[Xuyên Sách] Nữ Phụ, Em Vừa Mềm Lại Vừa Ngọt

Chương 14



Lý Tuyết Y tức giận cầm hộp cơm đi về lớp, nhưng phát hiện có một người đang dựa vào tường bên.

Chính là Tiêu Dĩ Hàn, ánh mắt u ám của Tiêu Dĩ Hàn nhìn chằm chằm vào cô, Lý Tuyết Y ngay lập tức cảm thấy lạnh sống lưng, tóc như muốn dựng đứng.

“Bạn… Bạn học Tiêu, tôi… tôi…” Lý Tuyết Y hoảng sợ nói lắp, vội vàng cầm hộp cơm muốn giải thích với Tiêu Dĩ Hàn.

Nhưng Tiêu Dĩ Hàn chỉ âm trầm liếc nhìn cô một cái rồi quay người trở lại lớp.

Lý Tuyết Y nhìn bóng lưng cậu, như thấy được kết cục thảm khốc của mình.

Cô tức giận quát lên với Lãnh Khiếu Vũ trên cầu thang, “Tất cả đều là do cậu, tôi thấy cậu là thấy ghét! Xin cậu sau này hãy tránh xa tôi một chút!”

Nói xong, Lý Tuyết Y cũng quay người vào lớp, thật sự ăn một bữa cũng có thể gặp phải tai họa vô cớ, cô là nữ phụ, nhưng nữ phụ có phải khổ như vậy không? Một ngày gặp vài lần cảnh Tu La Tràng.

Lãnh Khiếu Vũ bị cô quát đến ngẩn người, một chân đá vào tay vịn cầu thang, “bịch” một tiếng lớn, “C!”

Trong đầu Trang Tình toàn là Tiêu Dĩ Hàn mà Lý Tuyết Y nói, cậu bạn nam đó…

Lý Tuyết Y trở lại lớp học, rất không yên tâm thỉnh thoảng nhìn về phía Tiêu Dĩ Hàn, cậu hoàn toàn không có ý định kiểm tra hộp cơm.

Cô lấy hết can đảm, Lý Tuyết Y không yên tâm đứng dậy đi về phía bàn học của cậu…

“Bạn… Bạn học Tiêu…” Lý Tuyết Y đi đến bên bàn của Tiêu Dĩ Hàn.

Tiêu Dĩ Hàn nhìn cô bằng con ngươi lạnh lùng âm trầm, cũng không lên tiếng.

Lý Tuyết Y căn bản không dám nhìn thẳng vào cậu, hai mắt lo lắng nhìn về bàn học của Tiêu Dĩ Hàn.

“Cậu… đã ăn chưa?” Lý Tuyết Y hỏi lắp bắp.

Lý Tuyết Y bị cậu nhìn đến tay mướt mồ hôi lạnh, “Tôi không có ý gì khác, chỉ là, khi tôi đi lấy cơm, tiện tay lấy cho cậu… Này!!”

Cô còn chưa nói xong, Tiêu Dĩ Hàn đã giơ tay lấy hộp cơm, bước nhanh về phía thùng rác, ném hộp cơm vào thùng rác.

Lý Tuyết Y vội vàng chạy đến ngăn cản, nhưng Tiêu Dĩ Hàn quá cao, cô hoàn toàn không thể ngăn cản cậu.

Tiêu Dĩ Hàn lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống cô, không muốn nói một câu nào, ánh mắt đầy chán ghét và khinh thường, Lý Tuyết Y không thể nào mà không cảm nhận được.

“Sao cậu có thể làm như vậy! Thật là lãng phí thức ăn!” Lý Tuyết Y nhìn thùng rác, thức ăn trong hộp cơm vì bị cậu ném mạnh mà rơi hết vào thùng.

Tiêu Dĩ Hàn lại không thèm để ý đến cô, quay người trở về chỗ ngồi. 

Lý Tuyết Y tức giận không biết nói gì, chỉ có thể nhặt hộp cơm lên, mang đi vào toilet để rửa.

Cô nói cậu không được, không nói cũng không được, không tin, mỗi ngày cô đều gửi, xem cậu từ chối cô như thế nào!

Lý Tuyết Y tức giận rửa sạch hộp cơm, trở lại lớp học, Tiêu Dĩ Hàn đang đọc sách.

Cô lại lấy hết can đảm đi đến trước mặt Tiêu Dĩ Hàn, đặt hộp cơm đã lau sạch lên bàn của cậu.

Tiêu Dĩ Hàn vẫn lạnh lùng, cầm hộp cơm lên định ném vào thùng rác, Lý Tuyết Y phát hiện được ý định của cậu, lập tức đưa hai tay ôm chặt hộp cơm.

Cô ôm chặt hộp cơm, Tiêu Dĩ Hàn không thể kéo ra, gương mặt như ngọc của cậu đầy u ám.

Trái tim của Lý Tuyết Y đập liên hồi, “Tôi không cho phép cậu ném hộp cơm nữa, nếu cậu ném, tôi sẽ mua cho cậu cái mới, ném nữa tôi lại mua!”

Giọng nói mềm mại khiến người khác nghe vào mà tê dại, nhưng Tiêu Dĩ Hàn lại không có phản ứng gì, bàn tay lớn buông hộp cơm ra khỏi vòng tay của Lý Tuyết Y.

“Cút!” Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Dĩ Hàn nghe như âm thanh đòi mạng của Diêm Vương.

Lý Tuyết Y cắn môi, muốn nhét hộp cơm vào bàn học của cậu, nhưng chưa kịp nhét vào, tay đã bị cậu nắm chặt.

Lý Tuyết Y đau đớn “á” một tiếng, Tiêu Dĩ Hàn nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt lạnh lùng đầy cảnh cáo.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.