Lục Khương nương theo nơi phát ra âm thanh mà quay đầu.
Sau đó, cậu ngay lập tức nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên xe lăn, vẻ mặt cực kỳ tức giận.
Lục Khương biết rõ đây chính là phản diện trong nguyên tác và cũng chính là người chồng hờ của cậu.
Vẻ ngoài của phản diện thật sự đã làm cậu choáng ngợp.
Mặc dù, lúc cậu đọc truyện, cậu đã phần nào hình dung được nhan sắc của phản diện. Nhưng khi được thưởng thức vẻ đẹp này trực tiếp; thì đúng thật là, cảm giác rất khác biệt.
"Tôi là vợ của anh." Lục Khương dõng dạc mà tuyên bố, giọng điệu hùng hồn kiên định.
Người đàn ông nghe đến đây thì sắc mặt trở nên u ám, lớn giọng quát Lục Khương: "Cút! Cậu biến khỏi mắt tôi!"
Lục Khương chẳng quan tâm lắm mấy lời mắng chửi này của phản diện.
Đơn giản là cậu hiểu rõ lí do phản diện trở nên u ám, cáu giận vô cớ như vậy.
Lí do là gì ư?
Tất nhiên là phản diện không thể chấp nhận việc bản thân trở nên tàn tật. Một thanh niên 23 tuổi với biết bao hoài bão, tham vọng.
Đùng một cái bị tai nạn giao thông liệt nửa người.
Thử hỏi, ai có thể chấp nhận được chứ?
Vậy nên, trước những lời quát mắng này, Lục Khương thậm chí không cảm thấy tức giận mà ngược lại thấy tim nhói đau, thương xót.
Vốn khi đọc truyện cậu đã rất thương xót phản diện. Nay tận mắt chứng kiến cảnh anh chật vật thì cậu lại càng xót thương hơn.
Vậy nên, Lục Khương quyết định cậu sẽ chăm sóc phản diện thật tốt, sẽ động viên giúp đỡ hắn có thể đứng dậy đi lại như người bình thường.
Đến lúc đó, Lục Khương sẽ vui vẻ ôm tiền rời xa phản diện, kết thúc cuộc hôn nhân không tình yêu này. Như vậy, dù là cậu hay hắn thì đều có một cái kết đẹp.
Nghĩ đến đây, Lục Khương lòng đầy phấn khởi. Cậu tươi cười nói với Vĩ Thành: "Từ nay về sau chúng ta sẽ chung sống cùng nhau. Mong được giúp đỡ."
"Cút!" Vĩ Thành quáy lớn, đập phá đồ đạc trong phòng.
Lục Khương đau đầu nghĩ cách. Chưa nghĩ được cách gì thì đột nhiên người hầu gõ cửa, đem thức ăn vào.
Bây giờ hiện tại đã là chiều tối, người hầu như thường lệ đem đồ ăn tối lên tận phòng cho Vĩ Thành.
Từ sau khi Vĩ Thành bị tai nạn, anh luôn nhốt bản thân trong phòng. Chưa bao giờ bước ra khỏi căn phòng tối tăm này dù chỉ là một tấc.
Vì vậy, người hầu ở căn biệt thự, đúng giờ sẽ mang cơm lên phòng cho Vĩ Thành.
"Tôi đặt đồ ăn của thiếu gia ở đây, phiền thiếu phu nhân lát nữa đem xuống giúp tôi." Người hầu vừa đặt thức ăn lên bàn vừa nói.
Lại là cách gọi "thiếu phu nhân", cách gọi này của người hầu khiến Lục Khương cảm thấy không được thoải mái.
Dù vậy, Lục Khương vẫn lịch sự gật đầu rồi trả lời: "Vâng, dì yên tâm."
Dứt lời, Lục Khương giúp người hầu bày dọn bát đũa, thức ăn đặt ngay ngắn lên bàn.
Sau đó, người hầu cũng rời khỏi phòng.
"Tôi dọn sẵn rồi. Anh hãy nhanh qua đây ăn tối." Lục Khương vừa ngồi xuống bàn vừa cất giọng nói với Vĩ Thành.
"Cút!" Vĩ Thành vẫn lặp lại, lần này giọng điệu có vẻ rất mất kiên nhẫn.
Lục Khương thấy vậy đành bất lực đứng dậy đi ra khỏi phòng, đến trước cửa phòng cậu còn đặc biệt quay đầu lại dặn dò phản diện: "Tôi xuống bếp ăn tối. Lát tôi sẽ quay lại giúp anh dọn dẹp bát đũa."