Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 187



Đường Mãn Đồng thiếu chút nữa bị sặc, vội vàng uống ly nước, đứng dậy tỉ mỉ hỏi chuyện, biết được cháu gái đã làm ra được ba mươi máy dệt vớ, hiệu suất sản xuất còn nhanh hơn gấp hai lần so với máy dệt vớ bình thường, miệng anh ta mở thật to, trên mặt tràn đầy ngạc nhiên.

"Cháu học làm máy dệt vớ từ lúc nào vậy?"

Đường Mãn Đồng cảm giác giống như nằm mơ, hồi lễ mừng năm mới Niệm Niệm còn chưa biết gì, anh ta mới ra ngoài dạo một vòng, sao con bé này giống như đã được khai sáng đầu óc vậy?

Chẳng lẽ hủy hôn có thể k1ch thích não bộ trưởng thành?

"Lão Chương dạy."

Đường Niệm Niệm đẩy hết lên người lão Chương.

Chú nhỏ và cô từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, anh ta rất hiểu rõ cô, nếu cô nói là bạn học, chú nhỏ nhất định không tin.

"Lão Chương nào?" Đường Mãn Đồng càng thêm nghi ngờ.

Trong thôn cũng có bảy tám nhà khác họ, nhưng không có họ Chương.

"Ở trên núi, rất lợi hại."

Đường Niệm Niệm chỉ ra sau núi.

Đường Mãn Đồng hơi đổi sắc mặt, hạ thấp giọng mắng: "Cháu to gan lớn mật quá nhỉ? Còn dám quen biết với người ở chỗ đó!"

Sau đó anh ta lại hỏi tiếp: "Không một ai nhìn thấy cháu đi sao?"

"Không ai nhìn thấy cả, yên tâm đi, cháu làm việc ổn hơn chú mà."

Đường Niệm Niệm ghét bỏ nhìn khinh bỉ, ít nhất bây giờ cô đã chuyển sang làm việc chính thức, còn chú nhỏ này của cô vẫn là đám giang hồ trong thôn.

Lúc này Đường Mãn Đồng mới yên tâm, không nhịn được đưa tay xoa đầu cô mấy lần, xoa đến nỗi mái tóc rối tung, hóa thành đầu sư tử đang bị xù lông, lúc đó anh ta mới thỏa mãn.

"Con bé thối này nhịn hay đó, chuyện lớn như vậy đã âm thầm làm xong, công việc còn lại cứ giao cho chú nhỏ, đảm bảo sẽ chuẩn bị xong."

Đường Mãn Đồng vô cùng vui mừng, cha anh ta quả nhiên nói không sai, con bé Niệm thông minh nhất trong nhà.

"Bác ba nói thủ tục nhanh nên sẽ xong nhanh thôi."

Đường Niệm Niệm tức giận trừng mắt nhìn lại, cầm gương chải đầu, lần nào cũng làm rối tóc cô, móng vuốt của chú nhỏ này quá là hèn hạ.

Nếu không phải chú nhỏ chơi cùng cô từ nhỏ đến lớn, cô sớm đã chặt đứt rồi.

"Chuyện này bác ba của cháu làm không xong đâu, ông ấy quá thẳng thắn, xử lý nhà máy cần nhiều lắt léo hơn, bên trên lần nào cũng nói sẽ làm nhanh, thật ra chưa hề xử lý, lần sau đi hỏi lại, có lẽ vẫn là mấy lời đó thôi."

Giọng nói của Đường Mãn Đồng đầy châm biếm, hai năm trước anh ta cũng nghĩ tới chuyện mở nhà máy, không những vậy còn đặc biệt sang những thôn khác học hỏi, mới biết được mở nhà máy không dễ dàng như vậy, không phải cứ nói muốn làm thì sẽ làm được.

Tóm lại chính là, phải khiến cán bộ bên trên hài lòng mới có được đèn xanh.

Hễ có một cánh cửa lãnh đạo nào không hài lòng thì ngay lập tức đèn đỏ sẽ sáng lên, cả đời cũng không mong làm được.

Đường Mãn Đồng phổ cập một ít bí quyết khai trương hiện tại cho cháu gái, mấu chốt chính là hai chữ --

Tình nghĩa.

"Phải săn sóc hết tất cả các mặt, cái gọi là khéo léo, mọi việc thuận lợi chính là ý này, phải săn sóc đến mặt mũi của từng vị lãnh đạo, cán bộ nào gian trá thì càng phải săn sóc nhiều hơn, quỷ nhỏ khó phòng mà, trong đó toàn mấy người học vấn cao, bác ba của cháu không giải quyết được đâu.”

Đường Niệm Niệm nghe được như trong mây mù, không ngờ mở nhà máy lại phiền phức đến thế.

Trước kia cô còn cảm thấy nhà máy của nhà nước quá phiền phức, nhưng so với bây giờ, môi trường làm việc trước kia của cô quả thật không tệ.

Hơn nữa công việc trong thời đại của cô chỉ chú ý tới hiệu suất làm việc cao, nhân viên chính phủ đều vì dân phục vụ, trên cơ bản nếu ngày một đã làm xong thì sẽ không để người dân phải tới ngày hai.

"Chú nhỏ chú quen với cán bộ công xã sao?"

Đường Niệm Niệm hiếu kỳ hỏi.

"Không quen."

Đường Mãn Đồng vô cùng lưu manh trả lời lại, mỗi ngày anh ta đều chạy ở ngoài, quen biết cái rắm.

Đường Niệm Niệm còn chưa kịp trợn mắt, anh ta đã ngay lập tức nói: "Bây giờ đi làm quen vẫn kịp, dù sao thì nếu cháu giao việc này cho chú, bảo đảm trong nửa tháng sẽ làm xong.”

"Chú đi nói với bác ba đi."

Đường Niệm Niệm lười quan tâm, cô chỉ phụ trách kỹ thuật, mấy cái đối nhân xử thế cô mặc kệ, cũng không quản nổi.

Phiền nhất chính là mấy chuyện đối nhân xử thế.

Cô đúng là có thể học được nhưng cô không muốn học.

Đường Mãn Đồng nóng nảy, ăn xong một bàn lớn bánh mật xào, lau miệng một cái, sau đó đã chạy đi tìm đại đội trưởng.

Cũng không biết anh ta nói gì với đại đội trưởng, dù sao hôm sau anh ta đã lái xe tới công xã, trong túi mang theo hai bao thuốc lá, một bao thuốc màu đỏ hiệu Song Hỉ, một bao thuốc hiệu Mẫu Đơn.

Bao Song Hỉ màu đỏ có giá hai hào một bao, Mẫu Đơn thì năm đồng một bao.

Nhân viên thì cho bao Song Hỉ màu đỏ, còn lãnh đạo thì cho bao Mẫu Đơn.

Buổi chiều Đường Mãn Đồng quay về, mặt mũi đầy ý mừng, lần này vừa đến đã đi tìm đại đội trưởng nói chuyện, sau đó hai người đều cười đến nở hoa, cùng nhau tìm tới Đường Niệm Niệm.

"Nhóc Niệm, lãnh đạo nói muốn nhìn ba mươi máy dệt vớ của chúng ta, còn muốn thao tác trực tiếp một chút.”

Đường Niệm Niệm vừa ngủ trưa dậy, ngáp một cái, lười biếng nói: "Ngày mai cháu sẽ kéo máy dệt vớ qua, sau đó cho thím hai từ chức.”

"Được, nhóc Niệm cháu nhìn xem để nhà ăn của đại đội làm thành nhà máy được không?”

Lúc đại đội trưởng trưng cầu ý kiến thì thấy, nhà ăn của thôn đang để không, vài năm trước vì muốn có nhà ăn cộng đồng nên mới cố ý lợp ngói lót gạch xanh, bây giờ không cần nhà ăn cộng đồng nữa nên đã để trống.

"Được, trước tiên phải dọn dẹp nhà máy sạch sẽ, nối thêm điện vào, ngày mai cháu sẽ chuyển máy dệt vớ sang." Đường Niệm Niệm gật đầu.

"Bây giờ bác sẽ đi sắp xếp người làm việc."

Đại đội trưởng vô cùng vui mừng, giống như được tiêm thêm máu gà, bước đi như bay tìm người quét dọn nhà ăn, còn phải tìm nhân viên kỹ thuật điện đến nối điện.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.