Thẩm Kiêu gật đầu, cho dù Chu Tư Khiết ra chiêu gì, anh đều sẽ lạnh lùng giải quyết.
Hờ hững.
Nếu Chu Tư Khiết vẫn còn lì lợm la li3m, vậy anh sẽ dùng nắm đấm, dù anh không có thói quen đánh phụ nữ.
Chọc phiền anh, nam nữ già trẻ gì anh cũng đánh!
“Chú Minh, cháu muốn xin nghỉ, quay về Bắc Kinh lấy bài vị của mẹ cháu!”
Có lý do sẵn, Minh Chán Hưng đồng ý, vừa rồi ông ấy còn thấy tức điên, thế mà lại lấy bài vị người chết ra uy hiếp, còn là người phụ nữ phải bỏ mạng vì đứa con ruột của lão Thẩm, lão Thẩm này không phải cái thá gì cả.
“Đi đi, đừng ầm ĩ trước mặt cha cháu, kiên nhẫn một chút!”
Minh Chấn Hưng khuyên nhủ, ông ấy theo tư tưởng xưa, cho dù cha Thẩm có muôn vàn điều không đúng, nhưng dù sao cũng là cha ruột của Thẩm Kiêu, chữ hiếu đặt lên đầu, nếu Thẩm Kiêu đối nghịch với cha Thẩm, mọi người chỉ biết nói Thẩm Kiêu bất hiếu, không ai nói cha Thẩm không xứng làm cha.
“Vâng!”
Thẩm Kiêu đồng ý.
Minh Chấn Hưng lại thở dài, có hơi lo lắng cho cha Thẩm, lão hồ đồ này bây giờ đã già yếu, không chịu nổi vài cú đấm của Thẩm Kiêu.
Đáng đời!
Minh Chấn Hưng nghỉ một chút, lại nói thêm vài câu, cứ lải nhải giống như cha nhắc con, Thẩm Kiêu ngoan ngoãn đứng nghe, nhưng vào tai này ra tai kia, không nhớ được chữ nào.
“Được rồi được rồi, mau đi đi, Tiểu Đường trông coi nó nhé, đừng để thằng bé gây chuyện!”
Minh Chấn Hưng trông mong nhìn Đường Niệm Niệm, cô bé này chắc chắn có thể coi chừng Thẩm Kiêu.
“Vâng ạ, chú Minh yên tâm.”
Biểu hiện của Đường Niệm Niệm vô cùng ngoan ngoãn, Minh Chấn Hưng cuối cùng cũng yên tâm, xua tay, cho bọn họ ra ngoài.
Rời khỏi văn phòng, Thẩm Kiêu về ký túc xá thu dọn hành lý trước, Đường Niệm Niệm cũng về nhà khách, chẳng qua trên đường đi hai người lại gặp được người đáng ghét, chính là Chu Tư Khiết kia.
Chu Tư Khiết trong đoàn văn công bộ đội, mặc quân phục, khoảng 18-19 tuổi, vẻ ngoài cũng khá xinh đẹp, cô ta đang đi cùng một cô gái khác, đúng lúc đụng mặt với nhóm Đường Niệm Niệm.
“Đồng chí Thẩm Kiêu, em đang định đi tìm anh đây.”
Chu Tư Khiết thoải mái tự nhiên mà gọi Thẩm Kiêu lại, mặt mày nở nụ cười, còn lén liếc mắt sang Đường Niệm Niệm.
Cô ta không đặt Đường Niệm Niệm trong lòng, một con nhóc nhà quê mà thôi, dù xinh đẹp cũng không phải đối thủ của cô ta.
Chu Tư Khiết cảm thấy, Thẩm Kiêu chỉ cần có chút đầu óc là sẽ biết phải chọn như thế nào.
Cho nên cô ta vô cùng tin tưởng vào cuộc hôn nhân này, cảm thấy Thẩm Kiêu chắc chắn sẽ không từ chối.
Cô gái đứng bên cạnh Chu Tư Khiết cười hỏi: “Tư Khiết, anh ấy chính là bạn trai của cậu sao? Hai người thật xứng đôi mà!”
“Đúng vậy, tớ chuyển về đây là vì anh ấy đó, đồng chí Thẩm Kiêu, em có đem đặc sản Bắc Kinh tới cho anh đó, bây giờ đi lấy nhé?” Chu Tư Khiết biểu hiện vô cùng tự nhiên, giống như cô ta và Thẩm Kiêu đã hẹn hò được mấy tháng vậy.
Cô gái đứng bên cạnh cô ta liếc mắt sang Đường Niệm Niệm, ánh mắt hứng thú, vẻ mặt hóng chuyện.
Thẩm Kiêu định lên tiếng dạy dỗ người phụ nữ không biết xấu hổ này, nhưng bị Đường Niệm Niệm kéo vạt áo, con khốn này dám cướp người đàn ông của cô ngay trước mặt cô, cô phải đích thân dạy dỗ.
“Cô tên là Chu Tư Khiết? Chu Tư Nhân là anh của cô nhỉ? Người nhà họ Chu các cô ai cũng có chung một cái tính cả, đều không có lòng tự trọng, da mặt lại dày, vừa mở miệng, Thẩm Kiêu đã thành bạn trai của cô, cô không có gương thì cũng có nước tiểu chứ, tè ra soi thử xem, với dáng vẻ xấu xí của cô mà còn muốn đoạt người đàn ông của tôi sao? Cho dù cô rất thiếu đàn ông thì cũng không thấy ai đẹp trai là cướp được chứ? Có còn lễ nghĩa liêm sỉ hay không?”
Đường Niệm Niệm không hề nổi nóng, mắng Chu Tư Khiết tới mức máu chó đầy đầu.
Khuôn mặt trắng nõn của Chu Tư Khiết biến thành màu gan heo, ngón tay bấm chặt vào trong lòng bàn tay, bởi vì dùng sức quá nhiều khiến mu bàn tay cũng trắng bệch.
Có không ít người vây quanh lại, đều là người trong quân đội, dù sao Thẩm Kiêu và Chu Tư Khiết đều là nhân vật nổi tiếng trong quân khu.
Thẩm Kiêu không cần phải nói, đại bảo bối của Minh Chấn Hưng, trong quân khu không có ai không biết anh.
Mặc dù Chu Tư Khiết mới đến chưa đầy một tháng, nhưng cô ta hành xử cao ngạo, lại thêm tên tuổi thiên kim nhà họ Chu, quân khu không ai là không biết.
Đường Niệm Niệm mắng chửi người rất rõ ràng, mặc dù giọng không lớn, nhưng lại có thể truyền tới mỗi ngóc ngách, mọi người nhanh chóng vây quanh nhiều hơn, chật ních một vòng.
“Vị nữ đồng chí này, tôi và Thẩm Kiêu là do cha mẹ giới thiệu, là quang minh chính đại trở thành người yêu, sao lại trở thành đoạt đàn ông của cô chứ? Cô nói chuyện sạch sẽ một chút, nếu không đừng trách tôi không khách khí!”
Chu Tư Khiết kiềm nén cái ác xuống, phản bác hợp tình hợp lý.
“Cô ấy chính là bạn gái của tôi, người tôi muốn lãnh giấy chứng nhận kết hôn cùng!” Thẩm Kiêu xen ngang, còn quay đầu nhìn sang Đường Niệm Niệm.
Chu Tư Khiết mặt cắt không còn một giọt máu, cô ta cho rằng Thẩm Kiêu sẽ chọn mình, kết quả tên ngu này lại chọn người phụ nữ nhà quê.
Còn làm cô ta mất mặt ngay trước mặt nhiều người như vậy, trong lòng Chu Tư Khiết nổi lửa, rất muốn lập tức g iết chết hai tên khốn kia!
Cô ta đường đường là con gái nhà họ Chu, xưa nay chưa từng chịu nhục nhã như vậy, Thẩm Kiêu, Đường Niệm Niệm, cô ta nhớ kỹ!
“Thẩm Kiêu, chú Thẩm nhờ em phải chăm sóc anh thật tốt, còn nói từ nhỏ anh đã thích đối nghịch với chú ấy, em đều biết hết, lúc nhỏ thì bỏ qua đi, nhưng chuyện quan trọng của đời người nên mong anh cẩn thận một chút, đừng hành động theo cảm tính!”
Chu Tư Khiết vẫn muốn cho Thẩm Kiêu thêm một cơ hội nữa, không chỉ dùng giọng điệu dịu dàng, mà còn nở một nụ cười hiểu chuyện.