“Nói đi, thế nào mới có thể cảm hoá anh, rồi rời khỏi đây?” Nhan Như Tinh thất thần hỏi tứ vương tử.
Ai biết tứ vương tử lắc đầu nói: “Tôi không biết.”
“Không biết?”
“Ừ.” tứ vương tử gật đầu: “Tôi đã ở đây suốt, tôi không thể ra ngoài được”.
“Anh chắc chứ?” Nhan Như Tinh có chút không thuyết phục.
“Chắc, tôi thật sự không ra được.” Tứ vương tử nghiêm túc nói.
“Ừm, xem ra là anh phải chết rồi.”
Tứ vương tử nghe xong, tâm trạng không khỏi dao động, nhướng mày, ẩn ý nói: “Cô không thể giết tôi.”
Trước khi Nhan Như Tinh kịp nói, hắn tiếp tục: “Bạn trai và chồng cũ của cô, cũng không thể giết tôi.”
Nhan Như Tinh: “...”
“Đây đều là thế thân của tôi, chân thân của tôi không ở đây.”
“Ở đâu?”
“Không nói cho cô.”
Nhan Như Tinh chán nản, nhưng ngay sau đó cô nằm thẳng ra: “Được, không có gì anh lui ra đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Thấy cô như vậy, tứ vương tử vội vàng nói: “Tuy rằng tôi không biết cảm hoá mà cô nói là gì, nhưng tôi có một đề nghị.” Hắn rất muốn thử.
“Nói đi.” Nhan Như Tinh đẩy hộp cơm đã dùng xong sang một bên, cầm sách trên bàn đảo mắt, không ngẩng đầu lên.
“Cô có thể thử nịnh tôi.” Tứ vương tử đắc ý: “Cũng giống như những người khác. Cô chỉ cần nịnh tôi, khiến tôi vui, không chừng có thể rời khỏi nơi này.”
Thấy cô như vậy, tứ vương tử không khỏi rùng mình.
Cảnh tượng trước đó xẹt qua trong đầu hắn, hắn nhanh chóng lắc đầu: “Không, nên thôi thì hơn.”
“Đừng, chỉ cần anh nói, anh muốn tôi nịnh anh như nào, cũng không phải là không thể.” Nhan Như Tinh lãnh đạm.
“Thật, thật à?” Tứ vương tử không hoàn toàn tin tưởng cô sẽ dễ dàng buông tay.
“Nói đi.”
“Rất đơn giản.” Tứ vương tử lén lút liếc nhìn cô: “Nấu cơm cho tôi khi tôi đói, rót nước cho tôi khi tôi khát. Cô không được bắt nạt tôi, cũng không được uy hiếp tôi bằng bạn trai của cô. Ngày thường phải nói lời hay ý đẹp khen tôi vui, không được chọc tức tôi... “
Tứ vương tử vừa nói vừa siết chặt các ngón tay.
Nhan Như Tinh vừa nghe một lúc, dã cầm cuốn sách bên cạnh cô lên.
Nên tới khi tứ vương tử nói chuyện xong rất lâu mà không nhận được hồi đáp, quay đầu lại phát hiện cô đang đọc sách, lúc nãy còn đang vui lại tắt hứng, bất mãn nói: “Cô có nghe tôi nói không?”
“Có, nhưng tôi thường không nghe người khác nói mớ.” Nhan Như Tinh mím môi cười.
Tứ vương tử nghẹn ngào tức giận nói: “Vậy cô ở đây cả đời! đi”
“Rốt cuộc là ai ngày nào cũng đuổi tôi?” Nhan Như Tinh không quan tâm.
Tứ vương tử khi nghe đến đây thì sắc mặt tái mét. Nhưng hắn không dám tranh luận với cô, bởi vì kết quả của cuộc tranh cãi không có gì bất ngờ, hắn là người thua.
Nghĩ xong, tứ vương tử chỉ có thể bất đắc dĩ quay người lại.
“Chờ đã.” Nhan Như Tinh kịp thời ngăn lại: “Bữa nay đổi người nấu à? Không ngon, bữa sau nhớ đổi.”
“Tôi khát rồi, muốn uống nước mật ong, làm ơn pha giúp tôi làm một cốc, cám ơn.” Nhan Như Tinh đưa tay ra.
Tứ vương tử: “???”
“Cô không có chân à?” Tứ vương tử bất mãn, sốt ruột đi bưng nước cho cô.
“Hoa quả sau bữa ăn thì lấy nhiều hơn, tôi thích ăn.” Nhan Như Tinh uống một ngụm nước nói.
Ăn, ăn, chỉ biết ăn.
Tứ vương tử nói thầm trong lòng, nhưng hắn bình tĩnh nói “ồ”.
“Còn gì nữa không?” hắn hỏi.
“Hết rồi, đi đi.”
Hắn vừa đi, Nhan Như Tinh lấy ra “ ngõ ngữ” từ trong không gian hệ thống xem có thể liên lạc với Nguyễn Trì hay không. Tuy nhiên bóp trong tay nhưng khi nghĩ tới Lâm Nhất không biết giờ ở đâu, cô đành từ bỏ.
Điều mà cô không ngờ là, tứ vương tử vừa nói với cô rằng họ sắp tới, mấy tiếng sau Nguyễn Trì thật sự đã đến.
Thấy Nguyễn Trì đột nhiên xuất hiện trong màn sương đen, Nhan Như Tinh sửng sốt.
“Sao anh lại ở đây? Còn có anh sao thế này?” Cô run rẩy chi vào hình dạng cơ thể trong dạng hình thái màn sương đen mà Nguyễn Trì căn bản không thể duy trì, thấy anh giống như những con quái vật sương đen mà cô thấy trong lâu đài.
“Không sao.” Trong lúc nói, Nguyễn Trì thu màn sương đen, nhưng trông vẫn đen.ᕕ▒ ຈ ︿ ຈ ▒
Thấy Nhan Như Tinh vẫn còn cách xa mình, Nguyễn Trì dừng lại hai giây, sau đó đứng đó vài phút. Khi màn sương đen trên người hoàn toàn biến mất lộ ra khuôn mặt trắng nõn, anh ta đi về phía Nhan Như Tinh.
Đối mặt với gương mặt quen thuộc, Nhan Như Tinh thở phào nhẹ nhõm.
Nguyễn Trì tiến lên, vòng tay qua eo cô, dùng đôi mắt đen sâu nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô, đột ngột nói: “Khuôn mặt này bây giờ là khuôn mặt của tôi.”
Nhan Như Tinh:?
Phát hiện cô hình như quên những gì mình nói trước đó, Nguyễn Trì định dùng hành động để giúp cô nhớ lại.
Khi anh cúi đầu tiến lại gần hơn, Nhan Như Tinh hiểu ngay.
Cô lập tức ngẩng mặt lên nhiệt tình chu miệng.
Điều này khiến Nguyễn Trì cảm thấy kỳ quái, trong mắt không khỏi lộ ra ý cười. Sau đó, anh đưa tay nhéo khuôn mặt non nớt trắng nõn của cô, nhân lúc cô bối rối, anh đã nhanh chóng chiếm hữu miệng cô.
Sau khi nhận ra, Nhan Như Tinh sờ miệng nhìn khuôn mặt lạnh lùng cự tuyệt ngàn dặm, xinh đẹp góc cạnh hỏi: “Có muốn hôn thêm hai cái nữa không?”
Khi cả hai gần gũi nhau, cảm nhận được cơ thể đầy sức sống của cô, Nguyễn Trì lại một lần nữa trải qua cảm giác thỏa mãn khó tả.
Anh ôm chặt lấy Nhan Như Tinh, cảm thấy trong trái tim trống rỗng của mình, hình như có gì đó đang nảy mầm.
“Thình thịch”
Nguyễn Trì hai mắt ửng hồng, hai mắt mờ mịt, tối sầm lại, hoàn toàn tập trung vào người trước mặt. Cho nên anh mặc kệ tiếng tim đập từ trái tim mình.
Nhan Như Tinh mím môi nhìn người đàn ông trước mặt càng ngày càng quyến rũ bất phàm. Trong lòng nói chẳng qua chỉ hôn hai lần, sao lại thấy anh như đã hoàn toàn tiến vào một trạng thái nhất định nào đó?
Nhan Như Tinh cảm thán, định nhân lúc anh không chú ý hôn thêm cái nữa.
Sự thay đổi bên cạnh khiến cô tò mò quay đầu lại.
“Cứu!” Tang Ngu bị kẹt nửa người trong khe hở không gian, đáng thương ngẩng đầu nhìn cô. Tuy nhiên, khi ánh mắt thấy tư thế ôm nhau của cô và Nguyễn Trì, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Nhan Như Tinh vẫn chưa cử động, Nguyễn Trì đang tức giận vì bị người khác làm phiền thế giới của hai người, nắm chặt tay. Ngay sau đó Tang Ngu “Ồ”, vội vàng bò ra khỏi đó.
Thấy hai người không hòa hợp, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay. Nhan Như Tinh đẩy Nguyễn Trì ra, đi xa hai người mới nói: “Đừng đánh nhau ở đây, nơi này nhỏ lắm không thi triển được, muốn đánh ra chỗ khác.”
Tang Ngu cảnh giác nhìn chằm chằm Nguyễn Trì, sải bước đi tới bên người Nhan Như Tinh, bất mãn nói: “Không phải mình anh đánh nhau với anh ta, là anh ta cố chấp muốn đấu với anh.”
Nguyễn Trì lạnh lùng nhìn con cá không biết xấu hổ này, muốn nhét cậu vào bồn cầu làm gậy thông bồn cầu.
“Tinh Tinh, anh nhớ em quá.” Tang Ngu cố gắng dính sát vào cô hơn.
Nhan Như Tinh cảm thấy giọng nói ánh mắt của cậu rất quen thuộc, nhưng khuôn mặt này lại rất xa lạ.
Tang Ngu nhận thấy sự nghi ngờ của cô, nhanh chóng giải thích: “Anh là Văn Tắc?”
Nhan Như Tinh:???
“Thân phận của A Tắc Nhĩ.”
Cô biết điều này.
“Lâm Thư Vọng cũng là anh.”
“?”
“Còn cả Giang Tiều cống hiến thân mình cho em chết vì em, cũng là anh!” Giọng điệu của A Tắc Nhĩ thâm tình, lời cậu nói, thành công khiến Nhan Như Tinh choáng váng.
“Đợi đã, anh đang nói cái gì vậy?” Nhan Như Tinh sửng sốt.
“Anh nói, tất cả những người em gặp đều là anh.” Văn Tắc tự hào nói: “Cho nên Tinh Tinh, em không cần phải phân vân xem nên chọn ai, em có thể chọn tất.”
Nhan Như Tinh:…
“Sau này một phân thân của anh sẽ nấu cơm cho em, một phân thân khác sẽ làm việc nhà cho em, một phân thân khác sẽ chơi với em.” Tang Ngu nói xong, tự tin kết luận: “Tinh Tinh, em hãy ở bên anh, đảm bảo sau này em muốn bạn trai thế nào, anh cũng có thể cho em.”
“...”
(*) Tang Ngu + Văn Tắc là 1: theo đúng tác giả viết thế bà con ơi.
Nhan Như Tinh động lòng nhìn Nguyễn Trì, ánh mắt hơi lóe lên.
Nguyễn Trì:?
“Khụ, tự mình tìm một chỗ ngồi đi, đừng khách khí.” Nhan Như Tinh hắng giọng: “Hả? Còn có người khác sao?”
Cô nghi ngờ hỏi hai người họ.
Nguyễn Trì mặt không biểu cảm, Tang Ngu bí mật liếc nhìn Nguyễn Trì, cố tính chuyển chủ đề: “Tinh Tinh, để anh nói cho em chuyện nữa.”
“Anh có việc rồi!” Tang Ngu nhìn cô, hai mắt lấp lánh như hai viên ngọc, chói mắt.
Không thể phủ nhận, lần nào da anh cũng rất đẹp, vẻ đẹp không giống người.
“Anh có việc rồi có thể nuôi em. Tinh Tinh, anh chính là 003 nói chuyện với em lần trước, em còn nhớ không?” Tang Ngu hào hứng nói.
Nhan Như Tinh:?
“Anh nói gì?” Lần trước khi cô kiểm tra phó bản cặp đôi kiểu mẫu, cô từng nghi ngờ bản Lâm Thư Vọng là 003.
Nhưng sau đó Nguyễn Trì xuất hiện với tư cách là người giám sát phó bản vương quốc động vật, khiến cô xua tan mối nghi ngờ này, cho rằng Nguyễn Trì chính là 003.
Cứ tưởng cô có thể ăn bám bạn trai này mình trong nhạc viên trò chơi, kết quả cô lại nhận nhầm người?
“Anh nói anh là 003?” Còn anh ấy?”
Nhan Như Tinh không thể tin được, nhìn Nguyễn Trì dò hỏi.
Nguyễn Trì điềm tĩnh bước đến chỗ Tang Ngu, giơ tay đặt một tay lên vai cậu.
Cơ thể Tang Ngu hơi cứng lại, đối mặt với sự đe dọa của anh, cậu thận trọng gật đầu, trả lời: “Anh là 003.”
“Lần đó..”
“Suýt…” Tang Ngu cảm thấy vai đau nhói, khuôn mặt cậu nhăn lại.
Thấy Tinh Tinh bắt đầu nghi ngờ bản thân, Nguyễn Trì mím môi, nghĩ đến sự do dự lúc trước vì lời nói của con cá này, sức mạnh trong tay càng tăng lên.
Tang Ngu quay ra cào lại.
Nguyễn Trì trong mắt lóe lên vẻ hung dữ và man rợ, khóe miệng hơi nhếch lên, không hề khách khí qua lại hai chiêu.
Nhan Như Tinh thấy họ không hợp là lại đánh nhau, dù trong lòng vẫn tò mò sao A Tắc Nhĩ lại là 003. Nhưng với tình hình hiện giờ, cô chỉ có thể tạm thời gác lại nghi ngờ này, lớn tiếng gọi hai người: “Đánh là đánh, đùa là đùa, căn phòng không được lộn xộn!”
Khi cô nói điều này, Nguyễn Trì và Tang Ngu cùng dừng lại. Sau một lúc, họ thay đổi sự chú ý lao về phía cô.
Ngay lập tức, cả hai nắm lấy hai cổ tay của Nhan Như Tinh, một trái và một phải.
Nhan Như Tinh buộc phải giơ tay lên, nhìn trái phải, trên mặt lộ ra vẻ miễn cưỡng, nhưng trong lòng lại không khỏi kích động.
Sau khi suy nghĩ nửa giây, cô đối diện với Tang Ngu, cụp mắt xuống, cắn chặt môi, nói với giọng khó khăn: “A Tắc Nhĩ, anh rất tốt, nhưng tôi đã có bạn trai rồi.”
Nhan Như Tinh nói, liếc nhìn Nguyễn Trì một cách rụt rè.
Mặt Nguyễn Trì sững sờ.
Anh không rõ phản ứng của Tinh Tinh có nghĩa là gì?
“Tuy rằng hung dữ, nhưng anh ấy rất lợi hại.” Cũng rất ưa nhìn.
Nhan Như Tinh âm thầm nói thêm trong lòng.
“Anh cũng rất lợi hại.” Tang Ngu không tin.
“Nhưng em đã hứa sẽ làm bạn gái của anh ấy.” Nhan Như Tinh do dự.
“Không sao đâu, Tinh Tinh, em có thể nuôi anh như cá, anh không ngại.” Tang Ngu vung tay lên một cái, thậm chí còn liếc nhìn Nguyễn Trì đầy khiêu khích.
Nhan Như Tinh: “...”
Tuy rằng cô có ý định này, nhưng cậu lại cho không thế, cô đột nhiên thấy ghét.
Thành thật mà nói, cô đã thấy không ít người simp chúa. Nhưng người đích thân bảo cô nuôi cá như như này, là lần đầu tiên.
“Tinh Tinh, anh rất muốn ở bên em. Anh nguyện ý đợi em cả đời. Chỉ cần em nhìn lại, anh sẽ luôn ở đây.”
“Bốp!” Nguyễn Trì đá cậu vào tường, sau đó kéo một vết nứt không gian mở ra, ném cậu ra ngoài.
Đây chỉ là một phân thân, giết cậu, cậu có thể chia nhiều hơn. Cậu tuyệt đối không cho phép vì anh nhảy lâu như vậy.
Lúc trước có thể chịu đựng được, tất cả là vì ý nghĩ muốn ở bên Tinh Tinh lâu hơn một chút. Giờ đã nhảy múa điên cuồng trên đầu anh, Nguyễn Trì không thể chịu đựng được nữa.
Dù lộ tung tích, cũng phải nhét cậu về.
Quả nhiên ngay sau khi con cá rời đi, cả thế giới đã yên lặng.
Nguyễn Trì nhìn Nhan Như Tinh.
Nhưng anh thấy Nhan Như Tinh ngồi ở trên giường cách đó không xa, đang ướm thử một cái váy cúp ngực: “Xinh không?”
Khiến cho Nguyễn Trì vừa định hỏi những câu mà cô nói với con cá vừa rồi có ý gì, lập tức đỏ ửng tai. Cổ họng khô khốc, mở miệng chân thành gật đầu: “Đẹp.”
“Em xinh hay quần áo xinh?” Nhan Như Tinh vừa ngồi trên giường, vừa cầm một chiếc váy nhỏ, chớp mắt hỏi anh.
“Tinh Tinh xinh.” Nguyễn Trì nói, ngồi bên cạnh cô, xoa mặt cô bằng những ngón tay lạnh giá của mình.
Nhan Như Tinh thấy Nguyễn Trì dường như rất thích chạm vào mặt cô. Không, là rất thích chạm vào cô.
Không phải bằng tay, mà bằng mặt.
“Vậy để em mặc cho anh xem?” Nhan Như Tinh hỏi anh.
Nguyễn Trì dè dặt gật đầu, nhưng giây tiếp theo anh ôm Nhan Như Tinh với vẻ mặt nghiêm trọng: “Tinh Tinh, anh đưa em ra khỏi đây.”
Nhan Như Tinh bị ép ở trong lòng anh, nghe thế, tức giãy dụa: “Không được, em còn có nhiệm vụ, không thể rời đi với anh.”
“Nhiệm vụ?” Nguyễn Trì suy nghĩ một chút: “Không làm nữa.”
“Không, em đã hứa với người đó, em phải cảm hoá người đó!”
Tứ vương tử nhìn trộm:…
“Không, không không, tôi không cần, anh mau đưa cô tôi đi đi.” Tứ vương tử vội vàng nhảy ra tỏ thái độ.
Nguyễn Trì hạ ý định giết hắn vì lời nói của hắn. Anh cúi đầu hỏi ý của Nhan Như Tinh.
“Anh có chuyện anh đi trước đi, hiện tại em không đi được.” Nhan Như Tinh lắc đầu từ chối.
Nguyễn Trì im lặng hai giây, sau đó ghé vào lỗ tai cô nói: “Vậy anh sẽ đợi em ở bên ngoài.”
Cô nhận ra anh không rời khỏi phó bản này, ánh mắt Nhan Như Tinh khẽ lóe lên, vui vẻ gật đầu.
“Ừm.” Nguyễn Trì miễn cưỡng rời khỏi cô. Đôi mắt đen láy nhìn về phía tứ vương tử, nâng cổ tay Nhan Như Tinh lên, không để ý tới chiếc vòng tay người cá, sờ vào chuỗi hạt màu đỏ, chậm rãi nói: “Có phiền phức thì gọi anh?”
Biết rằng anh làm chỗ dựa cho mình Nhan Như Tinh gật đầu mạnh mẽ.
Tứ vương tử:…
Sau khi Nguyễn Trì rời đi, tứ vương tử nhìn Nhan Như Tinh cười ác ý với mình, trong lòng run lên.
“Tôi nói cho cô biết, đừng có liều tôi không sợ hắn.” Tứ vương tử cảnh giác nói.
“Anh vội cái gì? Ai liều?” Nhan Như Tinh ngồi trở lại giường chỉnh sửa quần áo.
Thấy cô không giống như muốn gây sự, tứ vương tử thở pháo.
“Bọn họ đều đi rồi, tôi có thể rời khỏi phòng này không?” Nhan Như Tinh hỏi.
Nhan Như Tinh vừa hỏi, đúng là khiến tứ vương tử ngớ ra.
Theo lý mà nói một khi những kẻ đột nhập rời đi, hắn thực sự không có lý do gì để nhốt cô.
Nhưng mà…
Ánh mắt tứ vương tử lóe lên, bỏ qua bất đắc dĩ trong lòng, ngẩng cổ nói hùng hồn: “Đi, mau đi đi!”
Nhan Như Tinh liếc mắt nhìn hắn nói không nên lời, chỉ thấy hắn hơi kỳ lạ: “Thôi tôi không đi nữa.”
Nghe vậy, tứ vương tử trên mặt lập tức lộ ra một chút vui mừng, nhưng lại sốt ruột nói: “Cô thật là phiền phức.”
Nhan Như Tinh không muốn nghe hắn phàn nàn, ném quần áo trên tay đi, nói: “Tôi muốn gặp một người, có lẽ anh cũng biết.”
Tứ vương tử vẻ mặt khó hiểu: “Ai?”
“Dẫn tôi tới tham gia bữa tiệc của tiểu thư Áo Đai Nhĩ.”
Áo Đai Nhĩ …
Biểu cảm của vị tứ vương tử hơi thay đổi, cho đến khi hắn nhớ ra rằng “Áo Đai Nhĩ” trong miệng Nhan Như Tinh không phải là người trong ký ức của hắn.
“Cô gặp cô ấy làm gì?” Tứ vương tử thắc mắc.
“Anh dẫn cô ấy tới đây là được, chuyện của công chúa anh lo ít thôi.” Nhan Như Tinh nâng cằm, vẻ mặt kiêu ngạo: “Tôi không muốn thế thân, tôi muốn gặp người thật.”
Tứ vương tử:…
Được, người tới rồi hắn sẽ biết.
Tứ vương tử tức giận lao ra ngoài để tìm người cho cô.
Hắn không phát hiện, giờ hắn ngày càng nghe lời cô.
…
Sau khi đưa Nhan Như Tinh đến bữa tiệc, Lâm Nhất vốn nghĩ nghĩ mình có thể ở lại bữa tiệc quay đầu đã bị bắt cóc, đưa khỏi bữa tiệc.
Lâm Nhất không biết ai đã bắt cóc mình, nhưng mỗi đêm kể từ đó, sẽ có hai hiệp sĩ mặc áo đỏ sẽ đưa cô ấy đến một “Đấu trường La Mã” để chiến đấu với những con thú đói khát đó.
Sau vài ngày, linh dược trên người cô ấy cùng các đạo cụ phòng thân chuyển thương đã gần như tiêu hao hết.
Cô ấy đang lưỡng lự không biết có nên sử dụng những đạo cụ còn lại để thoát khỏi đây không. Hôm đó, một trong những hiệp sĩ màu đỏ đột nhiên đưa cho cô một chiếc váy sạch để mặc vào.
Cô cầm chiếc váy trên tay, vừa nghi ngờ vừa thay theo lời đối phương.
Ngay sau đó cô bị hai người họ đưa đến một căn phòng xa lạ.
“Áo Đai Nhĩ?” Trong phòng, một người đàn ông trông cực khác thường, mảnh mai, cao quý và kiêu ngạo đang nhìn cô ấy một cách trịch thượng.
Khi ánh mắt chạm vào đôi mắt xám đặc trưng của hắn, trái tim Lâm Nhất như đông cứng lại. Nghĩ đến những tin đồn nghe được mấy ngày qua, cô ấy lập tức đoán ra thân phận của đối phương.
Lâm Nhất không rõ hắn đang nghĩ gì, chỉ nghe theo hắn.
Sau đó cô ấy được đưa đến đây bởi “ác ma” được cho là khát máu này.
Nhìn người quen đang ngồi ngoài ban công đọc sách ăn trái cây như đang đi nghỉ dưỡng nhàn nhã. Lâm Nhất không ngừng suy nghĩ, nhưng cô ấy đè nén cảm xúc phức tạp trong lòng, ngập ngừng gọi cô.
“Ngôn Thanh?”
“A? Cô đến rồi.” Nhan Như Tinh quay lại, rất vui khi thấy cô ấy. “Được rồi, anh lui đi.” Cô vẫy tay với tứ vương tử.
Vẻ mặt Lâm Nhất hơi thay đổi, vừa định khuyên cô không nên nói chuyện với hắn như vậy.
Chỉ thấy “ác ma” ngoan ngoãn lùi lại, vẻ mặt không có chút kiêu ngạo như trước khi đối mặt với cô.
Lâm Nhất:…
“Sao bữa tiệc hôm đó tôi không gặp cô?” Nhan Như Tinh đứng dậy, thấy sắc mặt cô ấy không tệ, nên hỏi những thứ mình thắc mắc.
“Đừng nhắc nữa.” Lâm Nhất định thần lại, vẻ mặt ủ rũ khi nghe được lời này.
“Sau khi chia tay với cô tôi đã bị bắt cóc, căn bản không kịp phản kháng.”
Sau lời trần thuật của cô ấy, Nhan Như Tinh đại khái đã biết chuyện gì đã xảy ra với cô.
“Còn cô? Cô là thế nào đây?” Lâm Nhất tò mò mà liếc nhìn căn phòng ấm áp trước mặt, trong mắt hiện lên sự ghen tị không thể kiềm chế.
“Không lẽ cô vẫn luôn ở đây?” Cô ấy nói: “Còn có cả ác ma lúc nãy...”
Nói đến các ma, Lâm Nhất cảnh giác, ghé vào tai cô nói nhỏ: “Tên ác ma kia sao lại nghe lời cô như vậy?”
“Ác ma?” Nhan Như Tinh khó hiểu.
“Đúng, là hắn!” vẻ mặt Lâm Nhất nghiêm túc giải thích cho cô hiểu nguồn gốc của danh hiệu này.
“Chúng tôi đã bị lừa” Cô ấy tỏ vẻ khó chịu: “Ở vương quốc Áo Cổ không chỉ có ba hoàng tử.”
“Thật ra, vương quốc Áo Cổ có tổng cộng bốn hoàng tử, nhưng tứ vương tử, sinh ra đã bị nguyền rủa.”
“Ngay khi vừa sinh ra, đã bị đại trưởng lão điện phù thuỷ chỉ là điềm gở, hóa thân của ác ma. Quốc vương vốn muốn giết hắn, kết quả lại bị đại trưởng lão điện phù thuỷ ngăn lại, nói rằng chỉ cần nhốt hắn là được.”
“Cho nên tới lúc thành niên không ai biết sự tồn tại của tứ vương tử. Tới bữa tiệc hôm đó.” Lâm Nhất hỏi Nhan Như Tinh: “Hôm đó không phải cô tham gia yến tiệc à? Lẽ nào không thấy à?”
“Thấy gì?” Nhan Như Tinh khó hiểu: “Hôm đó giữa buổi tôi đã rời khỏi đó rồi, lúc rời đi bữa tiệc còn chưa bắt đầu.”
Nghe cô nói thế, Lâm Nhất sửng sốt.
“Hèn gì cô không biết.”
Nhan Như Tinh chăm chú lắng nghe.
“Bữa tiệc hôm đó, trừ một phần nhỏ được cử đến đấu trường La Mã. Những người khác đều đã chết. Còn tin tức này chính là từ bộ phận nhỏ đó.” Lâm Nhất thở dài.
“Sao lại thế?” Nhan Như Tinh sửng sốt.
“Nghe nói trong bữa tiệc hôm đó, ác ma thức tỉnh.” Lâm Nhất lo lắng nhìn chung quanh: “Giết hết bọn họ, máu chảy trong cung ba ngày ba đêm không khô.”
Nhan Như Tinh: “...Cô có chắc ác ma mà cô nói là tứ vương tử, người vừa rồi không?”
Lâm Nhất gật đầu: “Ác ma có đôi mắt màu xám, mái tóc đen, tôi nhớ rất rõ.” Vừa nói, cô ấy vừa thì thào: “Cô cũng bị hắn bắt à? Hay là chúng tôi trốn đi nhé?”
“Nhưng hắn là mục tiêu nhiệm vụ của tôi.”
Mục tiêu nhiệm vụ?
Lâm Nhất sửng sốt, sau đó ngây ngẩn cả người!
Nhưng nghĩ đến nhiệm vụ lúc nãy cô nói, vẻ mặt Lâm Nhất đông cứng lại vì phấn khích.
Vế trước giết tên ác ma này.
Không, không, cô ấy chưa sống đủ.
Hay vế sau “cảm hoá”?
“Hay chúng ta cảm hoá hắn thôi.”
“Mấy ngày nay tôi vẫn đang cảm hoá hắn, nhưng nhiệm vụ vẫn vậy.” Nhan Như Tinh lắc đầu.
“Cô cảm hoá hắn như nào?” Lâm Nhất tò mò.
“Tôi bảo hắn sửa nhà cho tôi.” Nhan Như Tinh chỉ vào phòng, đắc ý hỏi Lâm Nhất: “Căn phòng được hắn sửa theo ý tưởng của tôi”.
“Cô không biết, lúc đó căn phòng này giống như nhà ma ý, ghê lắm…”Nhan Như Tinh balabala nói với Lâm Nhất tất cả những việc cô yêu cầu tứ vương tử làm mấy ngày nay.
Lâm Nhất sau khi nghe xong liền nảy ra một ý tưởng.
Xong rồi, có lẽ lần này thực sự không thể quay lại rồi.
Cả “Cô sống tới giờ như thế nào vậy?” Lâm Nhất khó hiểu.
Nhan Như Tinh suy nghĩ trong hai giây: “Đại khái vì tôi khá xinh?”
Lâm Nhất:…
“Hơn nữa hình như hắn không đáng sợ như cô nói.” Nhan Như Tinh không quan tâm, nói với cô ấy bằng giọng của một người đã trải qua: “Đừng tin những tin đồn, những tin đồn không đáng tin.. “
Lâm Nhất: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Có thể làm gì? Tiếp tục cảm hoá hắn.”
“Vậy cô có biết cảm hoá hắn như nào không?” Lâm Nhất nhìn cô đầy mong đợi.
“Cô chờ tôi hỏi.”
Ngay khi Lâm Nhất đang định hỏi cô hỏi ai, thì nghe thấy Nhan Như Tinh hét lên: “Đừng nghe trộm, đi ra đây.”
Lâm Nhất:??
Nhìn thấy tứ vương tử, sắc mặt cô ấy tái mét.
Nhất là khi bị đối phương liếc mắt lạnh lùng khiến cô ấy càng thêm bất an.
Khi đi ra, tứ vương tử còn đang suy nghĩ, lần này cô đã biết danh tiếng của mình, nhất định phải thành thật.
“Anh là ác ma trong miệng cô ấy?” Nhan Như Tinh đi thẳng vào vấn đề.
Thời gian trì hoãn quá lâu, nếu không phải Lâm Nhất, cô đã yêu cầu Nguyễn Trì nhất định phải đưa mình đi.
Haizz, lần sau không được nhận quà linh tinh.
Tứ vương tử gật đầu.
“Sao lại giết những người đó?”
“Họ bắt nạt tôi.”
“Bắt nạt như thế nào? Anh không cần nói, đại khái tôi cũng hiểu rồi.” Nhan Như Tinh gật đầu, nghiêm mặt nói: “Nhưng không phải anh báo thù rồi à? Còn thứ gì không buông bỏ được?”
“Là do lúc báo thù thấy không bõ tức? Hay là sau khi giết xong anh lại hối hận?”
Tứ vương tử:…
“Hình như hối hận?”
“Tôi không hối hận!” tứ vương tử đột nhiên bị chọc vào chỗ đau, đột nhiên vặn lại.
“Vậy thì anh nhốt mình ở đây tự hành hạ mình?”
“Tôi không tự hành hạ mình, tôi hành hạ họ!” tứ vương tử tức giận nói với đôi mắt đỏ hoe.
“Tôi muốn giết tất cả, bất cứ thời không bất cứ lúc nào.” Giọng điệu của tứ vương tử ảm đạm chói tai, như một ác quỷ chui ra từ địa ngục.
“Anh thật nhàm chán.” Nhan Như Tinh lúc trước thấy hắn có bệnh, nhưng không ngờ có bệnh thật.
“Họ thật sự đã chết, người anh giết, chỉ là cái bóng của quá khứ hoặc thời gian không gian khác. Nếu anh thực sự tức giận, anh sẽ giết con cháu của họ.”
“Theo như tôi biết, dù là con cháu của hoàng tộc vương quốc Áo Cổ, còn là đời sau của điện phù thuỷ, giờ vẫn sống khỏe mạnh,”
“Vậy anh còn ở đây phí sức làm gì?”
Tứ vương tử:???
Lâm Nhất:???
“Đi thôi, rời khỏi đây với tôi.” Nhan Như Tinh mỉm cười đưa tay về phía hắn.
Tứ vương tử nhìn xuống tay cô với vẻ mặt vô hồn.
Nhưng bàn tay lại vô thức nắm lấy.
Giây phút nắm tay hắn, vài hàng chữ hiện ra trước mắt Nhan Như Tinh.
[Chúc mừng người chơi đã hoàn thành cảm goá, nhận được sự chấp thuận của chủ nhân khuấy động thời không của thế giới này]
[Thông đạo trở về:Kênh của bản trả lại “"Mệnh lệnh của kẻ lừa bịp"” đã được mở]
[Vì thời gian giới hạn của nhiệm vụ chỉ còn bốn giờ cuối, vui lòng quay lại ngay lập tức]
Vị trí mà Nhan Như Tinh quay trở lại mặt đất hơi ‘tài tình’,
Cô ngồi trên một bức tượng cứng nhắc trong bộ quần áo lộng lẫy, cô ngước lên bắt gặp ánh mắt kinh ngạc trong mắt người quản gia Áo Đức.
“Chào! Áo Đức, hôm nay đã chuẩn bị chồng mới cho tôi chưa?”