"Chị Y? Hôm nay chị không trang điểm à?" Triệu Như Nhiên xoay mặt Lý Tuyết Y lại, đôi mắt như nước mùa thu, mềm mại đáng yêu động lòng người.
Lý Tuyết Y cảm thấy không thoải mái với hành động này, "Ừ, không trang điểm." Bị mẹ của nguyên chủ kéo dậy, cô quên mất nguyên chủ có thói quen này.
Triệu Như Nhiên ngẩn người, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy Lý Tuyết Y không trang điểm, "Chị không trang điểm mà đẹp quá, đẹp hơn cả con nhỏ Tình Mỹ gì đó nhiều!"
Lý Tuyết Y bị cô ấy nhìn chòng chọc đến đỏ mặt, ở kiếp trước, cô chỉ là một cô gái ngoan ngoãn, bạn bè cũng rất ít, đây là lần đầu tiên bị người khác dán mắt nhìn như vậy.
"Cảm ơn." Lý Tuyết Y nhẹ nhàng nói một tiếng cảm ơn.
Triệu Như Nhiên che miệng cười, "Hôm nay có phải chị không thoải mái không? Sao giống như một chú thỏ trắng vậy."
Lý Tuyết Y hơi cúi đầu rồi lại ngẩng lên, "Như Nhiên, thực ra…"
"Hiểu Đình! Ở đây!" Triệu Như Nhiên vẫy tay về một hướng nào đó.
"Chị Y, vừa rồi chị có định hỏi em điều gì hả?" Triệu Như Nhiên nghi ngờ hỏi Lý Tuyết Y.
Lý Tuyết Y vẫy tay, "Không có gì, tôi chỉ hỏi cậu là trang điểm có đẹp hơn không trang điểm hay không." Cô vẫn cần phải giả vờ cứng rắn một chút, nếu không tính cách của cô quá mềm mại sẽ khác biệt quá lớn so với tính cách của nguyên chủ.
"Đương nhiên là không trang điểm rồi, em không ngờ chị Y nổi tiếng lại có thể đẹp đến mức khiến em phải trố mắt." Triệu Như Nhiên cười lớn nói.
Lý Tuyết Y lại nhíu mày, nguyên chủ từ trước đến nay đều trang điểm, nếu cô không trang điểm thì khuôn mặt của nguyên chủ không biết sẽ gây ra chuyện gì, để an toàn thì vẫn nên trang điểm thì tốt hơn.
Chu Hiểu Đình đi tới, "Chị Y, Như Nhiên, hôm nay sao hai người đến trường sớm vậy?"
Chu Hiểu Đình ôm sách, tiến lại gần nhìn Lý Tuyết Y, "Chị Tuyết Y, chị đẹp quá…"
Phản ứng giống hệt như Triệu Như Nhiên, Triệu Như Nhiên vui vẻ nói, "Đương nhiên rồi, chị Y đẹp nhưng lại khiêm tốn, thật là tấm gương cho chúng ta học tập."
Chu Hiểu Đình bị cô ấy chọc cười, "Cậu cứ đùa đi."
“Nếu Lãnh Khiếu Vũ biết chị Y đẹp như vậy, chắc chắn… Sao cậu kéo mình làm gì?” Triệu Như Nhiên chưa nói xong đã bị Chu Hiểu Đình kéo lại.
Chu Hiểu Đình ra hiệu cho cô ấy, “Cậu bớt nói đi.” Biết rõ rằng chị Tuyết Y yêu mà không được, hôm qua còn tìm Trang Tình gây phiền toái.
Lý Tuyết Y không để ý hai người họ đang làm gì, đặt cặp sách lên đùi, kéo khóa tìm kiếm cái gì đó.
“Chị Y, chị tìm gì vậy?” Triệu Như Nhiên thấy cô vội vàng lục lọi cặp sách thì hỏi.
“Tôi muốn trang điểm, mặt mộc thấy tôi không có đủ can đảm đi học.” Lý Tuyết Y vừa lục vừa nói, dưới đáy cặp sách, cô tìm thấy một chai kem lót, một cây bút kẻ mắt và một hộp phấn mắt hơi bẩn.
Triệu Như Nhiên và Chu Hiểu Đình nhìn nhau, có lẽ đây chính là đẹp mà không tự biết như trong truyền thuyết.
Lý Tuyết Y vừa đi vừa nhanh chóng trang điểm, làm theo cách mà nguyên chủ đã làm, cho đến khi có khuôn mặt trắng bệch giống như trong ký ức.
“Không phải em nói chị đâu, chị Y, chị trang điểm như vậy thì che mất chín phần sắc đẹp của chị rồi.” Triệu Như Nhiên thật sự không hiểu gu thẩm mỹ của cô, cứ phải trang điểm như gặp ma giữa ban ngày mới thấy đẹp.
Chu Hiểu Đình gật đầu đồng tình, “Mặt mộc của chị rất đẹp, trang điểm…” như biến thành một người khác.
Lý Tuyết Y cảm thấy rất thoải mái, “Không, tôi vẫn quen trang điểm.” Rồi lộ ra nụ cười.
Triệu Như Nhiên suy nghĩ một chút, dù sao bọn họ cũng đã quen với việc chị Y trang điểm.
“Chị thích là được, em nói cho chị biết nhe, gần đây chị em ừ nước ngoài về…” Triệu Như Nhiên là người thích nói nhất trong ba người.