Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 48



Giang Diệu Diệu thốt lên một tiếng.

"Trực tiếp đến nhà người khác? Đó không phải là ăn trộm sao?"

Đồ ăn trong siêu thị nếu không ăn sẽ bị hư hỏng, cho nên trong lòng cô đành chấp nhận. Giang Diệu Diệu luôn cảm thấy kỳ lạ khi đến nhà người khác trực tiếp như thế này, thật là đi ngược lại với sự giáo dục mà cô đã nhận được trong nhiều năm qua.

Lục Khải Minh nói: "Tùy thuộc vào việc cô lựa chọn thế nào. Có thể quay trở lại tầng hầm để giành thức ăn với lũ chuột, có thể ngủ trên sàn nhà ở đây. Cũng có thể làm theo những gì tôi nói, cần cái gì lấy cái đó."

Trong lòng cô đấu tranh, một mặt là khó có thể đột phá đạo lý mấu chốt, mặt khác lại thực khao khát một đời sống có điện.

Vài phút sau, người sau đã đánh bại người trước, Giang Diệu Diệu đứng lên và nói: "Nghe theo lời anh, bây giờ đi lấy luôn sao?"

"Không vội, chúng ta hiện tại quay lại, đem đồ vật hữu dụng về đây đã."

Đặc biệt là những zombie nhỏ bé, có thể lực kém và tính hiếu chiến thấp, thích hợp nhất để xem như một ngân hàng dự trữ máu.

Hai người quay lại lần nữa, khi vượt qua bức tường, Giang Diệu Diệu bình tĩnh đưa tay về phía anh.

Lục Khải Minh đỡ cô vượt tường, trong lời nói của anh không giấu được niềm tự hào.

"Không thể rời xa tôi đúng không?"

Cô khịt mũi và phủi bụi trên quần áo.

"Chỉ mới có vậy mà đã khiến anh vui vẻ rồi à."

Lục Khải Minh đột nhiên cảm thấy trong lòng như dẫm phải phân chó, không muốn nói bất cứ điều gì.

Giang Diệu Diệu đã thành công đánh bại anh, trên đường trở về tâm trạng rất thoải mái, bước đi cũng dễ dàng hơn rất nhiều so với lúc tới.

Cả hai quay trở lại tầng hầm, com zombie nhỏ nằm trên mặt đất xoắn lại như con cá chạch bùn, càng bồn chồn hơn khi thấy có người đến.

Họ không quan tâm đến điều đó, cả hai đẩy những chiếc xe đẩy mang về từ siêu thị và đặt mọi thứ mình cần vào.

Đương nhiên phải mang theo đồ ăn, ngày tận thế đến không ai sản xuất gì cả, cần phải ăn ít một chút, ngay cả một lát khoai tây chiên cũng rất quý giá.

Nước ngập quá không di chuyển được, cũng may cạnh nhà mới có hồ nên không thiếu nước.

Quần áo, chăn bông mấy tháng rồi chưa giặt nên bẩn kinh khủng, cô thà c.h.ế.t cóng còn hơn mặc chúng ở trên người.

Thu gom nhặt nhạnh nửa tiếng đồng hồ, đồ ăn đã được chất vào nửa chiếc xe.

Lục Khải Minh nhìn tất cả đồ đạc của họ với sự hoài nghi. "Những thứ này à?"

"Đúng rồi, đèn pin, pin sạc dự phòng, giấy và bút... thức ăn, mọi thứ tiện dụng đều có ở đây."

Chà, thật may là họ sẽ chuyển đi ngay lập tức, nếu không chất lượng cuộc sống thậm chí sẽ không thể so sánh với những người ăn xin trước ngày tận thế.

Giang Diệu Diệu đẩy xe, ánh mắt rơi trước con zombie nhỏ.

"Làm sao mang nó đi giờ? Buộc nó vào xe đẩy sao?"

Lục Khải Minh lắc đầu, xé một mảnh vải trên chăn bông, buộc một đầu vào sợi dây trói zombie nhỏ, cầm đầu kia trong tay.

"Đi."

Anh kéo dải vải, con zombie nhỏ lảo đảo tiến về phía trước hai bước.

Nó gầm lên, rõ ràng là không hài lòng với cách xử lý. Nhưng đầu của nó bị quấn chặt đến mức không thể cắn bất cứ thứ gì, không nhìn thấy gì, chỉ có thể theo nhịp của dải vải mà đi về phía trước như một con ruồi không đầu.

Giang Diệu Diệu đẩy xe, Lục Khải Minh dẫn theo zombie nhỏ, lôi cả nhà rời khỏi tầng hầm, vội vàng chạy về nhà mới trước khi trời tối.

Ban đêm là thời điểm nguy hiểm nhất trong thành phố, đám zombie không phải chịu đựng ánh nắng gay gắt, chúng có nhận thức mạnh nhất và dễ dàng phát hiện ra sự hiện diện của bọn họ.

Vì vậy, ngay khi vừa bước vào cửa, Lục Khải Minh đã khóa tất cả các cửa sổ lại và để con zombie nhỏ vào phòng một mình, còn anh và Giang Diệu Diệu thì đi ngủ trong một căn phòng nhỏ không có cửa sổ trên tầng hai.

Trong nhà không có bếp, không có chất đốt, anh trộn hai phần mì khô để làm đồ ăn cho bữa tối.

Thời tiết đang trở nên nóng nực, không đắp chăn bông cũng sẽ không thấy lạnh. Nhưng sàn nhà quá cứng, vết thương của Giang Diệu Diệu lại đóng vảy, cô ngủ thế nào cũng thấy khó chịu, cứ lật đi lật lại một hồi lâu.

Lục Khải Minh nghe trong bóng tối có tiếng cựa quậy của cô, sau đó đột nhiên đứng dậy, cởi hết quần áo trên người, chỉ để lại một cái quần nhỏ, nói: "Cô ngủ ở đây đi.”

Cô sờ sờ, rồi kinh ngạc hỏi: “Anh không mặc quần áo à?"

"Tôi nóng."

Nhiệt độ cao đến thế cơ à?

Cô chạm vào vai mình, nghĩ rằng thà có thứ gì đó để đệm còn hơn không, rồi lại từ từ nằm xuống.

Lục Khải Minh trần truồng nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, ngay sau đó có tiếng ngáy nhẹ.

Giang Diệu Diệu trước đây cảm thấy ồn ào, nhưng bây giờ càng nghe càng cảm thấy nhẹ nhõm, không lâu sau liền cảm thấy buồn ngủ.

Mí mắt trên dưới của cô dần dần khép lại, lúc gần như chìm vào giấc ngủ, đột nhiên cảm thấy cả người bị đè nặng.

Cánh tay rắn chắc của người đàn ông đặt ở trên n.g.ự.c cô, tiếng hít thở thật gần bên tai, lỗ tai cô vì hơi thở ấm áp mà nóng lên.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.