Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 165



Bà cụ Đường ra vườn rau hái hành, xa xa thấy được đại đội trưởng đang nhanh chân đi về phía bên này.

"Tiểu Tam, giờ cơm cháu còn đi đâu?"

Bà cụ Đường kêu một tiếng.

Đại đội trưởng dừng lại, trong tay ông ấy xách theo một túi đồ vật, chính là đồ Liễu Tịnh Lan đưa đi chuồng bò, vừa nãy Đặng Trường Thắng tới tìm ông ấy, thuật lại chuyện tối ngày hôm qua.

"Chúng tôi là đến Đường Thôn lao động cải tạo, xưa nay không liên hệ với người trong thôn, thanh niên trí thức càng sẽ không quan tâm, Liễu Tịnh Lan này cũng không biết là có ý gì, hơn nửa đêm tìm tới cửa, một hai muốn tặng đồ cho chúng ta, đội trưởng Đường, những vật này chúng tôi không dám nhận, anh giúp chúng tôi trả cho đồng chí Liễu Tịnh Lan đi, thay chúng tôi cảm ơn ý tốt của cô ấy, về sau đừng có tới nữa!"

Đại đội trưởng nghe là Liễu Tịnh Lan, lập tức âm thầm đánh giá.

Lúc phía trên giao lão Chương và lão Đặng cho ông ấy, cố ý nói câu ý vị thâm trường rằng:

"Không cần quá quan tâm, giống như những người khác, có việc hãy lập tức gọi điện thoại báo cáo ngay, không thể chậm trễ!"

Đại đội trưởng suy nghĩ về câu nói này ba ngày liền, không cần quá quan tâm nhưng có chuyện lại phải lập tức gọi điện thoại, còn không thể chậm trễ, lãnh đạo nói chuyện câu trước mâu thuẫn với câu sau nha.

Ông ấy lại suy nghĩ sâu xa, mới suy nghĩ thấu đáo, hai ông cụ này khẳng định không phải người bình thường, không thể chết tại Đường Thôn, phải để bọn họ sống sót, nhưng lại không thể quá quan tâm, làm cho người ta hoài nghi.

Nếu như xuất hiện tình huống khẩn cấp, ông ấy phải gọi điện thoại báo cáo cho lãnh đạo.

Đại đội trưởng suy nghĩ rõ ràng, hai năm này đều vô cùng cẩn thận, lương thực phân cho chuồng bò đều nghiêm ngặt dựa theo quy định, hai mươi cân không nhiều không ít, hơn nữa ông ấy muốn cho nhiều cũng cho không được, đại đội đều thiếu lương thực mà.

Nhưng mà đại đội trưởng nghiêm ngặt căn dặn người trong thôn không cho phép đi chuồng bò, cho nên trong hai năm qua, lão Chương và Đặng Trường Thắng trôi qua coi như yên bình, không giống có nhiều chỗ, người ở chuồng bò ngoại trừ chịu đói ra sẽ còn thỉnh thoảng bị một số phần tử cấp tiến ức hiếp, thậm chí mất mạng.

Đại đội trưởng cũng coi như là người có hiểu biết, ông ấy đoán được trong hai người lão Chương cùng Đặng Trường Thắng khẳng định có một người có thân phận không tầm thường, phía trên có người muốn bảo vệ ông ấy nhưng lại có người muốn hại ông ấy cho nên mới đưa ông ấy đến chỗ này.

Hai năm nay đều bình an vô sự, nhưng đột nhiên nhảy ra một Liễu Tịnh Lan, thần kinh của đại đội trưởng lập tức căng thẳng, ông ấy không có ấn tượng gì tốt với Liễu Tịnh Lan, một người phụ nữ chỉ biết thông đồng đàn ông thì có thể là thứ gì tốt?

Liễu Tịnh Lan này khuya khoắt tới cửa đưa đồ, tuyệt đối không có ý tốt, nói không chừng đã bỏ độc vào những vật này, lão Chương cùng Đặng Trường Thắng ăn vào thì thất khiếu sẽ chảy máu bỏ mình.

Đại đội trưởng bị hù dọa bởi trí tưởng tượng của mình, nếu như lão Chương cùng Đặng Trường Thắng chết ở trong thôn ông ấy thì cái mũ ô sa của người đại đội trưởng là ông ấy đây khẳng định sẽ không gánh nổi, nói không chừng còn phải chịu phạt, ông ấy nhất định phải giám sát Liễu Tịnh Lan này mới được, thực sự không được thì sẽ đưa đi nông trường.

"Cháu đi điểm thanh niên tri thức!"

Đại đội trưởng lòng nóng như lửa đốt, rất nhanh liền đi xa, bà cụ Đường cũng không để ý, hái nắm hành trở về nấu cơm.

Điểm thanh niên tri thức cũng đang nấu cơm, Liễu Tịnh Lan nấu ăn riêng, Dương Hồng Linh không còn ở đây nên cô ta chỉ có thể tự nấu tự ăn.

Liễu Tịnh Lan tâm tình rất tốt, xào trứng gà rau hẹ, đậu hũ kho tàu, hấp lạp xưởng, ba món ăn, vô cùng phong phú, đang muốn ăn cơm thì đại đội trưởng đến đây.

“Đội trưởng ăn cơm không? Ăn chung đi!”

Nhóm thanh niên trí thức đang ăn cơm trong sân đều đứng dậy, nhiệt tình tiếp đón.

Bọn họ rất cảm kích đại đội trưởng, bầu không khí trong Đường Thôn rất tốt, ngoại trừ một vài người có suy nghĩ lệch lạc, hầu hết thôn dân đều tốt, đại đội trưởng làm việc khá công bằng, chỉ cần bọn họ cần cù chăm chỉ làm việc, về cơ bản là không gặp phiền phức gì.

Không giống một số bạn học khác của họ, đi tới những thôn giống như thổ phỉ, mấy nữ thanh niên trí thức xinh đẹp thậm chí còn bị ức hiếp.

Sau khi bọn họ biết được những việc đó, đều thấy may mắn, cũng càng thêm cảm kích đại đội trưởng.

“Mọi người ăn cơm đi, Liễu Tịnh Lan đâu?”

Đại đội trưởng trầm mặt, không thấy Liễu Tịnh Lan.

“Về phòng ăn cơm rồi ạ.”

Nhóm thanh niên tri thức chỉ vào phòng Liễu Tịnh Lan, mọi người vây quanh lại hóng chuyện, đại đội trưởng tức giận như thế, nhất định Liễu Tịnh Lan lại gây ra chuyện.

Đại đội trưởng vỗ mạnh lên cửa, mỗi một lần gõ cửa đều tràn ngập lửa giận. Liễu Tịnh Lan mở cửa ra, nhìn thấy ông ấy, trong lòng chùng xuống, vội cười làm lành hỏi: “Đại đội trưởng có việc gì sao?”

“Cô ra đây!”

Đại đội trưởng không muốn vào phòng, nam nữ khác biệt, ông ấy không vào phòng đồng chí nữ.

Lòng Liễu Tịnh Lan rơi xuống vực sâu, cảm giác bất an, nơm nóp lo sợ bước ra ngoài, nhìn thấy chiếc túi trong tay đại đội trưởng, trước mắt tối sầm lại, đổ mồ hôi lạnh.

“Mọi người đều nghe đây!”

Vẻ mặt của đại đội trưởng rất nghiêm nghị, gọi toàn bộ thanh niên trí thức đến, sau đó mới dạy dỗ: “Lúc mọi người tới, tôi đã nói với mọi người rằng, không được tiếp xúc với chỗ chuồng bò kia, bọn họ là người tới lao động cải tạo, không phải tới để kết bạn, mọi người nghe lời tôi nói tai này rồi lọt qua tai kia sao?”

“Đội trưởng, chúng cháu không có tiếp xúc với bọn họ!”

“Lúc lên núi đốn củi, chúng cháu đều tránh xa chuồng bò!”

“Cháu còn không biết người sống trong chuồng bò ra sao nữa!”

Nhóm thanh niên trí thức nháo nhào biện giải, bọn họ quá oan ức, đây đúng là tai bay vạ gió mà.

Đều do nhỏ Liễu Tịnh Lan gây chuyện, làm bọn họ liên lụy, bị mắng chung.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.