"Cậu...cậu." Vĩ Thành vừa nhìn Lục Khương vừa kinh ngạc cất lời.
"Tôi vừa tắm xong chưa kịp mặc quần áo thì đột nhiên nghe thấy âm thanh lớn phát ra từ phòng anh. Lo lắng anh xảy ra chuyện nên vội vàng chạy sang" Lục Khương chậm rãi giải thích, giọng điệu cực kì nghiêm túc.
Vĩ Thành ngay sau đó liền rời mắt khỏi người cậu, anh dùng giọng điệu không rõ sắc thái để tiếp lời: "Cậu ăn mặc hẳn hoi vào!" (
Lục Khương lúc này mới ý thức được tình trạng của bản thân. Ngoài một cái khăn quấn quanh thân dưới, che kín từ eo đến đùi thì trên người cậu chẳng có một mảnh vải nào che thân trên.
"Tôi vội quá nên quên mất." Lục Khương vừa gãi đầu vừa ngại ngùng nói.
"Cậu nhanh về phòng mặc đồ vào! Đừng để người khác nhìn thấy bộ dạng này của cậu." Vĩ Thành lên tiếng ra lệnh, anh không nhìn cậu mà lại nhìn sang hướng khác.
Lục Khương nghe vậy không nhiều lời nữa, cậu nhanh chóng quay về phòng.
Ngay khi Lục Khương rời đi, Vĩ Thành thế mà đột nhiên cất giọng nói: "Trắng thật!" Giọng điệu của anh pha chút cảm thán, sắc mặt anh thế mà lại phiếm hồng không rõ lý do.
"Tôi đã mặc đồ xong." Lục Khương hí hửng chạy đến trước mặt Vĩ Thành mà
nói.
Vĩ Thành lúc này mới nâng mắt nhìn Lục Khương rồi nói: "Lần sau không được để cơ thể như vậy chạy ra ngoài. Nếu có người khác nhìn thấy thì sẽ.."
Vĩ Thành chưa nói hết câu thì Lục Khương đã chen giọng vào: "Thì làm sao?"
"Mất mặt." Vĩ Thành lạnh giọng trả lời.
"Tôi không mặc đồ thì có gì mà mất mặt? Nếu có mất mặt thì người mất mặt cũng là tôi. Tại sao anh lại quản chuyện này?" Lục Khương cất giọng hỏi, giọng điệu tỏ rõ sự thắc mắc.
Vĩ Thành không trả lời, anh lạnh lùng điều khiển xe lăn quay vào phòng.
Lục Khương thấy vậy thì vội vàng chạy theo, vì quá vội vàng nên chân họ vấp chân kia, kết quả giây sau cậu ngã sõng soài trên mặt đất.
Vĩ Thành nghe thấy tiếng động thì ngay lập tức quay đầu lại nhìn. Ngay khi nhìn thấy Lục Khương đang ngã sõng soài thì liền nói: "Vô dụng!"
Lục Khương không trả lời, cậu chỉ cười cười rồi chống tay đứng dậy. Nhưng cậu chỉ vừa mới nhổm người dậy đã bị cơn đau làm khựng lại, cậu cứ thế lại ngã khuỵu xuống mặt đất.
"Đưa tay của cậu đây!" Vĩ Thành vừa nói vừa đưa tay ra trước mặt Lục Khương. Chẳng biết anh đã điều khiển xe lăn đến trước mặt cậu từ lúc nào.
Lục Khương không nghĩ ngợi gì, cậu cứ thế vươn tay nắm chặt tay Vĩ Thành. Sau đó, cậu vịn chặt tay anh để đứng dậy.
"Cảm ơn ông xã~" Lục Khương sau khi đứng dậy liền dùng giọng điệu cợt nhã để nói lời cảm ơn với Vĩ Thành.
"Cậu chỉ biết ăn nói linh tinh." Vĩ Thành vừa nói vừa đưa tay bóp miệng cậu.
"Lần sau nhớ đi đứng cẩn thận" Vĩ Thành buông cái tay đang bóp miệng Lục Khương rồi mới cất giọng nhắc nhở.
Lục Khương ngay lập tức cười rộ lên rồi trả lời: "Nghe ông xã~ Tôi sẽ đi đứng cẩn thận ~
Vĩ Thành nghe xong cũng chẳng lên tiếng phản bác nữa. Có lẽ anh hiểu dù anh có nói gì thì Lục Khương cũng chẳng nghe lọt tai.
"Cậu đẩy tôi vào phòng." Vĩ Thành đột nhiên cất giọng nhờ vã.
Lục Khương khá ngạc nhiên nhưng rồi cậu cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, cậu cứ thể làm theo yêu cầu của anh. Vào đến phòng, cậu lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc.
Căn phòng vốn chẳng bao giờ có chút ánh sáng nào vậy mà lúc này lại ngập tràn ánh sáng tự nhiên. Rèm cửa vốn được đóng kín mít nay lại được mở tung ra.
"Như cậu muốn. Từ nay về sau cậu phải ở đây cùng tôi dùng bữa." Vĩ Thành đưa mắt nhìn về hướng cửa sổ rồi mới chậm rãi nói.
Lúc trước Lục Khương thật sự có nói cậu không thích căn phòng ngột ngạt tối tăm này. Cậu chỉ thuận miệng nói vậy mà Vĩ Thành lại thật sự để tâm.
Lục Khương không trả lời, cậu chỉ nhẹ nhàng đẩy Vĩ Thành đến trước cửa sổ rồi đột nhiên cất giọng cảm thán: "View của phòng anh rất đẹp!"
"Đứng ở đây có thể ngắm toàn cảnh bên ngoài." Lục Khương lên tiếng bổ sung.
"Nếu cậu muốn thì có thể ngồi ở đây ngắm toàn bộ quan cảnh bên ngoài." Vĩ Thành nhàn nhạt nói, giọng điệu không lộ rõ sắc thái.
Lục Khương vừa nghe xong liền tròn xoe mắt mà nhìn Vĩ Thành, cậu vừa chớp chớp mắt vừa nói: "Thật không? Tôi có thể ngồi ở đây vừa đọc sách vừa ngắm cảnh chứ?"
Trước ánh mắt rực lửa này của Lục Khương, Vĩ Thành như bị điện giật mà vội vàng né tránh. Anh không thoải mái mà di chuyển tầm mắt sang hướng khác.
Mãi một lúc trôi qua, Vĩ Thành mới dùng giọng điệu bình thản trả lời câu hỏi ban nãy của Lục Khương: "Nếu cậu muốn thì có thể."
Vĩ Thành sau khi bắt gặp nụ cười này của Lục Khương, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại cứ thế bất giác cười theo.
Tiếc rằng Vĩ Thành đã nhanh chóng khống chế dấu nụ cười đó đi nên Lục Khương chẳng thể thấy được. Và cậu cũng không hề biết rằng đây là nụ cười đầu tiên xuất hiện trên khuôn mặt lạnh băng của anh kể từ sau khi anh bị tai nạn.