứ đợi ở chỗ này đi." Nhan Như Tinh vừa dứt lời, trong phạm vi tầm mắt, một nhóm ba người mặc đồ đen từ đầu đến chân đi về phía của cô.
Ba người hai nam một nữ, nam đẹp trai nữ xinh gái. giá trị nhan sắc đều rất cao, vừa xuất hiện hấp dẫn ánh mắt của không ít người.
Nhưng bọn họ cũng không thu hút nhiều ánh nhìn chăm chú như Nhan Như Tinh.
Cô vừa đến đã trở thành tâm điểm của toàn bộ nơi đây. Nếu không phải bên người cô có một con gấu xám lớn có vẻ mặt hung dữ nhất định sẽ có không ít người tới hỏi xin phương thức liên lạc.
Vào lúc này nhìn thấy người tới mang theo khí thế hùng hổ, bộ dáng giống như đang đi tìm một trận quyết chiến, mọi người nhao nhao cảm thấy hứng thú, yên lặng vây xem.
Có lẽ là bởi vì ưu thế của vẻ đẹp, trong lòng không ít người có hảo cảm với Nhan Như Tinh.
Nhìn qua ba người xa lạ đang đến gần, Nhan Như Tinh dựa lưng vào cái bụng mềm mại của Gấu xám nhỏ không đứng dậy.
Thấy cô như thế, khóe mắt bên trái của người đàn ông có một vết đỏ không đáng chú ý tới khẽ nhíu lại.
Đúng lúc hắn ta chuẩn bị mở miệng.
Bỗng nhiên sau lưng trở nên yên tĩnh.
Sự yên tĩnh xuất hiện đột ngột thế này khiến đám người không nhịn được mà quay đầu lại.
Khi thấy người đang dạo bước tới gần từ phía xa xa, tất cả mọi người trừng to mắt.
Không phải do đối phương lớn lên quá đẹp, mà là phong cách của đối phương quá rõ ràng.
Một bộ trang phục phong cách hoài cổ, trên mặt mang theo một cái mặt nạ của thằng hề trông rất nổi bật. Trên bờ vai cài bốn năm mặt bông hoa hồng lớn, ghim một con rối trẻ con với bím tóc sừng dê dài vô tận đầy quỷ dị.
Mà xung quanh hắn, có khoảng bảy, tám cái dây thừng treo trong ngực hắn, thể hiện sự sống linh hoạt, vẻ mặt bất mãn đặc trưng của nhân ngẫu sư.
Đường mà hắn đi qua, không người ngăn cản. Thậm chí nhìn thấy hắn, những người nhận ra nhao nhao lộ vẻ mặt hoảng sợ nhường đường cho hắn.
"Làm sao lại, hình như hắn ta là..."
"Anh biết thằng hề này sao?"
"Xuỵt, hắn không phải thằng hề, cậu nhỏ giọng một chút, đừng để hắn nghe thấy được."
"Thế nhưng hắn ta vốn chính là... Ưm ưm... Miệng của tôi."
Người bên cạnh nhìn thấy miệng của anh ta giống như bị một bàn tay vô hình khóa lại, lập tức hoảng sợ che miệng, đầu đầy mồ hôi không dám lên tiếng.
Người bị khóa miệng đầu tiên thấy hoảng sợ, sau đó thấy phẫn nộ tuyệt vọng, khi nhìn thấy mặt mũi anh ta tràn đầy oán khí muốn lao ra liều mạng với Tiểu Sửu, đồng bạn đứng một bên bối rối giữ chặt anh ta lại, an ủi: "Đừng đi, anh đi rồi là mất mạng thật đấy."
"Ưm ưm ưm..."
"Tôi biết anh rất tức giận, nhưng chỉ cần qua một khoảng thời gian là được. Đây là… trừng phạt của hắn với anh, sẽ không quá lâu đâu." Đồng bạn úp úp mở mở, khuyên nhủ anh ta.
Ngay lập tức, người bị khóa miệng yên tĩnh trở lại, anh ta chỉ chỉ miệng mình, ánh mắt lo lắng chờ mong.
"Không sao đâu, sẽ không có chuyện gì cả. Tuy rằng nhân ngẫu sư không nói đạo lý, chỉ cần anh không tìm đường chết ở trước mặt hắn ta, xúc phạm đến điều cấm kỵ của hắn. Cùng lắm hắn sẽ chỉ trừng phạt anh một chút giống như vừa rồi, mấy ngày sau sẽ khôi phục."
Nhân ngẫu sư?
Người bị khóa miệng trở nên yên lặng, vẻ mặt từ kinh hoàng dần trở sang sợ hãi.
Nhan Như Tinh vội vàng không kịp chuẩn bị nghe thấy điều đó, nhìn người đang chậm rãi đi về phía cô, lộ ra hơi thở nguy hiểm chết người, trên mặt cô có chút kinh ngạc.
Nhớ đến con rối cô đặt ở phòng ngủ, mí mắt Nhan Như Tinh khẽ run lên.
Chờ khi Tiểu Sửu đi tới trước mắt cô, đã thấy ba người lúc nãy còn chặn cô lại chẳng biết từ lúc nào đã thức thời đứng ở một bên xem kịch vui.
Mãi đến khi hắn đi đến vị trí cách Nhan Như Tinh gần ba mét thì dừng lại, hắn nghiêng đầu, đôi mắt giấu ở dưới mặt nạ giống như đang xem xét cô, nhưng cũng giống như không làm gì cả.
"Biubiubiu" Tiểu Sửu đưa tay ra làm động tác bắn ra với Nhan Như Tinh. Ngay sau đó hai tay hắn mở ra rồi khép lại, con rối trong ngữ đột nhiên biến thành một đóa hoa hồng tươi đẹp.
Khi hắn hơi nghiêng người đưa hoa hồng cho Nhan Như Tinh, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Chỉ có mình Gấu xám nhỏ tức giận đến mức bụng phình to, xoay người lại vỗ vào tay Nhan Như Tinh.