“Khiếu Vũ, khả năng của cậu không tốt lắm.” Một người đàn ông đẹp trai lắc ly rượu vang trong tay.
Lãnh Khiếu Vũ ngẩng mặt dựa vào sofa, không lên tiếng đáp lại.
“Người từng theo đuổi cậu cậu còn không làm được gì, lại còn bị Trang Tình kiểm soát trong tay.” Trần Quý Nam với vẻ đẹp quỷ quyệt, mang theo ý cười chế nhạo.
“Thì sao, là tôi tự nguyện.” Lãnh Khiếu Vũ ngồi thẳng dậy, trên mặt đầy vẻ không cam lòng, cậu ta có thể tự nguyện với Trang Tình, nhưng Lý Tuyết Y thì không.
Ba lần bốn lượt từ chối cậu ta, Lãnh Khiếu Vũ thậm chí đã nghĩ ra cách để bỏ rơi cô.
Trần Quý Nam cười nhẹ, “Thật sao?” Nhấp một ngụm rượu vang.
“Đương nhiên.” Trang Tình là người cậu ta yêu quý, làm sao lại mang ra so với Lý Tuyết Y.
Trần Quý Nam thì có chút tò mò, “Trang Tình có sức hấp dẫn lớn vậy sao?” Đến mức khiến Lãnh Khiếu Vũ mê mẩn như thế, hắn ta cũng muốn gặp thử.
Lãnh Khiếu Vũ có chút cảnh giác, “Không hẳn, chỉ là hợp khẩu vị của tôi thôi.”
Trần Quý Nam cười khẽ, ánh mắt quỷ quyệt chăm chú nhìn vào ly rượu.
“Sắp tới sẽ là sinh nhật tôi, cậu cũng đừng quên đến đấy nhé.” Lãnh Khiếu Vũ nhắc nhở.
Trần Quý Nam giơ ly rượu về phía cậu ta, “Đương nhiên sẽ không quên.”
Lý Tuyết Y không biết Lãnh Khiếu Vũ lại quá đáng đến như vậy, kỳ nghỉ đã qua, thời gian đi học trôi qua rất nhanh, chớp mắt một tuần lại trôi qua.
Trong tuần này, cô không gặp Lãnh Khiếu Vũ và Trang Tình nhiều, khi nhận thấy sự tồn tại của bọn họ, Lý Tuyết Y nhanh chóng tránh xa, không thể gây rắc rối, cô còn trốn tránh không được sao?
Khi ở bên Tiêu Dĩ Hàn, cô càng cảm thấy thoải mái hơn, “Lớp trưởng Tiêu, thứ Bảy này cậu có thời gian không?”
Lý Tuyết Y tiến lại gần Tiêu Dĩ Hàn, gần gũi đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, cô hơi ngẩn ra, thoáng lùi lại một chút.
Tiêu Dĩ Hàn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đôi môi cô vài giây, “Có chuyện gì?”
Lý Tuyết Y cười ngồi bên cạnh Tiêu Dĩ Hàn, sát vào vai cậu, “Ừm~ chỉ là khi cậu tan làm ăn cơm, tôi mời cậu ăn tối được không?”
Tiêu Dĩ Hàn nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt như băng nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, “Ừ.”
Nghe cậu đồng ý, Lý Tuyết Y lại mềm mại nở nụ cười, gương mặt xinh đẹp với đôi môi hồng hào, Tiêu Dĩ Hàn không rời mắt khỏi cô.
“Tại sao thái độ của cậu đối với tôi lại thay đổi đột ngột như vậy?” Tiêu Dĩ Hàn lần đầu tiên hỏi Lý Tuyết Y.
Lý Tuyết Y cũng không ngờ cậu lại hỏi câu này, “Đột nhiên tôi nhận ra hành động của tôi không đúng, thực ra một đêm nọ tôi đã mơ một giấc mơ, trong giấc mơ tôi hơi quá đáng, vì vậy tôi cảm thấy rất có lỗi với cậu.”
“Cậu còn trách tôi không?” Lý Tuyết Y có chút cẩn trọng dò hỏi.
Tiêu Dĩ Hàn với gương mặt như ngọc vẫn nhìn thẳng vào Lý Tuyết Y, thấy cậu mãi không trả lời, cô có chút lo lắng.
“Cậu sẽ không ghi hận trong lòng đấy chứ?” Lý Tuyết Y nắm lấy cánh tay cậu, tiến lại gần hỏi.
Hai đôi con ngươi như nước mùa thu đầy lo lắng, lúc này khoảng cách còn gần hơn trước, Tiêu Dĩ Hàn nhìn vào bờ môi đỏ mọng của Lý Tuyết Y.
“Ừ.” Tiêu Dĩ Hàn phản ứng đáp lại theo bản năng, khiến Lý Tuyết Y hoàn toàn hoang mang.
“Tại sao?” Lý Tuyết Y không hiểu, liệu lỗi lầm của nguyên chủ với cậu liền có thể cứ như thế mà không thể thay đổi được sao?
“Muốn biết sao?” Giọng Tiêu Dĩ Hàn dường như mang theo một loại mê hoặc.
Lý Tuyết Y ngây ngất chìm đắm trong đôi mắt như ngọc lưu ly của cậu, “Muốn...”
Tiêu Dĩ Hàn đột nhiên tiến gần vào tai cô, đôi môi như vô tình chạm vào vành tai của Lý Tuyết Y, khiến cô cảm thấy như bị bỏng.
“Vậy thì mỗi môn thi trên 90 điểm, tôi sẽ nói cho cậu biết.” Giọng nói trong trẻo của Tiêu Dĩ Hàn vang lên bên tai Lý Tuyết Y.
Lý Tuyết Y: “!!” ‘Xoạt’ đột ngột đứng dậy.
“Mỗi môn 90 điểm!! Nói đùa hả?? Cậu nghĩ tôi có trí óc như cậu sao!” 75 điểm đã khó khăn lắm rồi, giờ lại yêu cầu 90 điểm? Điều này không khác gì lấy mạng cô!
Tiêu Dĩ Hàn rời mắt, “Tôi gần như đạt điểm tối đa mỗi môn.”
Lý Tuyết Y: “....” Được! Đại lão trâu bò! Đại lão học thần, cô không thể chọc vào nổi!
“Vậy thì tôi không nghe nữa.” Ghi hận thì ghi hận đi, Lý Tuyết Y tức điên, vấn đề là cô không thể thi được! Trong não cô thật sự không chứa nổi những thứ này.
Tiêu Dĩ Hàn phớt lờ vẻ mặt tức giận của cô, “Tùy cậu.” Một chút cũng không có ý định dỗ dành Lý Tuyết Y.
Trong lòng Lý Tuyết Y lại không cam lòng, “Cậu nói đi, rốt cuộc tại sao?”
Tiêu Dĩ Hàn dừng lại động tác lật sách, “90 điểm.” Đôi môi mỏng hé mở.
Lý Tuyết Y tức điên, “Tôi không muốn nói chuyện với cậu nữa!” Cô đứng dậy tức giận định rời đi, nhưng vừa quay lưng lại, cổ tay mảnh khảnh đã bị nắm chặt, có lẽ do cô hành động hơi mạnh, không ngờ Tiêu Dĩ Hàn sẽ nắm lấy tay cô.
Cô ngã ngồi vào lòng Tiêu Dĩ Hàn, bất ngờ không kịp đề phòng cơ thể hai người dính sát vào nhau.