Dù người mà Nhan Như Tinh miêu tả rất giống kẻ thao túng giấc mơ, nhưng vẫn có người không tin, lòng bắt đầu nảy sinh nghi ngờ vì lời mà cô nói, trong đó có cả vị bá tước kia.
"Nghe cô gái này miêu tả, hình như đó là một người chơi rất có danh tiếng nhỉ?"
Nhan Như Tinh gật đầu lia lịa.
"Chỉ có điều theo như những gì tôi biết, vị kia cũng chẳng có bạn gái."
"Không phải đâu, mọi người sai rồi, tôi chính là bạn gái của anh ấy. Nếu không tin thì mọi người có thể hỏi anh ấy."
Quần chúng đang vây xem:......
Đến hỏi kẻ thao túng giấc mơ sao? Chỉ có kẻ không muốn sống nữa mới dám làm thế.
"Nếu đã vậy thì, cô có chứng cứ gì không?"
"Chứng cứ thì tôi không có, tuy nhiên trên người tôi có ký hiệu của anh ấy đấy." Nói xong, Nhan Như Tinh giơ cánh tay tên, lúc này trên cánh tay cô mới xuất hiện hình vẽ gì đó trông giống một con mắt.
Hồng Lâm:......
Cứu mạng với, các người đừng có khờ dại mà tin, đó thực sự là một hình vẽ mà!
Nhưng vị bá tước kia khi nhìn thấy hình vẽ đó, sắc mặt đột nhiên tối sầm lại rồi lùi về sau vài bước.
Tiếp theo anh ta không thể duy trì được hình tượng nữa, cứ như đã thấy thứ gì đó không nên thấy, lập tức ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.
Bộ dạng kinh hãi của anh ta quá đỗi chân thực rồi đi, những người vốn đang nghi ngờ ở nhà hàng lúc này thấy thế cũng theo đó mà bị thuyết phục.
Lại qua nửa ngày, thực khách trong nhà hàng Mặt Trời Đỏ đều ra về mang theo bộ mặt bí bách.
Hồng Lâm nhìn những người này chẳng nói nên lời.
Anh ta không hiểu, vì cái gì mà bọn họ dễ dàng tin tưởng vài câu nói nhăng nói cuội của cô thế.
Nhìn lại Nhan Như Tinh đang mặt mày vui vẻ, hai tay hết mân mê vòng cổ lại đến chiếc trâm cài áo, anh ta trầm mặc.
Được rồi, dù sao kẻ gây nên chuyện này đúng là anh ta!
Hồng Lâm lòng ôm đầy sự khó hiểu quay về khách sạn, cuối cùng không nhịn được mà hỏi Nhan Như Tinh, "Cô đang nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ cô không biết nhắc đến kẻ thao túng giấc mơ sẽ rất nguy hiểm sao?"
"Tôi biết." Nhan Như Tinh lơ đểnh trả lời, "Nhưng chỉ có như vậy, tôi mới càng được an toàn."
Nhan Như Tinh ngáp một cái, tình cờ thấy tin của Tần Sở gửi tới.
Cô quay về phòng rồi mở ra xem.
"Khanh Khanh, anh không vui vì bị bắt về. Nhưng em đừng lo lắng, anh sẽ nhanh chóng ra ngoài tìm em!"
Nhìn lại thời gian, hẳn là tin nhắn này đã được gửi tới khi cô rời khỏi khách sạn đến nhà hàng dùng bữa.
Không lâu sau, Nhan Như Tinh còn chưa kịp trả lời, anh đã nhắn tiếp, "Kẻ thao túng giấc mơ là ai? Bạn trai của em chẳng phải là ta sao?"
Nhan Như Tinh thấy vậy, liền phấn khởi viết: "Thực xin lỗi, trưa hôm nay em vì không muốn làm anh buồn nên mới không nói, vậy mà lại khiến anh hiểu lầm rồi. Sau khi nghĩ lại, em cảm thấy chúng ta không hợp nhau, hơn nữa kẻ thao túng giấc mơ đã cùng em kết hôn trong mộng rồi, em không muốn lừa gạt anh......"
Tần Sở đang bị giam giữ vô cùng cô đơn: "??"
Anh nhìn chằm chằm hai chữ " kết hôn ", thiếu chút nữa là trực tiếp đá phăng cửa lao ra ngoài.
Nhan Như Tinh vì muốn làm cho anh tin, cô đã chụp lại " giấy chứng nhận ly hôn " lấy từ trong hệ thống không gian ra và gửi đi.
Đúng vậy, hệ thống thư tín này luôn bắt kịp thời đại, không chỉ có thể gửi hình ảnh, mà còn gửi được cả giọng nói và biểu tượng cảm xúc.
Nhìn thấy "giấy đăng ký kết hôn", Tần Sở không nhịn được nữa lao thẳng về phía cửa, nói với tên trông coi phòng tạm giam: "Anh đi gọi lão đại của anh tới đây, nói với hắn tôi có việc muốn cùng hắn thương lượng."
"Này? Tôi đang nói chuyện với anh đấy anh có nghe thấy không?" Tần Sở đạp cửa phòng giam, cuối cùng mới làm cho hắc giáp nhân kia chú ý.
"Có ý đồ gây rối, thời hạn giam giữ tăng thêm một ngày."
Tần Sở:......
——
Vì muốn kéo thêm vài phần thù hận, Nhan Như Tinh lấy ra bức thư của Nguyễn Trì mà cô từng cố tình phớt lờ.
Điều đáng giận chính là.
Cô không chủ động tìm anh, lâu như vậy cũng chẳng thấy anh chủ động hỏi han nốt.
Nhan Như Tinh lấy bút ra, viết: "Bạn trai thân ái, bạn gái của anh bị người khác bắt cóc ép kết hôn, nếu anh trở về sớm, nói không chừng có thể kịp dự hôn lễ đấy!
—— Từ bạn gái cũ của anh, Khanh Khanh"
"Thực xin lỗi, đối phương hiện tại không ở khu tiếp nhận, xin hỏi tạm thời lưu trữ hay chuyển cho người thay mặt?"
Người thay mặt?
Nhan Như Tinh lần đầu biết tới công năng này, cô ngập ngừng nhấp vào mục " có ".
Không ngờ, tin nhắn vừa được gửi đi đã hiện lên ký hiệu đã đọc.
Vấn đề là những lời này khiến cho đầu óc Nhan Như Tinh trở nên mụ mị.
"Cô là ai?"
"Tôi là bạn gái của chủ nhân bức thư này, bên kia là ai vậy?" Nhan Như Tinh trả lời.
"Thật có lỗi quá...... Bức thư này đột nhiên được gửi đến tay tôi... Có lẽ cô chuyển nhầm người rồi."
"Anh tên gì thế?" Nhan Như Tinh hỏi.
"Tôi họ Tô."
Họ Tô, lẽ nào là......
"Tô Văn Ngọc?"
"Cô biết tôi sao?"
"......"
May mắn thay, "giấy đăng ký kết hôn" trước đây vẫn chưa được cấp.
Nhan Như Tinh lương tâm cắn rứt, vội vàng ném bức thư vào hư không, cô quyết định không bao giờ lấy nó ra nữa.
Nhưng làm thế nào mà nó lại đến được tay anh ta kia chứ?
Nhan Như Tinh lòng đầy hoài nghi.
Bên kia, Tô Văn Ngọc đặt vật thí nghiệm trong tay xuống, bắt đầu tỉ mỉ quan sát lá thư trong tay mình.
Mà càng nhìn, anh càng thấy chữ viết này có chút quen mắt.
Hơn nữa, cô lại còn tự xưng mình là " Khanh Khanh ".
Tô Văn Ngọc cau mày, đột nhiên, anh chạy một mạch về ký túc xá rồi lôi bản lịch trình được cất giữ cẩn thận ra.
Chữ viết trước mắt tuy có hơi khác trong bản lịch trình, nhưng xem một hồi lâu, thực sự cảm thấy có chút giống.
Tô Văn Ngọc trong lòng hỗn loạn, hai tay run rẩy nhanh chóng gửi một tin hỏi: "Cô là Khanh Khanh sao?"
Nhan Như Tinh, người đã sớm ném tin nhắn vào hệ thống không gian, đương nhiên không thể trả lời.
Sau khi rửa mặt qua loa, Nhan Như Tinh nằm phịch trên giường vuốt ve chiếc vòng trên cổ tay mình.
San Ny đã nói với cô, chiếc vòng trên tay cô là một thứ có năng lực vô cùng mạnh được chế tác từ xương cốt dị chủng. Tần suất sử dụng nó càng nhiều thì càng không thể tách rời khỏi nó.
Còn có chuỗi hồng ngọc, nguyên lý cơ bản là tương tự nhau. Đồng thời chúng vẫn có ký hiệu riêng, nhưng vì hai đạo cụ này chưa được kích hoạt, nên dấu hiệu nhận biết chưa xuất hiện rõ ràng.
Nhan Như Tinh lòng thầm nghĩ, lại sờ sờ tai trái. Ở đó, có một chiếc khuyên vàng do Tần Sở đeo cho. Anh từng nói, khi cô gặp chuyện nguy hiểm nó có thể thay cô giữ lại một mạng.
Trong căn phòng tối tăm dường như đang xuất hiện một màn sương mù dày đặc, Nhan Như Tinh nửa tỉnh nửa mơ dần chìm vào giấc ngủ. Ngay khi vào trong mộng, cô lập tức mở ra bảng hệ thống rồi chọn tiến vào " phó bản thăng cấp "!
——
"Em xác định sẽ ly hôn với anh sao?"
Nhan Như Tinh ngây người nhìn nam nhân trước mặt, cảm thấy hình như bản thân đã quên mất chuyện gì đó.
Nghe được lời anh nói, cô vô thức gật đầu.
Khi thấy người kia ký vào tờ đơn thỏa thuận ly hôn, lòng cô như trút được gánh nặng lớn không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm.
"Về chuyện ly hôn, em đã nói với bố mẹ chưa?" Ký tên xong, người đàn ông mới ngẩng đầu hỏi.
Nhan Như Tinh nhìn diện mạo của anh, trái tim thoáng chốc đập loạn một nhịp.
Cô nhìn tờ đơn thỏa thuận ly hôn vừa được ký kết, nội tâm bỗng sinh ra một tia tiếc nuối.
Người đàn ông này rất tuấn tú, tướng mạo trong trẻo không chút kiêu căng, sáng sủa như một vị công tử nhà quyền quý, lại thêm nét tao nhã quyến rũ mê người.
"Chưa." Dưới câu hỏi của anh, Nhan Như Tinh chẳng biết nên trả lời thế nào. Cô cảm thấy dường như bản thân đã quên đi những chuyện rất quan trọng, nhưng chết tiệt... có cố gắng ra sao cũng không thể nhớ nổi, đầu óc cô lúc này trở nên trống rỗng.
"Vậy thì tốt rồi, mấy ngày nay em có khỏe không?" Người đàn ông quan sát cô một lượt rồi hỏi.
Nhan Như Tinh gật đầu lia lịa.
"Xem ra loại thuốc trước đây bác sĩ kê cho em đã có tác dụng, có muốn dùng thêm một chút không?"
"Không cần." Nhan Như Tinh lại vô thức cự tuyệt.
Người kia lẳng lặng nhìn cô một hồi mới nói: "Hôm nay em và anh cùng nhau trở về nhé."
Nhan Như Tinh khẽ cau mày, cô cố gắng áp chế nội tâm đang giằng xé của mình xuống chỉ im lặng gật đầu.
Nam nhân kia nhìn cô một cách khó hiểu.
Nhan Như Tinh trong lòng hỗn loạn, trên mặt lại ra vẻ điềm tĩnh, mím môi không nói lời nào.
Trên đường trở về, Nhan Như Tinh từ cửa xe nhìn ngắm ngã tư đường vừa thân thuộc lại vừa xa lạ kia, từng dòng người qua lại trước mắt, trí nhớ của cô cũng dần dần khôi phục.
Cô nhớ lại rồi, tên mình là Nhan Như Tinh, bên cạnh là chồng của mình, Nguyễn Trì. A, phải là chồng cũ Nguyễn Trì mới đúng.
Vừa rồi bọn họ đã ly hôn, nguyên nhân là do cô cảm thấy anh không yêu thương mình, liền chạy đến trường của anh náo loạn một hồi rồi đòi ly hôn.
Nghề nghiệp của chồng cô lần này là giáo sư khoa y tại trường Đại học Hoa Thành, và cũng là học trò của bố cô.
Ơ? Tại sao lại là " chồng lần này "?
Nhan Như Tinh ngẩn người ra.
"Tới nơi rồi, em xuống xe đi." Nguyễn Trì xuống xe trước rồi mở cửa cho cô.
"Cảm ơn chồng nhé." Nhan Như Tinh vô thức cười ngọt ngào với người đàn ông nọ.
Nguyễn Trì cau mày, ngạc nhiên nói, "Em lại phát bệnh rồi sao?"
Nhan Như Tinh: "... Nói gì vậy chứ? Em đâu có bệnh."
"Nhất định là em lại phát bệnh rồi." Lông mày Nguyễn Trì nhíu chặt, "Mau về nhanh đi, trong nhà vẫn còn thuốc đấy."
"Em nói em không có bệnh!"
Nhan Như Tinh ngoài miệng vừa nói bản thân không bệnh xong, Nguyễn Trì lập tức cương quyết nắm lấy tay cô, bày ra bộ dạng đề phòng sợ cô chạy mất.
"Ngoan, trở về uống thuốc đi, uống xong rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi." Nguyễn Trì hết sức dỗ dành.
Nhan Như Tinh nhìn bộ dạng anh hết lòng dỗ dành, cô cũng không kháng cự.
Vừa tới dưới nhà, nhìn tiểu khu cũ nát quen thuộc trước mắt, cảm giác bất an trong lòng Nhan Như Tinh đột nhiên tan biến.
Bước vào thang máy, Nguyễn Trì mặt mày nghiêm túc nói với cô: "Trước mặt bố mẹ, em đừng để lộ gì nhé."
Nhan Như Tinh chẳng hiểu gì cả.
"Chuyện chúng ta ly hôn đấy!" Nguyễn Trì nhắc nhở, "Thân thể bố mẹ em không được khỏe, đừng chọc giận bọn họ biết chưa."
"Em không có, em không muốn thế..."
"Bố mẹ sẽ không làm tổn thương em, anh cũng vậy. Về phần người kia, nếu em thích, em cứ từ từ chứng minh cho họ thấy, họ sẽ hiểu cho em thôi."
Mình còn thích ai khác nữa à?
Nhan Như Tinh thầm biện hộ cho bản thân vài câu rồi đi tới cửa nhà.
"601"
Nguyễn Trì ấn chuông cửa, Nhan Như Tinh thì vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ " khiếp sợ " chính bản thân mình.
Chẳng mấy chốc, cửa đã được mở ra từ bên trong, một đôi vợ chồng trung niên nhiệt tình chào đón Nguyễn Trì, sốt sắng nói: "Tiểu Trì đến rồi đấy à?"
Sau khi nhìn thấy Nhan Như Tinh, mặt bọn họ đột nhiên biến sắc, người đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng, lộ rõ sự bực dọc: "Mày còn biết đường trở về à!"
Nguyễn Trì thấy thế, liền lôi Nhan Như Tinh đứng cạnh mình thành khẩn nói: "Bố, Khanh Khanh sức khỏe không tốt người cũng biết mà, ngày đó cô ấy không phải cố ý làm vậy đâu."
"Mau vào đi, vào nhà đã rồi hẵng nói." Người phụ nữ bên trong tiếp đón hai người, khi cánh cửa đóng lại, cô đứng ngoài cửa nhìn trộm, trong lòng thầm thở phào một hơi.
Bước vào phòng, cách bày trí bố cục cũng như thiết kế đều khiến cô có cảm giác vô cùng quen thuộc.
"Mày lại làm sao nữa, ra ngoài vài ngày giờ đến cả người nhà cũng không nhớ nổi đúng không?" Bố Nhan ở bên cạnh không thể nhịn được nữa lập tức nói với Nhan Như Tinh.
Còn Nhan Như Tinh, người bị mắng đến không ngóc đầu lên nổi, nhìn dáng người mập mạp của người đàn ông trung niên kia, cô vẫn có thể thấy được diện mạo nho nhã ngày còn trẻ, vừa xa lạ mà cũng vừa thân thuộc.
Đây là bố của cô, Nhan Vinh, cựu giáo sư khoa y trường Đại học Hoa Thành. Vốn dĩ tiền đồ sáng lạng, không nên sống chui lủi ở một tiểu khu nhỏ bé. Đáng tiếc thay, vài năm trước ông ấy đã vướng vào con đường chính trị sai trái, bị cắt chức và chỉ có thể ở nhà nương tựa vào mẹ của cô, Khương Tố Hà, người đang làm việc ở một bệnh viện nhỏ để trang trải cuộc sống.
Thấy ông ấy như vậy, Nhan Như Tinh trong lòng không kìm nén được cơn tức giận mà nói: "Thực sự không biết người có phải là bố của con hay không nữa?"
Lời vừa dứt, cả căn phòng đều rơi vào sự yên tĩnh đến mức kỳ dị. Ngay cả chồng của cô, Nguyễn Trì, lúc này cũng mang bộ mặt u ám làm cho người ta kinh hãi.
Mãi đến khi Khương Tố Hà bưng trà bánh từ trong bếp đi ra, thấy ai nấy trong phòng khách đều đang mặt mày xám xịt, bà liền khó hiểu nói, "Ơ? Sao mọi người đều đứng lên hết vậy? Mau ngồi đi chứ."
Nhan Như Tinh mỉm cười, tiến lên nhận tách trà từ tay mẹ Khương, rồi vui vẻ nói với bố Nhan: "Vừa rồi con chỉ đùa với người thôi, con cho rằng bản thân vừa mới trở về đã bị giáo huấn một trận, cảm thấy không phục cho lắm. Làm gì có người cha nào lại đi giáo huấn con gái ngay khi con gái vừa trở về kia chứ?"
"Cái gì? Bố con lại trách cứ con sao?" Mẹ Khương nghe thấy vậy, lập tức trừng mắt nhìn bố Nhan. Bố Nhan rợn cả người, liền nhanh chóng giải thích, "Mình à, anh không có, tính tình con bé thế nào mình cũng biết rõ mà, anh làm sao mà trách cứ con mình được chứ...... Ai dô..."
Nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mắt, khóe môi Nhan Như Tinh khẽ cong lên, cảm giác xa lạ trong lòng cũng dần tan biến.
Sao cô lại có thể nghĩ hai người này xa lạ cơ chứ? Bọn họ rõ ràng là bố mẹ của cô, là người đã đồng hành cùng cô suốt hai mươi năm nay.
Chắc là vì lần này cô đã ra một ngoài thời gian khá dài, nên mới sinh ra loại cảm giác xa cách.
"Bố, mẹ, thuốc của Khanh Khanh ở nhà có còn không?" Lúc này, lời nói của Nguyễn Trì làm cho tiếng đùa giỡn từ hai người trong phòng khách dừng lại, đồng loạt quay đầu nhìn về phía Nhan Như Tinh.
"Trong nhà có, để mẹ đi lấy." Mẹ Nhan vội vàng đứng dậy rồi đi vào phòng ngủ.
Bố Nhan sắc mặc đông cứng lại nhìn Nhan Như Tinh, sau đó ông hỏi Nguyễn Trì, "Con bé gần đây còn phát bệnh à?"
Trông thấy vẻ mặt bất mãn của Nhan Như Tinh, Nguyễn Trì liền kéo bố Nhan ra ngoài ban công.
Nhan Như Tinh lượn lờ một vòng quanh phòng khách, nhân lúc không ai chú ý, cô lén lấy con dao gọt hoa quả trên bàn trà rồi giấu đi. Sau đó nhìn tứ phía, cố gắng nhớ lại chi tiết những chuyện trong quá khứ.
Đột nhiên, tầm mắt cô dừng lại tại một căn phòng nhỏ có cánh cửa bị đóng kín.
Trong ký ức, đây mới là phòng ngủ của cô ngày còn nhỏ.
Căn phòng này rất nhỏ, chỉ có mỗi một cái giường và một chiếc bàn học nhỏ bên cạnh.
Trên bàn vẫn còn vài quyển sách và vài cuốn vở bài tập, dùng tay chạm vào mới thấy chúng đều rất sạch sẽ, có nghĩa là bình thường đều có người lau dọn.
Cô tùy tiện cầm một cuốn lên lật qua lật lại, phát hiện đây đúng là sách giáo khoa dạy ngữ văn lớp bốn.
Nhìn cái tên được chính mình viết ra một cách non nớt trên trang bìa, Nhan Như Tinh ngây ngốc nhìn nó một lúc lâu. Cô lại lật ngược cuốn sách, một bức ảnh nhỏ cứ như vậy mà rơi xuống đất.
Khi cô xoay người nhặt tấm ảnh lên, Nhan Như Tinh thoáng thấy cửa phòng chưa được đóng chặt, có một bóng dáng mơ hồ đứng đó. Cô không hề nghĩ nhiều, tùy tiện đem bức ảnh giấu vào trong tay áo, sau đó đặt sách vở về chỗ cũ rồi đi ra ngoài.
Cửa phòng mở ra, mẹ Khương mặt vô cảm đứng ngoài nhìn, cánh tay giơ lên có vẻ đang định gõ cửa. Thấy Nhan Như Tinh tự mình đi ra, trên mặt bà lại hiện lên một nụ cười yêu thương, giọng điệu cưng chiều nói: "Khanh Khanh, cơm đã nấu xong rồi, ra ngoài cùng cả nhà ăn thôi."
Nói xong, Nhan Như Tinh còn chưa kịp đáp lời, bà đã xoay người đi vào nhà bếp.
Nhan Như Tinh siết chặt thứ đang nằm trong tay áo mình, chạm tới con dao gọt hoa quả sắc bén, cảm xúc trong lòng cũng được thả lỏng đôi chút.
Rất nhanh, bà ấy đã đi về phía bàn ăn gần phòng bếp với một nụ tươi tắn trên môi.
"Khanh Khanh mau tới đây đi, cả nhà đều đang đợi con đấy." Cái bàn này có hình chữ nhật trông có hơi cũ kỹ, Nguyễn Trì cùng bố Nhan đang ngồi đối diện nhau, bên cạnh hai họ đều chừa ra hai cái ghế trống.
Trong nhà bếp, mẹ Nhan đang hoàn thành nốt món cuối cùng để đặt lên bàn cơm. Nhan Như Tinh đi tới vốn định giúp đỡ nhưng lại bị bà từ chối thẳng thừng.
Trên bàn có tổng cộng bốn món chính và một món canh.
Đồ ăn gồm hai món mặn và hai món chay, cùng với đó là canh sườn lợn được nấu cùng rong biển. Tuy mấy món ăn này rất giản dị nhưng lại ngập tràn hương vị ấm áp.
"Ăn cơm đi." Bố Nhan cầm lấy đũa, bắt đầu dùng bữa.
Nhan Như Tinh cũng không khách khí, cầm bát đũa lên ăn một cách thoải mái.
Đúng lúc này, đột nhiên một bàn tay to lớn vươn về phía cô. Trong lòng bàn tay còn đặt hai viên thuốc màu trắng.
"Khanh Khanh, uống thuốc đi đã rồi hẵng ăn." Nguyễn Trì nói xong, liền đưa cho cô một ly nước ấm.
Nhan Như Tinh nhìn về phía bố Nhan và mẹ Khương, phát hiện bọn họ đang nhìn chằm chằm mình cùng viên thuốc trong tay Nguyễn Trì, ánh mắt họ có chút......
"Con không muốn ăn nữa." Nhan Như Tinh đặt bát đũa lên bàn thật mạnh, giọng điệu có vẻ mất hứng nói.
Lúc này, ba người trong nhà thấy tính tình cô thất thường như vậy cũng chẳng hề bất ngờ.
Nguyễn Trì lại kiên nhẫn dỗ dành cô, "Ngoan nào, uống thuốc thì sẽ ổn thôi."
"Em không sao, em không bệnh, cũng không muốn ăn uống gì hết!"
"Mày thực sự không ăn?" Bố Nhan đập bàn đứng phắt dậy, khuôn mặt vốn hiền lành nhã nhặn giờ đây lại đỏ bừng bừng vì tức giận.
"Con không ăn!" Nhan Như Tinh nói xong, còn cảnh giác trừng mắt nhìn Nguyễn Trì, "Nếu anh dám chọc giận em, cẩn thận em không bao giờ... để ý đến anh nữa."
Cánh tay Nguyễn Trì vừa định chộp lấy cô đã dừng giữa không trung.
Nhưng ngay sau đó, khuôn mặt anh lại lạnh căm, thái độ cương quyết chế ngự hai cánh tay của Nhan Như Tinh.
Nhan Như Tinh bị anh tóm lấy cũng tỉnh táo mấy phần.
Cô vốn cho rằng anh sẽ không ép buộc mình làm chuyện mà bản thân không thích, nhưng vì cái gì mà anh......
Cô dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Nguyễn Trì, lại nhìn bố Nhan đang bóp miệng mình cùng mẹ Khương đang bưng cốc nước ấm đi về phía cô.
"Ngoan nào, Khanh Khanh, uống thuốc rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chúng ta là người một nhà kia mà, bố và mẹ không lý nào lại muốn hại con cả." Mẹ Khương giọng điệu nhẹ nhàng trấn an, nhưng ánh mắt chỉ có sự lạnh nhạt, hệt như một cơ thể không chút cảm xúc.
Nhan Như Tinh trơ mắt nhìn mẹ Khương đem thuốc bỏ vào cốc nước, bà vừa đưa tới miệng chuẩn bị ép cho cô uống thì ngoài cửa có tiếng chuông vang lên.
Tiếng chuông cửa làm ba người trong phòng giật nảy người, lúc này bọn họ đã không còn chú ý đến cô nữa. Nhan Như Tinh bị Nguyễn Trì chộp lấy cổ tay, cô xoay người lại rồi rút ra con dao gọt hoa quả đã giấu trong tay áo, dứt khoát đâm vào ngực Nguyễn Trì một nhát.
Động tác này của cô hình như là đã luyện tập rất nhiều lần, ra tay nhanh gọn đến vậy làm người ta hoàn toàn không thể phản ứng kịp.
Sau khi giết chết Nguyễn Trì, bố mẹ Nhan nhìn Nhan Như Tinh bằng ánh mắt kinh hãi tột độ, cô như thần chết lại hạ xuống hai đao, cuối cùng chỉ còn lại ba cổ thi thể nằm trong vũng máu.
Nhan Như Tinh ngồi dưới đất ngẩn người một lúc lâu, toàn thân cô lúc này bê bết máu, cô đứng dậy đi về phía cánh cửa đang có tiếng chuông không ngừng vang lên kia.
Mở cửa ra mà chẳng thấy ai, chỉ là đồ chuyển phát nhanh.
Nhìn thùng chuyển phát nhanh đến cả đơn từ cũng chưa được dán. Cô lạnh lùng đá phăng nó xuống lầu, sau đó quay về phòng đóng sầm cửa lại.
Thùng chuyển phát nhanh bị đá bay xuống đất kia, chẳng biết đã qua bao lâu, bên trong đột nhiên có thứ gì đó giãy dụa, sau đó một chú mèo nhỏ có đôi đồng tử màu vàng chui ra ngoài.
Chú mèo nhỏ nhìn lên trên lầu, chóp mũi màu hồng nhạt khẽ giật, khi ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, đôi đồng tử kỳ lạ ấy bỗng lóe lên.
"Này, là 110 đúng không? Tôi tự thú, tôi đã giết người. Bố, mẹ và chồng cũ của tôi."
——
Nhan Như Tinh ngồi phịch trên sô pha trong phòng khách đợi cảnh sát đến, bức ảnh trong tay bị cô nắm chặt.
Đây có lẽ là ảnh gia đình của ba người, nó đã ố vàng, bốn góc gần như chẳng còn nguyên vẹn, trông rất cũ kỹ.
Trong bức ảnh đang chụp một đôi vợ chồng trẻ, giữa hai người còn có một cô bé đang ôm bó hoa hướng dương cười tươi rói. Cô bé này khoảng chừng mười tuổi, trên người mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, trông vô cùng đáng yêu.
Chỉ có điều bức ảnh này, ngoại trừ khuôn mặt của cô là có thể thấy rõ ràng ra. Đôi vợ chồng kia khuôn mặt lại giống như bị thứ gì đó che mất, dù có làm thế nào cũng không thể nhìn rõ, có người còn dùng bút chì màu đỏ, vẽ lên mặt hai người một dấu gạch chéo.
Sau khi nhìn chằm chằm bức ảnh một hồi, Nhan Như Tinh mới lật sang mặt sau, một hàng chữ màu đỏ thẫm, nét bút non nớt cực kỳ quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt cô.
"Bọn họ không phải bố mẹ của tôi!"
Thấy dòng chữ này, trong đầu Nhan Như Tinh đột nhiên lóe lên một vệt sáng, ký ức đan xen nhau dần hiện lên một cách rõ ràng.
Cô nghĩ lại, phó bản thăng cấp lần này là đang tái hiện từ trí nhớ của mình, từng mảnh ký ức bị bản thân chôn vùi cuối cùng cũng được mở ra.
Năm mười tuổi, vốn dĩ không phải bố mẹ mình muốn tự sát, mà chính mình là người giết chết bố mẹ, trong đó còn có cả một bác sĩ tâm lý.
Nghĩ đến bác sĩ tâm lý kia, Nhan Như Tinh lập tức đứng dậy bước tới nhìn ba cổ thi thể nằm la liệt dưới đất. Quả nhiên, khuôn mặt của " Nguyễn Trì " đã biến thành một người đàn ông trung niên tầm thường.
Trong phó bản thăng cấp lần này, cô phải giết từng người một theo đúng thứ tự. Nhất là bác sĩ tâm lý, nếu không phải ông ta chết đầu tiên thì mọi thứ sẽ bắt đầu lại từ đầu.
Mà đây đã là lần thứ ba cô quay lại, lần đầu tiên, cô tìm được bức ảnh, không chút nghi ngờ Nguyễn Trì liền đem chuyện này nói cho anh.
Tuy nhiên, hậu quả là của chuyện này là nàng bị ba người trong nhà tiếp tay nhau cưỡng ép uống thuốc, cuối cùng mất đi toàn bộ ký ức khi còn là người chơi.
Lần thứ hai, cô cảm thấy người tên Nguyễn Trì này có chút xa lạ, nên mới không tin tưởng anh. Sau khi nhìn thấy bức ảnh, lập tức không chút do dự giết chết đôi vợ chồng giả này. Nhưng cuối cùng phó bản vẫn một lần nữa bắt đầu lại.
Lần này quay lại, cô vốn đã mất đi một đoạn trí nhớ nhưng xuất hiện thêm chút ký ức xa lạ.
Đây là lần thứ ba, nếu lần này không thể thành công. Sau khi bị ép uống thuốc, cô sẽ vĩnh viễn kẹt lại thế giới này, cùng ba người họ chung sống mãi mãi.
May mắn thay vào thời khắc quan trọng, " Nguyễn Trì " đã lộ ra sơ hở.
Theo sự hiểu biết của cô, Nguyễn Trì sẽ không bao giờ ép buộc mình làm thứ gì cả. Cho nên khi hắn chủ động ra tay, ngọn lửa giận vì bị lừa gạt bùng lên trong lòng Nhan Như Tinh, cô không quan tâm chuyện khác nữa, cứ giết chết cái tên này rồi hẳn tính tiếp.
Không ngờ tức giận làm bậy vậy mà lại đúng như trình tự.
Mà phó bản lần này vì sao lại biến khuôn mặt của bác sĩ tâm lý kia thành " Nguyễn Trì ", còn giả cả thân phận của anh ấy, hẳn là do kẻ thao túng giấc mơ giở trò quỷ rồi!
Nếu không phó bản thăng cấp của sẽ chẳng phức tạp đến thế.
[ Phó bản thăng cấp: Gia đình kỳ lạ ]
[ Điều kiện thông qua nhiệm vụ: Tìm được manh mối mấu chốt, hoàn thành đoạn ký ức bị mất ]
[ Tiến độ phó bản thăng cấp: 10% (tiến độ đã được bảo vệ, chờ mục tiếp theo mở ra)]
[ Chúc mừng người chơi thăng cấp thành công lên người chơi cấp D ]
[ Đã phát hiện sự chồng chéo không gian trong mộng, xin hỏi có tiếp tục trò chơi hay không ]
"Còn có thể để chủ nhân của không gian trong mộng cùng nhau tiến vào phó bản sao?" Nhan Như Tinh thản nhiên hỏi.
[ Đang tìm người xứng đôi trong phó bản...... ]
[ Bạn đã tiến vào phó bản ngẫu nhiên cấp D " cuộc chiến chuỗi thức ăn " ]
[ Phó bản này thuộc thể loại " cuộc chiến Hoàng tộc " ]
[ Đang tải thêm tài nguyên bối cảnh...... ]
[ Đỉnh vương quốc hàng năm đều tuyển chọn những người mạnh nhất thế giới, sau đó gửi họ đến vương quốc động vật để tham dự cuộc thi " cuộc chiến chuỗi thức ăn " do đối phương tổ chức. Cố gắng làm cho động vật tại vương quốc động vật biết, con người mới là kẻ đứng đầu trong chuỗi thức ăn! ]
[ Xin người chơi hãy lưu ý, phó bản này sẽ mở ra chế độ phe cánh, bạn có thể kiểm tra phe cánh của mình bất cứ lúc nào ]
[ Điều kiện thông qua nhiệm vụ: Sống sót cho đến khi trận đấu chấm dứt ]
[ Thời hạn phó bản: mười lăm ngày ]
——
Nhan Như Tinh mở mắt ra, cô chỉ biết phe cánh của mình là vương quốc động vật, vì cô hiện tại chỉ là một chú sóc nhỏ bằng bàn tay.
Hơn nữa còn có nguy hiểm đang tới gần, khứu giác nhạy bén của loài sóc đã nói cho cô biết, có một sinh vật đang nhìn chằm chằm vào cô mà nước dãi chảy đầm đìa.
Dựa vào mùi hôi tanh từ nước dãi của đối phương, cô có thể đoán được đối phương chính là một con rắn.
Nhan Như Tinh nhìn tới nhìn lui bộ vuốt nhỏ bé không chút sát thương của mình, lại nhìn hệ thống đạo cụ mắc phải cái quái gì mà không mở ra được, cô vốn muốn cố gắng giãy dụa dù chỉ một chút.
Nhưng vẫn là lực bất tòng tâm.
Cô cho rằng phó bản này chắc chắn đang muốn nhắm vào cô.
Lúc này, cô còn chẳng phải con người, cả chút đường lui cũng không chừa cho cô, thế này còn chơi thế nào nữa chứ?
Nhan Như Tinh đành trốn trong hốc cây chẳng dám ra ngoài, cô dò xét xung quanh, thấy trong hốc cây này có rất nhiều hạt thông, đủ để cô ăn trong hai ba ngày tới.
Còn sau hai ba ngày đó thì phải làm gì đây?
Thôi để sau đi.
Người chơi được hóa thành mãng xà kia ẩn nấp sau gốc cây bên cạnh nhìn cô chằm chằm, hắn có thể nhận ra bên trong là một người chơi nhỏ bé yếu ớt.
Chỉ cần giết chết người chơi này, hắn có thể lựa chọn tiến hóa thành một con sói hung mãnh hơn.
Đáng tiếc, rõ ràng vừa nãy hắn cảm nhận được người chơi này chuẩn bị ra ngoài, vì sao giờ lại rụt về kia chứ?
Người chơi mãng xà cảm thấy khó hiểu, quyết định ôm cây đợi thỏ.
Thời gian đã trôi qua một ngày. Màn đêm dần buông xuống, bóng tối bao trùm gần như chẳng nhìn rõ được năm ngón tay, người chơi mãng xà trong lòng có chút bất an. Hắn biết, loài rắn vào ban đêm có không ít kẻ thù.
Để giảm bớt sự tồn tại của mình, người chơi mãng xà cuộn tròn trên nhánh cây cao nằm im bất động.
Chỉ có điều, hắn hoàn toàn không biết, ban ngày khi bản thân đang rình rập chú sóc nhỏ kia, hắn cũng đã biến thành con mồi béo bở của người chơi khác.
Thình thịch thình thịch, Nhan Như Tinh đang gối đầu lên hạt thông nằm ngủ say trong hốc cây, lại còn thoải mái lăn qua lăn lại.
Ngày hôm sau, nhìn chân tay mình đầy lông lá, Nhan Như Tinh thấy bản thân có chút ngốc.
Cũng may, ngay sau đó cô đã nhận thức được tình huống hiện tại mình đang gặp phải, lén lút thò đầu ra ngoài đánh hơi một chút rồi lập tức rụt đầu trở về.
Mẹ kiếp!
Nhan Như Tinh trừng mắt nhìn tay chân mình mà bất lực tựa lưng vào gốc cây, nơi an toàn nhất giờ đây đã bị cái thứ trắng tinh kia đục thủng một lỗ thật lớn.
May mắn thay lần tập kích này không hiệu quả, đối phương cũng không thừa thắng xông lên.
Một lát sau, Nhan Như Tinh vừa bị dọa sợ lại bóc vỏ hạt thông ra ngấu nghiến.
Mới ăn còn chưa được bao nhiêu, cô đột nhiên phát hiện có thứ gì đó cứ như động đất.
À không, không phải động đất, mà là thứ gì đó cực kỳ to lớn đụng phải cây đại thụ của cô làm nó sụp đổ, trời ơi nhà của cô!
Nhan Như Tinh không thể nhẫn nhịn nổi nữa, cô lao ra nhanh chóng chạy đến nhánh cây đối diện, cuối cùng đã xác định được thủ phạm phá hủy nhà của mình.
Đó là một con mèo trắng vô cùng xinh đẹp có đôi đồng tử vàng rất đặc biệt. Tuy là mèo, nhưng nhìn thoạt nhìn hình dáng của nó lại giống một con hổ nhỏ, nằm uể oải dưới táng cây. Thỉnh thoảng cái đuôi to khỏe của nó lại đập vào thân cây đã héo úa phía sau làm toàn bộ cái cây rung chuyển.
Nhìn thấy cô, con mèo trắng kia nheo mắt rồi đứng thẳng lên.
Thân hình của hắn to lớn hơn mấy chục lần so với Nhan Như Tinh, khi đứng lên lại càng dọa người hơn.
Hắn dễ dàng nhảy lên cái cây mà Nhan Như Tinh đang đứng, còn chẳng phát ra tiếng động nào.
Nhan Như Tinh trơ mắt nhìn hắn tới gần, sau đó lại nhìn chằm chằm bản thân chừng ba phút, nhưng hắn chẳng làm gì cả, chỉ nằm xuống cạnh cô rồi nhắm nghiền hai mắt.
Xác nhận hắn không có ý đồ gì với mình, Nhan Như Tinh cũng trở nên can đảm hơn.
Cô vươn móng vuốt của mình ra, kéo kéo râu hắn, hắn mới mở mắt ra nhìn.
"Anh đang che hết nắng của tôi đấy." Nhan Như Tinh cố tình nói.
Con mèo trắng hất đuôi một cái đã trực tiếp ném cô lên ngọn cây cao hơn.
Nhan Như Tinh:?
Cuộn tròn trên ngọn cây mỏng manh và mềm mại, mỗi lần nhánh cây đung đưa theo gió, lại làm lòng cô lo lắng bất an.
Nhìn độ cao mà bản thân đang đứng, Nhan Như Tinh đột nhiên choáng váng, sau đó thân thể cũng từ đó mà rơi thẳng xuống dưới.
Nhưng khi sắp chạm đất, cô lại được một miếng đệm thịt màu trắng đỡ lấy.
Nếu đã như vậy thì cô cũng không xuống nữa.
Con mèo trắng khó chịu đung đưa cơ thể ra hiệu cho cô đi xuống.
Nhưng Nhan Như Tinh chỉ vuốt vuốt lông hắn mà chẳng muốn làm theo.
"Xuống dưới." Cuối cùng, con mèo trắng không nhịn nổi nữa đành mở miệng.
Hình như hắn không có thói quen nói chuyện, thanh âm phát ra có chút cứng nhắc chậm rãi.
"Xuống thì tôi có thể xuống, nhưng anh phải đồng ý với tôi một chuyện." Nhan Như Tinh nằm gục trên đầu hắn, sau đó lại ghé vào tai nói.
"Giúp tôi tìm bạn trai."
Con mèo trắng khẽ lắc lư, khàn giọng hỏi, "Bạn trai của cô là ai?"
"Anh không biết anh ấy đâu, nhưng anh ấy đối xử với tôi rất tốt. Mỗi ngày đều xem ta như đóa hoa mà nâng niu trong lòng bàn tay, chẳng giống anh, cả lưng còn chẳng cho người ta đụng."
Con mèo trắng:......
Hắn nhìn vẻ mặt phụng phịu của con sóc, thấy Nhan Như Tinh từ trên lưng tuột xuống đất, ánh mắt hắn lạnh lùng, đột nhiên nói: "Leo lên!"
"Được thôi!" Nhan Như Tinh nhanh chóng xoay người trèo lên lại.