Ban đầu, cậu dạo khắp vườn hoa, ngắm nghía từng loại cây, loại hoa.
Tiếp đó, Lục Khương nói với người hầu một tiếng. Sau đó, cậu liền thong thả đi ra khỏi biệt thự mà dạo mát.
Ngôi biệt thự này là một ngôi biệt thự ven biển. Vậy nên, ra khỏi biệt thự, Lục Khương ngay lập tức nhìn thấy một bãi biển rộng lớn, xanh ngắt.
Cứ thế, Lục Khương đi dọc theo bờ biển ngắm nhìn màu xanh ngắt của nước biển, lắng nghe tiếng sóng vỗ bờ của sóng biển.
Tất cả đều bình yên đến lạ, nhẹ nhàng vô cùng.
Đang thong dong bước đi, đột nhiên Lục Khương bắt gặp một chàng trai trẻ.
Ở đây rất hoang vu, ngoài cậu thì chẳng còn ai khác. Vậy nên sự xuất hiện của chàng trai kia khiến cậu ngay lập tức chú ý.
Nhưng chàng trai kia.... có gì đó không đúng....
Hình như....anh ta đang muốn tự tử.
Chàng trai kia cứ không ngừng đi về phía biển lớn với dáng vẻ thẩn thờ, vô hồn.
Trước tình cảnh này, Lục Khương quyết định hành động theo bản năng.
Cậu lập tức chạy nhanh đến chàng trai kia, sau đó dùng hết sức lực kéo anh ta vào bờ: "Cậu gì đó ơi! Bình tĩnh lại! Có gì có thể từ từ suy nghĩ."
Lục Khương vừa gào lên vừa dùng hết sức lực kéo chàng trai kia vào bờ an toàn. Vì việc này quá tốn sức nên ngay sau đó cậu liên tục thở hồng hộc.
"Anh làm gì thế hả? Buông tôi ra!" Chàng trai kia vừa dùng sức hất tay cậu ra, vừa lớn tiếng quát mắng.
Lục Khương biết người này tâm tình đang bất ổn. Vậy nên cậu quyết định dùng giọng điệu lớn nhất để nói: "Cậu bình tĩnh. Có chuyện gì thì phải từ từ giải quyết. Tại sao lại đi tự tử. Thanh niên mà chỉ vì chút chuyện nhỏ lại đi tự tử. Cậu không thấy bản thân hèn hả?"
Lục Khương nói rất lớn, giọng điệu lại vô cùng giận dữ.
Chàng trai kia nghe vậy thì lập tức phản bác: "Tại sao anh biết tôi vì chút chuyện nhỏ? Chưa biết gì thì đừng vội phán xét."
Lục Khương nghe vậy thì lập tức hỏi lại: "Vậy rốt cuộc thì anh đã gặp phải chuyện gì?"
Chàng trai kia chần chừ giây lát, cuối cùng mới lên tiếng trả lời: "Người tôi yêu từ chối lời tỏ tình của tôi."
Lục Khương lập tức nhếch mép nói: "Chỉ có vậy?"
Chàng trai kia lập tức giận dữ quát lớn: "Cái gì mà chỉ vậy? Anh có biết..."
Lục Khương lập tức cắt ngang lời người kia: "Tôi không cần biết. Nhưng cậu vì tình và tự tử, không thấy có lỗi với ba mẹ cậu hả?"
"Tôi là cô nhi. Tôi không biết ba mẹ mình là ai?" Chàng trai nhỏ giọng trả lời, giọng điệu buồn bã.
Lục Khương nghe vậy thì lập tức cảm thấy có lỗi. Cậu chần chừ một lúc rồi mới nói: "Xin lỗi. Tôi không biết."
Để tránh chủ đề đau thương này tiếp tục diễn tiếp, Lục Khương vội vàng chuyển chủ đề: "Tại sao người đó lại từ chối cậu?"
Chàng trai kia im lặng một lúc rất lâu rồi mới u uất lên tiếng trả lời: "Anh ấy nói anh ấy đã có người trong lòng. Người đó là con trai lớn của Tần gia, bề thế địa vị đều hơn tôi. Tôi biết tôi không tranh đấu nỗi."
Nghe đến đây Lục Khương có hơi hoài nghi: "Người trong lòng của người cậu đơn phương, có phải tên là Tần Cảnh?"
Chàng trai lập tức ngạc nhiên hỏi lại: "Tại sao anh biết?"
Lục Khương không trả lời mà cậu lại tiếp tục lên tiếng hỏi tiếp: "Người anh đơn phương có phải tên là Lục Chước ?"
Chàng trai kia lại tiếp tục bị Lục Khương làm cho kinh ngạc, mắt chữ a mà lặp lại câu hỏi ban nãy: "Tại sao anh biết?"
Lục Khương lại tiếp tục không trả lời. Cậu lại tiếp tục cất tiếng hỏi chàng trai trước mặt: "Có phải cậu tên là Tề Sâm?"
"Tại sao anh lại biết? Anh nói nhanh đi! Đừng tỏ vẻ thần thần bí bí với tôi." Chàng trai kia tức giận quát lớn.
Lục Khương nghe đến đây thì có thể chắc chắn một điều.
Chàng trai trước mặt cậu đây, chính là nam phụ si tình trong cuốn tiểu thuyết này.
Tề Sâm trong nguyên tác vốn mồ côi cha mẹ từ nhỏ. Khi anh lên 18 tuổi, tình cờ gặp được Lục Chước 21 tuổi.
Nụ cười toả nắng và sự ấm áp của thụ chính đã thành công câu mất hồn của nam phụ Tề Sâm
Từ đó, trong tim Tề Sâm chỉ có duy nhất một hình bóng của thụ chính.
Đến năm Tề Sâm 20 tuổi, cuối cùng anh cũng lấy hết dũng khí để tỏ tình với thụ chính.
Nhưng đáng tiếc thay, thụ chính là của công chính....
Sau khi bị từ chối, Tề Sâm mất hết hy vọng mà đến bờ biển này tự tử. Vì đây là vùng hẻo lánh, thế nên anh cứ thế mà thật sự chôn thây ở đây.
Lục Khương còn nhớ, lúc cậu đọc đến đây đã bất giác tặc lưỡi: "Phận nam phụ si tình đúng là thảm mà!"
Trong lúc Lục Khương đang suy nghĩ đến cốt truyện thì Tề Sâm đã đứng dậy đi thẳng ra biển một lần nữa.
Lục Khương thấy vậy ngay lập tức chạy theo níu Tề Sâm lại. Cậu không ra sức ngừng ngăn cản: "Cậu bình tĩnh. Phải biết hướng về tương lai."
Những lời này dường như chẳng hề làm lay chuyển ý định tự tử của Tề Sâm.
Vậy là Lục Khương quyết định chơi lớn, cậu lên tiếng nói lớn: "Tôi là em trai cùng cha khác mẹ của Lục Chước, kém Lục Chước 1 tuổi. Tôi có thể giúp anh có được trái tim của anh ấy."
Lục Khương chỉ đành dùng cách này để xoa dịu Tề Sâm. Chứ cậu biết rõ, Tề Sâm và anh cậu sẽ chẳng có kết quả.
Thế nhưng thật sự những lời này đã thành công xoa dịu ý định tự tử của Tề Sâm. Anh ta ngay lập tức quay người lại hỏi: "Thật không?"