Rổ rá cạp lại bà miễn cưỡng có thể chấp nhận, nhưng nếu người phụ nữ này và cha mẹ không phải kiểu dễ ở chung, bà tuyệt đối sẽ không đồng ý.
"Con đi gọi điện thoại cho chú nhỏ, để chú ấy sắp xếp!"
Đường Niệm Niệm đứng dậy đi gọi điện thoại, bà cụ Đường nghiến răng trừng mắt, con nhóc thối đang giờ trò với bà đấy à, vừa mới gọi điện thoại không được xong, giờ lại gọi được rồi.
Từ lớn đến bé cấu kết hết với nhau, làm không ít chuyện xấu rồi!
Đường Niệm Niệm gọi tới khách sạn, bảo Đường Kiến Thụ đi tìm chú nhỏ.
"Nói với chú nhỏ, bà nội đồng ý cho chú nhỏ với quả phụ kia yêu nhau rồi, nhưng bà muốn gặp nhà gái và cha mẹ người ta, bảo chú nhỏ mau thu xếp đi."
"Bà nội hai đồng ý rồi hả? Niệm Niệm, em thuyết phục được à?"
Đường Kiến Thụ không thể tin được, dù sao Đường Mãn Đồng bộ dạng tuấn tú lịch sự, lại là quản lí tiêu thụ của nhà máy vớ, mỗi tháng có thể kiếm không ít tiền, điều kiện tương đối ổn rồi, bà cụ Đường nhờ người khác giới thiệu đối tượng đều đặt yêu cầu khá cao, sao lại chấp nhận một quả phụ?
"Dù sao bà cũng đồng ý rồi, anh mau đi tìm chú nhỏ đi!"
Đường Niệm Niệm không kiên nhẫn nữa, cúp điện thoại, quay đầu cười lấy lòng bà cụ Đường: "Bà ơi, thu xếp xong rồi!"
Bà cụ Đường hừ lạnh một tiếng, còn hung hăng trừng mắt với cô.
"Thím, Niệm Niệm, tôi ra sau núi khai hoang một mảnh đất trồng rau được không?" Thím Trương chủ động chuyển hướng đề tài.
"Khai hoang vất vả lắm thím, lại ăn không hết bao nhiêu, muốn ăn gì thì mua thôi!"
Đường Niệm Niệm phản đối, cô mời thím Trương tới là để làm bảo mẫu chứ không phải khai hoang.
Biểu cảm bà cụ Đường thả lỏng, từ sớm bà đã muốn khai hoang đất rồi, phía sau núi bỏ hoang rất nhiều đất trống, mỗi lần nhìn thấy bà cụ đều đau lòng, đất tốt thế mà không trồng gì thì quá lãng phí rồi.
Nhưng điều khiến bà cụ rối rắm là, cháu gái trả cho thím Trương là lương của bảo mẫu, lại sai người ta đi trồng trọt, không phải thành bóc lột rồi sao, bà cụ Đường băn khoăn trong lòng.
"Rau mua ngoài không ngon bằng rau nhà trồng, lại không tốn bao nhiêu sức, hiện tại tôi nhàn quá xương cốt rệu rã hết cả rồi, phải kiếm ít việc mới được!"
Thím Trương là thật sự muốn làm việc, hiện tại bà ấy được ăn ngon, công việc lại ít, người mập ra rồi, nếu không tìm ít việc để làm thì không mặc vừa quần áo mới may mất.
Bà ấy nói rất chân thành, bà cụ Đường cũng tỏ vẻ bà cụ có thể góp sức, Đường Niệm Niệm liền đồng ý, "Hai người đừng khoanh mảnh đất rộng quá, một góc thôi là đủ rồi!"
"Ừ, cũng không làm được bao nhiêu."
Thím Trương đồng ý thì rất hay, trong lòng lại nghĩ, một góc bé tí thì làm được gì, chùi đ.í.t còn không đủ, ít nhất phải được nửa mẫu đất.
Sáng sớm hôm sau, thím Trương và bà cụ Đường khiêng cái cuốc đi ra sau núi, nửa đường còn đụng phải Triệu Xuân Mai, bà ta cũng đi ra phía sau núi tưới nước cho đất trồng rau.
Triệu Xuân Mai rất chịu khó, trừ bỏ trồng rau trong sân nhà mình, phía sau núi cũng trồng một chút, bà ta còn nuôi gần mười con gà, ăn không hết rau thì cho gà ăn, rau dưa và trứng gà đều không cần mua.
Đi ra sau núi phải đi qua viện người nhà, Hà Vọng Đệ sống ở tầng một, cô ta đang làm việc ở cửa, đang xát muối và bột ớt lên rau cải đã rửa sạch, làm xong thì bỏ vào vại dưa chua, đủ ăn qua một mùa đông.
"Muối này cô mua ở đâu đấy?"
Kỳ thật Triệu Xuân Mai không muốn đếm xỉa đến cô ta, nhưng đã đi qua trước mặt người ta rồi, không lên tiếng chào hỏi thì không tốt lắm, dù sao bà ta vẫn chưa chính thức trở mặt thành thù với Hà Vọng Đệ.
Hơn nữa, bà ta thật sự cảm thấy muối Hà Vọng Đệ đang xát không đúng lắm, không giống như muối bình thường bà ta mua về ăn.
"Không mất tiền, nhặt miễn phí đấy."
Hà Vọng Đệ vẻ mặt đắc ý, còn hừ một tiếng với bà cụ Đường.
Bà cụ Đường hừ một tiếng lớn hơn, còn đảo mắt xem thường.
"Muối còn có loại miễn phí á? Cô nhặt ở đâu đấy, tôi cũng nhặt một ít về ăn!"
Triệu Xuân Mai căn bản không tin, bà ta đoán Hà Vọng Đệ ăn trộm, người phụ nữ này xưa nay tay chân luôn không sạch sẽ.
"Ngay trên đường cái đấy, năm trước có tuyết rơi, có mấy người đi vẩy muối trên đường đó, cứ như muối không mất tiền ấy, tôi tiện tay nhặt về một túi to, ăn đến bây giờ còn chưa hết đây này!"
Hà Vọng Đệ đắc chí, cô ta tiết kiệm được tiền muối một năm cơ đấy.
Chẳng qua, cô ta vẫn không nói thật, túi muối này là cô ta lấy trộm, công nhân lái xe ở phía trước vẩy muối, cô ta nhặt ngay đằng sau, công nhân còn bảo cô ta là muối này không thể ăn, cô ta căn bản không tin.
Muối này với muối mua về có hương vị giống nhau như đúc, cả nhà cô ta đều ăn một năm rồi, chưa xảy ra chuyện gì cả, chỉ toàn ăn nói linh tinh!
Triệu Xuân Mai thay đổi sắc mặt, khuyên nhủ: "Những thứ đó là muối công nghiệp, có độc đấy, cô đúng là không rõ gì cả!"
"Muối tốt thế này đâu ra mà độc, nhà tôi đã ăn một năm rồi, vẫn chạy nhảy như thường còn gì!"
Hà Vọng Đệ xụ mặt, dùng sức xát muối lên rau cải.
"Độc tính không mạnh, một chốc một lát không thể phát hiện, không tin cô đi hỏi bác sĩ đi!" Triệu Xuân Mai có ý tốt khuyên bảo.
"Bác sĩ thì biết cái gì, được rồi được rồi, chuyện của tôi bác quản ít thôi!"
Hà Vọng Đệ không kiên nhẫn phất phất tay, một chữ cũng nghe không vào.
Triệu Xuân Mai thở dài, thấy rau cải cô ta nhét vào vại còn dính nước, bà ta nhìn mà toàn thân đều không thoải mái, nhịn không được nói: "Rau cải này của cô còn chưa ráo nước kia kìa, bỏ vào vại sẽ mọc mốc đấy!"
Thân là người phụ nữ ưu tú được điểm tuyệt đối môn việc nhà, bà ta thật sự không nhìn nổi kiểu muối dưa này, còn khó chịu hơn cả mọc đầy lông trên người.
Hà Vọng Đệ quăng rau cải đang cầm trên tay xuống đất, phát hỏa: "Trên đời này chỉ có mỗi Triệu Xuân Mai bác biết làm dưa chua đúng không? Tôi đã làm thế này mười mấy năm rồi, ăn còn ngon lắm, cũng không bị độc chết, bác có tài bác hiền huệ, toàn quân khu đều biết, không cần phải khoe khoang trước mặt tôi đâu!"