Năng lực của một người là hữu hạn nên không gây ảnh hưởng quá nhiều đến quá trình quay phim và kịch bản, nếu có nhiều nhà đầu tư tham gia vào thì có thể nâng cao chất lượng bộ phim nên Hồ Trân Trân cũng sẵn sàng hoan nghênh bọn họ.
Dù sao cô còn phải dùng tiền để lo rất nhiều việc, ngoại trừ đầu tư cho điện ảnh ra cô còn phải đầu tư vào mảng nhạc phim và tiền lương khi ký hợp đồng với người mới nữa.
Nếu cứ tính như thế thì chi phí Hồ Trân Trân chi ra một tháng là rất lớn.
“Mẹ ơi hôm nay mẹ có rảnh không ạ?”
Giang Thầm ôm sách đi vào.
Hồ Trân Trân vừa mới cúp điện thoại đang xem kịch bản mà Lôi Đào mới gửi qua cho mình, nghe vậy liền quay đầu: “Đương nhiên là rảnh rồi, con vào đây đi, hôm nay Tiểu Thầm muốn nghe mẹ kể chuyện gì trước khi ngủ nào?”
Đây là sự ăn ý ngầm giữa hai mẹ con.
Chỉ cần hôm nào Giang Thầm muốn ở cùng cô thì sẽ mang một cuốn truyện cổ tích đến gặp cô, lúc này Hồ Trân Trân sẽ dừng mọi công việc lại và kể chuyện cho Giang Thầm nghe trước khi cậu đi ngủ.
Nên Giang Thầm đã hình thành thói quen này rồi.
Cậu biết gần đây mẹ rất bận nên mấy ngày nay đã nhịn không nghe kể truyện trước khi ngủ.
Cho đến hôm nay khi thấy Hồ Trân Trân về sớm, cậu mới cầm quyển sách qua tìm mẹ.
“Con muốn nghe câu truyện bảy nàng công chúa dưới biển sao?”
Hồ Trân Trân nhìn thoáng qua quyển sách cậu đang ôm trong ngực.
“Dạ!”
Giang Thầm gật đầu rồi kéo tay Hồ Trân Trân đi đến phòng cậu.
Từ khi hình thành thói quen nghe kể truyện trước khi đi ngủ, trong phòng của Giang Thầm liền có thêm một cái ghế bập bênh.
Có khi đang nghe kể chuyện trên giường thì Giang Thầm lại ngủ quên.
Lúc Hồ Trân Trân đứng dậy rời khỏi giường thì sẽ phiền cậu, cho nên liền đổi thành cô ngồi trên chiếc ghế bập bênh và đọc truyện cho cậu nghe.
Giang Thầm cũng đã học tiểu học rồi.
Nên cậu đã đổi những quyển truyện cổ tích thành những quyển sách có nhiều chữ hơn, không có nhiều tranh ảnh minh hoạ như khi còn nhỏ nữa.
“Ở dưới biển sâu có một cung điện huyền bí, trong cung điện đấy có bảy vị công chúa xinh đẹp đang sinh sống ở đó họ đều là những vị vua của biển cả, một ngày nọ vị công chúa thứ bảy cũng là người nhỏ tuổi nhất đã phát hiện ra một hang động huyền bí……”
Hôm nay Giang Thầm không hề buồn ngủ, sau khi Hồ Trân Trân kể xong thì thấy cậu vẫn mở to mắt như cũ, thoạt nhìn chẳng có một chút buồn ngủ nào.
“Tiểu Thầm con muốn nghe câu chuyện khác không?”
Giang Thầm lắc đầu.
“Mẹ ơi, mẹ có thể tiết lộ cho con một chút về bộ phim điện ảnh tiếp theo được không?”
Bộ phim điện ảnh mới của Ảnh Thị Giang Hồ đang trong giai đoạn chuẩn bị, đây cũng chẳng phải điều bí mật gì, Giang Thầm là con trai của bà chủ công ty nên Giang Thầm cũng tận tai nghe được những tin tức này.
Thỉnh thoảng cậu cùng mẹ đi đến công ty, đều thấy được cấp dưới đến báo cáo công việc với mẹ.
Kịch bản của phim điện ảnh đã được trau chuốt rất lâu.
Giang Thầm cũng tham gia diễn xuất trong bộ phim do Lộ Dã làm đạo diễn được mấy ngày nên đối với phương diện diễn xuất này cậu rất có hứng thú, bởi vậy mới chủ động hỏi Hồ Trân Trân.
“Đương nhiên rồi.”
Hồ Trân Trân không ngờ Giang Thầm sẽ hỏi đến chuyện này.
Nhìn thấy vẻ mặt cậu hứng thú như vậy nên cô mỉm cười hỏi.
“Tiểu Thầm có muốn thử đóng phim điện ảnh không?”
Đương nhiên là Giang Thầm muốn rồi, sau khi diễn qua một bộ phim truyền hình xong cậu cảm thấy hình như mình nghiện diễn xuất rồi.
Tuổi tác của Giang Thầm còn khá nhỏ bây giờ cậu chỉ biết rằng mình thích diễn xuất thôi còn về sau này mình sẽ làm gì hay lấy diễn xuất làm mục tiêu cả đời thì còn chưa nghĩ đến.
Hồ Trân Trân vừa mới mở miệng hỏi, cậu liền thuận theo tâm trạng mình mà gật đầu: “Có thể sao? Mẹ.”
Giang Thầm ngẩng đầu lên ngồi dậy dựa lưng vào gối đầu giường
“Có phải việc này sẽ gây rắc rối cho mọi người không mẹ?”
Gần đây Giang Thầm bắt đầu cao lên rồi, so với lúc trước thì cao hơn một ít, nhưng tính cách vẫn như cũ chẳng thay đổi gì cả, luôn vì người khác.
Hồ Trân Trân nói: “Đương nhiên là không phiền rồi, trong kịch bản có một nhân vật nhỏ tuổi mà, nếu Tiểu Thầm muốn thử thì cứ nói với mẹ, mẹ sẽ dẫn con qua chỗ chú Lộ để thử vai.”
Vừa nghe đến hai chữ thử vai Giang Thầm liền bật dậy từ trên giường.
Cậu rất muốn thử cảm giác thử vai là như thế nào.
Nhưng lần trước là Lộ Dã trực tiếp mời cậu nên Giang Thầm chưa từng trải nghiệm qua cảm giác tham gia một buổi thử vai thật sự là như thế nào, nên đối với điều này cảm thấy rất hứng thú.
“Khi nào buổi thử vai bắt đầu vậy mẹ?”
Hồ Trân Trân thấy dáng vẻ gấp đến mức nhịn không được của cậu, không nhịn được mà cười một tiếng.
“Sẽ mất rất nhiều thời gian, nên con đừng nóng vội.”
Ít nhất phải đợi cho đến khi kịch bản được hoàn thiện hoàn toàn đã, sau đó mở buổi thử vai để chọn ra những diễn viên cho bộ phim này.
Nhân vật mà Hồ Trân Trân nhắc đến với cậu cũng là một nhân vật quan trọng trong bộ điện ảnh này.
Tuy xuất diễn không nhiều lắm nhưng là nhân vật mở ra bước ngoặt của bộ phim.
Một nhân vật quan trọng như vậy cần phải tìm một diễn viên nhí thật phù hợp và có tài năng trong việc diễn xuất.
Hồ Trân Trân không biết Lộ Dã đã có cho mình ứng cử viên nào hay chưa, nhưng lần trước Giang Thầm đã để lại ấn tượng ấn tượng khá tốt với cậu ta, nên Hồ Trân Trân mới nghĩ đến việc dẫn cậu đi thử vai một chút, cũng không chắc là kỹ thuật diễn xuất của Giang Thầm có chinh phục được cậu ta không nữa.