Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại

Chương 169: Chàng rể vàng



Mặc dù bà Mục đã nhận, Mục Tuyết thì muốn án binh bất động, nhưng bởi vì không chịu nổi ánh mắt của những người trong thôn, Mục Tuyết đành phải chuyển tới huyện thành sống yên tĩnh một thời gian.

Cô ấy vốn nghĩ rằng Đường Mặc Linh sẽ hối hận rồi tìm về, nhưng anh không hề tìm đến, tâm trạng của cô ấy càng ngày càng tồi tệ, cuối cùng sau khi trở về thôn Đại Đông, lại nhìn thấy Mục Kinh Trập xinh đẹp, trong lòng khó chịu không thôi, quyết định đưa bà nội đi mua quần áo.

Bà Mục hỏi mua áo khoác lông cừu và giày da, nhất định phải là đồ tốt hơn Lý Chiêu Đệ, mua xong, ra khỏi cửa hàng bách hóa, liền nhìn thấy một chiếc ô tô quen thuộc.

Bà Mục và Mục Tuyết đồng thời nhìn sang, tình cờ nhìn thấy Đường Mặc Linh xuống xe, Đường Mặc Linh không nhìn thấy họ mà không tình nguyện đi đến một chiếc xe khác gõ cửa kính.

Sau đó, một người đàn ông mặc áo khoác đen bước xuống xe, dáng người cao lớn, khí chất cao quý tao nhã khó tả.

Dưới áo khoác là một bộ âu phục thắt cà vạt, mái tóc dài uốn xoăn, cùng với làn da trắng nõn, giống như một hoàng tử bước ra từ trong truyện cổ tích.

Người đó hoàn toàn khác với Đường Mặc Linh, Đường Mặc Linh luôn được mọi người xung quanh chú ý bất kể là ở đâu, nhưng khi đứng cạnh người đó, hào quang trên người của anh ta mờ đi rất nhiều.

Mục Tuyết lần đầu tiên nhìn thấy người như vậy, nhất thời ngây người, bà Mục ở bên cạnh cô ấy cũng không khác bao nhiêu, cảm thấy người này giống như là bước ra từ trong phim ảnh, hoặc là giống như mấy công tử đại thiếu gia mà lúc nhỏ đã nhìn thấy qua.

Hai người vẫn bất động tại chỗ, mãi cho đến khi người đàn ông lên xe, tiếng hét của Đường Mặc Linh mới khiến bọn họ hoàn hồn.

"Cậu, cậu lại cố ý giao việc cho cháu!"

Đường Mặc Linh còn cho rằng khi cậu mình tỉnh lại thì sẽ không bận rộn như vậy nữa, dù sao anh cũng không còn là người thừa kế, nhưng hóa ra lại ngược lại, cậu của anh sắp xếp cho anh càng nhiều việc, khiến anh bận rộn hơn cả trước đây.

Lúc trước còn có rất nhiều thời gian, hiện tại còn phải vắt kiệt thời gian ngủ, hơn nữa mỗi công việc đều rất quan trọng, không thể tùy ý làm cho xong.

Hôm nay cuối cùng cũng có chút thời gian rảnh rỗi, anh muốn đi tìm Mục Kinh Trập, nhưng cậu lại từ thủ đô trở về, vừa về lại giao thêm một đống công việc.

Đường Mặc Linh lúc này làm sao có thể không phản kháng lại, thật sự là ngu ngốc.

Cậu cố ý làm như vậy, cố ý để anh bận rộn, cố ý để anh không có thời gian đi tìm Mục Kinh Trập, trì hoãn anh tự mình hành động, quả thực quá đáng khinh.

Đường Mặc Linh giữ chặt chiếc xe và lườm Quý Bất Vọng trong xe: "Cậu, cậu đừng tưởng cháu không biết cậu đang nghĩ gì, cậu như vậy là không được, cậu mới chính là người thừa kế, đừng lười biếng như vậy."

"Ta còn có việc riêng, đừng làm phiền." Quý Bất Vọng không chút áy náy đẩy tay Đường Mặc Linh: "Buông ra, ta đi có việc."



"Cậu có thể làm việc gì? Tất cả đều đã giao cho cháu, cậu chỉ muốn đi Mục Kinh Trập mà thôi, đừng cho là cháu không biết. Cậu đừng có mà quá đáng, những việc cậu giao cho, cháu không làm..."

"Cháu dám." Quý Bất Vọng gỡ tay anh ra: "Ngoan ngoãn nghe lời, chờ đến Tết cậu sẽ cho cháu một phong bao lì xì thật lớn."

"Cháu không cần phong bao lì xì thật lớn, bây giờ cháu cũng là người lớn rồi!" Đường Mặc Linh cảm thấy phát điên mỗi khi đối mặt với cậu của mình.

"Nhìn cháu còn tức giận đến giậm chân liền biết cháu vẫn còn muốn nhận phong bao lì xì. Ta đã nằm trên giường bốn năm rồi, cháu không đau lòng cho ta sao? Sẵn lòng nhìn ta làm việc mệt mỏi sao? Nếu ta còn ở tuổi trai tráng như cháu, nhất định cũng chăm chỉ làm việc hơn."

Quý Bất Vọng ngay lập tức ho khan, điều này khiến Đường Mặc Linh trong giây lát có chút đau lòng và áy náy.

Cậu nằm trên giường bệnh bốn năm, một năm qua anh cũng chỉ đến thăm cậu hai lần, thậm chí còn cướp đi tư cách người thừa kế của cậu...

Lợi dụng sự ngây người của Đường Mặc Linh, Quý Bất Vọng đã lái xe đi.

Khi Đường Mặc Linh định thần lại, anh đuổi theo và gọi hai tiếng 'cậu' nhưng chiếc xe vẫn không dừng lại, sau đó Đường Mặc Linh tức giận lên xe bỏ đi.

Bà Mục nhìn Mục Tuyết "Ta không ngờ cậu của Đường Mặc Linh lại trẻ như vậy. Trước đó ta còn tưởng cậu ta phải khoảng 30, 40 tuổi. Không ngờ còn trẻ như vậy."

Mục Tuyết khẽ gật đầu: "Ừ."

"Quá trẻ tuổi, quả nhiên là người thừa kế của một gia tộc lớn, khí chất trông thật cao quý." Bà Mục nhìn ánh mắt sáng lên của Mục Tuyết, cảm thấy người cậu thừa kế này nhất định không phải giả, là một người xứng đôi với Mục Tuyết.

Mục Tuyết không trả lời, cô ấy cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì: "Bà nội, chúng ta về trước đi."

Người như vậy cô ấy không xứng được, trước đó cô ấy cũng đã đính hôn với Đường Mặc Linh, cho nên không thích hợp.

Trước đây Mục Tuyết không nghĩ tới điều này, cô ấy không quan tâm xuất thân gia đình như nào, chỉ cần hai người thật lòng yêu nhau, đó mới là điều quan trọng nhất, nhưng sau khi trải qua chuyện của Đường Mặc Linh, cô ấy lại nghĩ về nó.

Đường Mặc Linh từ hôn, rõ ràng cô ấy rất hận anh, nhưng vì xuất thân quá chênh lệch, vẫn không thể làm gì được.

Mục Tuyết quyết định không nghĩ nhiều về điều đó, nhưng cô ấy không ngờ rằng mình sẽ gặp cậu của Đường Mặc Linh trên đường trở về với bà nội bằng xe đạp.

Xe đậu bên đường, anh đang dựa vào xe, tay cầm máy BB không biết đang nhìn cái gì.



Bà Mục cũng nhìn thấy anh, vội vàng vỗ vỗ vào tay Mục Tuyết: "Tiểu Tuyết, mau dừng xe!"

Bà Mục kích động, lúc nãy còn tiếc vì không thể làm quen, không ngờ lại có cơ hội này.

Suốt thời gian qua, bà ta luôn chờ đợi người chồng vàng của Mục Tuyết xuất hiện, chờ đến sốt ruột, ông trời có lẽ đã nghe thấy lời cầu nguyện của bà ta, cho người xuất hiện tại đây!

Bởi vì Mục Tuyết cũng nhìn Quý Bất Vọng mấy cái, cộng thêm mấy cái vỗ của bà Mục, chiếc xe đạp có chút loạng choạng, cô ấy sợ ngã nên đã vội dừng xe lại.

Vừa vặn dừng lại ngay trước mặt Quý Bất Vọng, nhìn thấy Quý Bất Vọng nhìn sang, Mục Tuyết giữa sự xô đẩy của bà Mục, nhẹ nhàng hỏi: "Anh có cần giúp đỡ không?"

Cô ấy hỏi rất thẳng thắn, đổi là người khác cô ấy cũng sẽ nói như vậy.

"Cảm ơn, nhưng cô không giúp được rồi, xe tôi bị xẹp lốp." Quý Bất Vọng lịch sự trả lời, nhưng không có nhìn Mục Tuyết.

Mục Tuyết trong lòng có chút thất vọng, nhưng vẫn trả lời: "Phía trước có thợ sửa xe, hay là tôi đi đến đó gọi họ lên giúp anh?"

Quý Bất Vọng nhìn những món quà trên xe, suy nghĩ một lúc: "Vậy thì làm phiền cô."

"Không cần khách khí, chỉ là tiện tay mà thôi, vậy anh ở chỗ này chờ một lát, tôi sẽ nói bọn họ tới nhanh chút." Mục Tuyết không để ý tới bà Mục đang kéo tay mình, cũng không nhiều lời, trực tiếp ngồi trên xe đạp phóng đi.

Bà Mục sốt ruột hỏi: "Vất vả lắm mới có cơ hội, Tiểu Tuyết, sao cháu không nói thêm vài câu, ngay cả tên của người ta cũng chưa hỏi." Nhiều cơ hội hiếm có như vậy sao?

Mục Tuyết bĩu môi: "Bà nội đừng suy nghĩ nhiều, có duyên thì gặp lại, nếu không thì ép buộc cũng không được."

Trước đây bà nội của cô ấy không như này, nhưng kể từ khi từ hôn, thái độ của bà ta thay đổi và trở nên lo lắng hơn.

Bà Mục suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng không nhiều lời, hai người đi đến chỗ sửa xe, Mục Tuyết nói chuyện, sợ bọn họ làm qua loa, còn trả trước tiền đặt cọc, hối bọn họ đi đến nhanh chóng.

Chờ những người sửa xe đi khuất thì cô ấy mới đạp xe rời đi.

Khi mặt trời lặn, Mục Tuyết đã đưa bà Mục về đến cửa thôn, vừa bước xuống xe, bà Mục và Mục Tuyết phát hiện một chiếc ô tô đang đi tới từ phía sau, chiếc xe này chính là chiếc xe của cậu của Đường Mặc Linh mà bọn họ đã nhìn thấy.

Mục Tuyết sửng sốt nhìn chiếc xe đang chạy tới, bà Mục đã kích động: "Tiểu Tuyết, đó không phải là chiếc xe chúng ta đã gặp trước đó sao? Hắn không phải là đi theo chúng ta đến đây đấy chứ?"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.