Tim nàng đập mạnh. Nhanh chóng, kịch liệt, bất an. Từng chút từng chút, đánh lồng ngực. Đang khiến cho hắn cộng hưởng* mãnh liệt. * Cộng hưởng: do hai vật thể cùng chấn động phát ra âm thanh "Sư tôn?" Bạch Miểu thấy hắn không có phản ứng, chớp chớp mắt, lại hỏi một lần, "Người cảm nhận được không?" Thẩm Nguy Tuyết có chút ngẩn ngơ: "Ừm......" Hắn cảm nhận được. Cùng lúc đó, chính tim hắn đập cũng nhanh hơn. Tần suất của bọn họ dần dần nhất quán, hắn không biết đây đến tột cùng là tốt hay xấu. Hắn tại thời điểm này, ý niệm hiện lên trong đầu không phải đẩy nàng ra, cũng không phải rút tay từ ngực nàng, mà là một loại mất mát chưa bao giờ có. Mất mát nàng không thể giống hắn, cảm nhận được nhịp tim hắn. Ánh trăng chiếu xuống đầu vai hắn, tóc hắn mềm mại, đôi mắt trong trẻo, dưới ánh trăng có chút mông lung mờ ảo. Bạch Miểu đột nhiên ý thức được cái gì, lập tức buông tay hắn, lui về phía sau nửa bước, đôi tay chậm rãi để ra phía sau. Nàng vốn không có cảm giác gì, nhưng giờ phút này Thẩm Nguy Tuyết thật sự quá đẹp, ngược lại khiến nàng có chút ngượng ngùng. Không biết sư tôn có cảm thấy hành vi vừa rồi của nàng rất khác người không. Thực ra nàng không có ý đó...... Nếu hắn mở miệng hỏi, hoặc tùy tiện nói gì đó, nàng có thể thuận thế giải thích cho mình một chút. Nhưng hắn cố tình cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm. Hắn phản ứng gần như bình đạm. Bạch Miểu nhịn không được nghĩ nhiều. Chẳng lẽ là ngực nàng lép? Hay là xúc cảm rất kém cỏi? Hay là nói...... Cho đến bây giờ, nàng trong mắt sư tôn vẫn chỉ là một đứa trẻ không có giới tính? Cho dù là nguyên nhân nào, đều khiến nàng cảm thấy vô cùng thất bại. "Sư tôn, người có thể cho con thêm một cơ hội không?" Bạch Miểu mím môi, mở miệng nói, "Chỉ cần cho con một ít thời gian, con nhất định có thể học thuộc Đạo kinh." Nàng ý đồ đánh vỡ không khí trầm mặc xấu hổ này. Sư tôn nói đúng, nàng xác thật bị chuyện động phủ phân tâm. Nàng hiện tại không nên nghĩ đến mấy thứ này, cũng không nên chân trong chân ngoài trong lúc học Đạo kinh. Nàng hẳn là mau chóng học được Cửu Tiêu Túng Vân Quyết, mau chóng hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến này. Thẩm Nguy Tuyết lấy lại tinh thần, nhìn Bạch Miểu. Thần sắc nàng có chút ảo não, tựa hồ đang tự mình tỉnh lại. "Chuyện học Đạo kinh...... Không vội." Thẩm Nguy Tuyết giơ tay che miệng, nhẹ giọng nói, "Nóng vội thì không thành công, con có thể từ từ." "Thật sao ạ?" Bạch Miểu có chút kinh hỉ. Nàng còn tưởng rằng sư tôn sẽ răn dạy nàng một phen, dù sao biểu hiện vừa rồi của nàng xác thật kém cỏi tột đỉnh. "Ừm." Thẩm Nguy Tuyết ôn nhu đáp, "Nhưng cũng vẫn cần một chút khích lệ." Bạch Miểu tò mò: "Khích lệ?" Thẩm Nguy Tuyết nhẹ nhàng gật đầu. "Chờ chừng nào con học được Cửu Tiêu Túng Vân Quyết, có thể dọn vào động phủ của mình." "Như vậy có thể chứ?" Bạch Miểu: "......" Nàng cả người đều choáng váng. Hoá ra ở chỗ này chờ nàng...... Còn hỏi nàng "Như vậy có thể chứ", xin hỏi nàng có tư cách gì nói không thể? Đại hỉ đại bi trong nháy mắt, cuộc đời à, quả nhiên khó lường. "Được ạ, sư tôn nói cái gì cũng được......" Bạch Miểu hữu khí vô lực mà thỏa hiệp. Nàng còn có thể nói cái gì chứ. An tâm học tập đi. * Bạch Miểu hành động luôn không kém. Sau khi xác định được nhiệm vụ hàng đầu hiện tại, nàng liền viết chương trình học khô khan lên giấy. Giải trí cũng chặt đứt, xã giao cũng chặt đứt, truyền âm phù giao cho Thanh Loan trông giữ, mỗi ngày chưa đến thời gian tan học, cho dù trời sập xuống nàng cũng sẽ không bỏ cuộc. Hiện tại có thể so với cường độ học của học sinh cao tam, nàng chỉ dùng ba ngày liền học xong một quyển Đạo kinh. Tuy rằng còn chưa đạt được trình độ đọc làu làu, nhưng ít nhất sẽ không trắc trở giống như lúc trước, cho dù tùy tiện kiểm tra một đoạn trong đó, nàng cũng có thể nhanh chóng tìm ra đáp án. Đương nhiên, nếu người kiểm tra là Thẩm Nguy Tuyết, vậy thời gian nàng phản ứng khả năng sẽ hơi dài một chút. Không có biện pháp, nàng sẽ khẩn trương. 【 Tốc độ của cô nhanh hơn nữ chính. 】 Trợ thủ bình luận. Bạch Miểu: "Ta còn không phải là nữ chính sao?" 【 Nữ chính ban đầu. 】 Ách, ban đầu nó nói chính là nguyên chủ. Bạch Miểu hiếu kỳ nói: "Nàng dùng bao nhiêu ngày?" 【 Trong nguyên tác, nàng dùng mười ngày nhớ Đạo kinh, dùng ba mươi ngày học được Cửu Tiêu Túng Vân Quyết. 】 Bạch Miểu có chút kinh ngạc: "Ba mươi ngày?" Nàng lúc ấy chỉ dùng mười ngày liền nắm được Trụy Tinh Quyết, nguyên chủ cư nhiên dùng ba mươi ngày học Cửu Tiêu Túng Vân Quyết, xem ra Cửu Tiêu Túng Vân Quyết này còn khó học hơn Trụy Tinh Quyết? Trợ thủ giải thích: 【 Đa phần nữ chính đều là tự học, chỉ có vài lần là được nam chính chỉ điểm, cho nên nam chính mới có thể lau mắt mà nhìn với nàng. 】 Bạch Miểu nghe xong, tức khắc có chút bội phục. Cư nhiên là tự học thành tài, như vậy vừa thấy, thiên phú của nguyên chủ cũng rất cao. Nhưng có một chút nàng không hiểu. "Nàng vì sao phải tự học?" Không phải có sư tôn sao? Bảo sư tôn dạy nàng không phải tốt hơn sao? 【 Bởi vì nam chính công việc bận rộn, chỉ đem Đạo kinh và kiếm quyết cho nàng, cũng không cầm tay dạy nàng. 】 Bạch Miểu không hiểu: "Vì sao không cầm tay dạy nàng?" Lúc trước không phải cũng đã dạy sao? Lúc hệ thống chưa đi còn cho nàng xem qua đoạn cốt truyện gốc, trong quá trình luyện kiếm, sư tôn ẩn nhẫn khắc chế, vài lần phát sinh tiếp xúc cơ thể với nguyên chủ, hai bên đều rất hưng phấn. Tưởng tượng đến điểm này, Bạch Miểu liền nhịn không được thở dài. Bình tĩnh xem xét, đến bây giờ nàng cũng hoàn thành hai nhiệm vụ chủ tuyến, cùng sư tôn tiếp xúc thân mật không ít, nhưng thái độ sư tôn đối với nàng vẫn luôn bình bình đạm đạm, ôn ôn nhu nhu, giống trưởng bối đối đãi vãn bối, tốt thì tốt, nhưng tóm lại vẫn thiếu gì đó. Nàng muốn quá phận với người này, không phải thật sự muốn cùng hắn làm sư đồ mà. Bạch Miểu không nghĩ ra, rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở chỗ nào? Trợ thủ còn đang tận chức tận trách trả lời vấn đề của nàng. 【 Bởi vì nam chính biết nàng là nữ, cho nên kháng cự phát sinh tiếp xúc thân thể với nàng. 】 Bạch Miểu càng nghe càng tức giận: "Ai nha ngươi câm miệng đi!" 【 Tóm lại, cô chỉ cần trong ba mươi ngày học được Cửu Tiêu Túng Vân Quyết, liền tính hoàn thành nhiệm vụ. 】 Bạch Miểu: "Đã biết đã biết." Điều này thật khiến người ta ngột ngạt, nàng không muốn nghe một câu vô nghĩa nào. Bạch Miểu tức giận đứng lên, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ. Thời tiết không tồi, thích hợp luyện kiếm. Nghĩ như vậy, nàng cầm lấy Đạo kinh vừa học xong, xuống lầu tìm Thẩm Nguy Tuyết. Không khéo chính là, Thẩm Nguy Tuyết cũng không ở dưới lầu. Nàng dạo qua một vòng trúc lâu cũng không tìm thấy người, nhưng thật ra phía dưới bàn phát hiện một quyển sách. Bạch Miểu cầm lấy sách, tùy tiện lật, phát hiện nội dung trong quyển sách này dạy làm thế nào kiến tạo thế giới, nói rất vi diệu cũng rất khó hiểu, nàng tùy tiện lật vài trang mà xem không hiểu. Cho nên sư tôn cũng không gác chuyện động phủ sang một bên, ngược lại còn rất nghiêm túc nghiên cứu chuẩn bị? Bạch Miểu rất cảm động. Nàng để quyển sách lại vị trí cũ, tiếp theo đi ra trúc lâu, tiếp tục tìm Thẩm Nguy Tuyết. Nàng rất nhanh tìm thấy người ở dưới tán cây tử đằng. Thẩm Nguy Tuyết ngủ rồi. Hắn nằm trên bàn, tóc rũ xuống giống nước chảy, lông mi nhỏ dài, phập phồng rất nhỏ theo tần suất hô hấp. Bạch Miểu tay chân nhẹ nhàng tới gần, động tác cẩn thận, không dám phát ra âm thanh. Nàng sợ đánh thức hắn. Thẩm Nguy Tuyết ngủ thật sự say, phía dưới tay áo đè một tờ giấy. Bạch Miểu tiến sát vào nhìn. Hình như là một bức tranh. Trên bức tranh tựa hồ là người, hơn phân nửa bị hắn che khuất, không nhìn ra bộ dáng cụ thể, nhưng xem nửa còn lại, tựa hồ là nữ nhân. Bạch Miểu âm thầm cả kinh. Chẳng lẽ thật sự giống Chân Chân đoán, hắn còn có hồng nhan tri kỷ? Vậy nàng có thể lý giải vì sao mình nỗ lực như thế, sư tôn đều không có cảm giác với nàng...... Bạch Miểu nhìn Thẩm Nguy Tuyết điềm tĩnh ngủ, tâm tình hơi có chút phức tạp. Đúng lúc này, Thanh Loan đột nhiên từ nơi xa bay đến. Nó hưng phấn đập cánh, phát ra tiếng kêu lớn, Bạch Miểu sợ nó quấy nhiễu đến Thẩm Nguy Tuyết, vội vàng ngẩng đầu dùng tay ra hiệu với nó. Nàng để ngón trỏ bên môi, liên tục lắc đầu, không ngừng phát ra tiếng"Xuỵt, xuỵt". Lúc này Thanh Loan mới phát hiện dưới tầng tầng lớp lớp hoa tử đằng còn có một người khác. Hơn nữa còn là chủ nhân nó. Nó lập tức phanh lại trong không trung, nhưng đã không còn kịp. Bạch Miểu rõ ràng nhận thấy hô hấp người bên cạnh khẽ biến, ngay sau đó, thanh niên nằm trên bàn lông mi run rẩy, chậm rãi mở mắt. "...... Miểu Miểu?" Giọng hắn khàn khàn, trong mắt hiện lên một tia mờ mịt như sương. Bạch Miểu lập tức giải thích: "Không phải con đánh thức người...... A không đúng, con chỉ là trùng hợp đi ngang qua, con cái gì cũng chưa làm!" Thẩm Nguy Tuyết tựa hồ còn chưa tỉnh ngủ, vẫn ngơ ngẩn nhìn nàng. Ánh mắt hắn không giống bình thường, mất đi bình tĩnh và thong dong ngày xưa, cứ như vậy nhìn chằm chằm nàng, có một loại lưu động khác thường sáng rọi ở đáy mắt hắn, trực tiếp gần như lộ liễu. Bạch Miểu bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên, gương mặt hơi nóng lên. "...... Sư tôn?" Đột nhiên, Thanh Loan dừng ở không trung từ trên trời giáng xuống, đáp xuống bên chân Thẩm Nguy Tuyết, đột nhiên cắn tay áo hắn, lực đạo hung mãnh hơn bất cứ lần nào. Thẩm Nguy Tuyết bị nó cắn như vậy, cả người khựng lại, nháy mắt khôi phục tỉnh táo. Thanh Loan ở một bên nóng nảy kêu không ngừng. "Sư tôn?" Bạch Miểu giơ tay quơ quơ trước mắt hắn, lo lắng hỏi, "Người sao vậy?" Thẩm Nguy Tuyết dời tầm mắt, bên tai mất tự nhiên mà hồng nhạt: "...... Không có gì."