Quần áo Giang Trì bị nước thấm ướt hết cả người, thế là hắn đi tắm rửa luôn.
Khi cả hai bước ra khỏi buồng tắm có vòi sen sau khi tắm xong, họ tình cờ gặp nhóm người Lăng Mạc.
"Hai người mau qua đây." Lăng Mạc nói: "Tôi vừa tới lều của hai người tìm các cậu, gọi điện cũng không thấy nghe."
"Sao thế?" Thịnh Gia Nam móc túi lấy điện thoại di động ra.
"Bọn tôi định đi ăn khuya." Một bạn nam nói trước: "Hai người đi không? Chúng ta đi cùng nhau."
Bọn họ không có thói quen ăn tối. Thịnh Gia Nam nghiêng đầu nhìn Giang Trì, tình cờ hắn cũng đang nhìn cậu.
"Anh có muốn ăn không?" Thịnh Gia Nam hỏi.
"Không đói." Giang Trì nói: "Em muốn ăn không?"
Thịnh Gia Nam lắc đầu: "Em cũng không đói."
Ngoại trừ khoảng thời gian năm cuối cấp 3 bọn họ phải thức khuya ôn bài nên thường xuyên ăn khuya, còn lại họ có lối sống rất lành mạnh, hầu như không ăn khuya.
Giang Trì quay đầu về phía mấy bạn học nam nói: "Các cậu đi đi."
"OK, vậy bọn tôi đi đây." Một cậu nói: "Nhưng thói quen hàng ngày của các cậu cũng rất tốt. Thanh niên ngày nay mà còn có người đi ngủ sớm như vậy."
Một nam sinh khác mỉm cười nói tiếp: "Đồ chó độc thân nhà cậu thì biết gì. Chỉ cần có người yêu thì cậu sẽ không phải đi ăn khuya với chúng tôi lúc nửa đêm."
Thịnh Gia Nam: "..."
Thịnh Gia Nam đã phát hiện ra rằng chỉ cần nói về bất cứ đề tài nào đều có thể liên quan tới cậu.
"Đừng nhìn Giang Trì có vẻ ăn chơi nhưng thật ra từ nhỏ bọn họ đã rất ngoan rồi." Lăng Mạc nói: "Trước đây, bạn học của chúng tôi thường cùng nhau chơi game thâu đêm, thỉnh thoảng còn hát mấy bài, nhưng bọn họ chưa bao giờ chơi. Cùng lắm là ở lại hát một lát rồi về sớm."
"Đây là lợi ích của việc lớn lên cùng với người yêu đó." Bạn học kia nói: "Có người yêu rồi còn hát hò gì nữa, buổi tối về ôm người yêu ngủ chẳng phải sướng hơn à. Đúng không anh Trì."
Giang Trì mỉm cười, liếc nhìn Thịnh Gia Nam đang chớp lông mi nghe mọi người bàn luận, trong nháy mắt liền nhìn thấu biểu cảm của cậu. Giang Trì biết lúc này chắc hẳn Thịnh Gia Nam đang nghĩ: "Không phải chúng ta đang nói về chuyện đi ăn khuya à, tại sao lại nói về người yêu rồi lại tới chuyện chúng tôi rồi..."
Giang Trì bị suy đoán của mình làm cho bật cười, nói: "Được rồi, mấy cậu đi ăn khuya đi."
"OK." Bạn học nói: "Vậy đi nhanh đi, đừng quấy rầy đôi vợ chồng son tình chàng ý thiếp nữa."
Thịnh Gia Nam vừa khởi động điện thoại, muốn vẫy tay với mọi người nhưng nghe xong lời này, động tác vẫy tay của cậu có chút chậm chạp.
Nhìn bọn họ rời đi, Thịnh Gia Nam nghiêng đầu liếc Giang Trì.
Tính cách của Giang Trì quả thực không ngoan lắm nhưng ngoài việc đánh nhau vì cậu và cái tính chiếm hữu rất cao thì quả thật từ nhỏ đến lớn chỉ nhìn bề ngoài thôi là thấy Giang Trì rất ngoan, cũng chưa từng gây sự với ai. Chỉ muốn cùng cậu ăn ngủ, với cả cũng không ham chơi.
"Nhìn tôi làm gì?" Khóe môi Giang Trì cong lên, nhướn mày: "Có phải thấy bạn trai của em rất đẹp trai không?"
"... Ừ." Thịnh Gia Nam gật đầu, nhìn sang chỗ khác, vừa đi về phía trước vừa trịnh trọng nói: "Rất là đẹp trai."
Giang Trì nhìn cậu rồi khoác vai cậu, cùng cậu đi về phía trước.
Ánh trăng mùa đông phủ lên họ một tầng sa mỏng, chiếu lên ngọn tóc của họ ánh lên màu trắng bạc. Khóe môi Giang Trì có chút cong lên, trong mắt hiện lên tia vui mừng: "Bạn học Thịnh Gia Nam à từ khi yêu đến nay, em rất thích dỗ dành bạn trai của mình, có điều là tôi cũng rất vui. Em có phát hiện không?"
(raw: 纱 (nghành dệt) voan, sa)
Đúng là lúc nào cũng thích nói câu bạn trai mà, Thịnh Gia Nam không khỏi bật cười cười khi nghĩ đến những gì Lăng Mạc nói. Lại nghĩ tới cái gì đó liền quay đầu lại nhìn hắn: "Trước khi yêu, anh cũng từng nói vậy rồi."
"... Phải không." Giang Trì nói.
...
Khi màn đêm tối dần, những âm thanh xung quanh cũng dần trở nên yên tĩnh hơn. Thỉnh thoảng có tiếng cười nói rôm rả từ căn lều cách xa hơn một chút nhưng cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến giấc ngủ.
Trong lều, hai chàng trai vừa được thăng chức thành tình nhân chui vào nằm cùng một chiếc túi ngủ, ôm chặt lấy nhau, bọn họ vừa nói xong liền chìm vào giấc ngủ nhẹ thoải mái dưới thân nhiệt của người yêu.
Nghe thấy những giọng nói nhẹ nhàng phát ra từ xung quanh, Thịnh Gia Nam vẫn đang mơ màng bất giác hơi nhíu mày.
Giang Trì cũng cau mày, nửa mơ nửa tỉnh, vô thức giơ tay lên bịt tai Thịnh Gia Nam nhưng hiệu quả không lớn.
Giọng nói cứ đinh tai nhức óc kéo Thịnh Gia Nam ra khỏi giấc ngủ nhẹ, vừa mở mắt ra thì bắt gặp ánh mắt rực lửa của Giang Trì.
Đây là vấn đề mà mấy nam sinh kia từng nói, ban đầu Thịnh Gia Nam còn nghĩ rằng họ đang phóng đại. Vừa nghe vậy cũng không phóng đại chút nào, dù sao nơi này cũng không lớn, lều trại lại còn chen chúc nhau, lớp vải mỏng cũng không cản được bất kỳ âm thanh nào, dù là nhỏ giọng cũng có thể dễ dàng bị người có thính giác tốt nghe được.
Nhưng nghĩ lại cũng không có gì ngạc nhiên. Thực ra hầu hết những người đi cắm trại đều theo cặp. Những người độc thân như Lăng Mạc và những người khác chiếm số ít.
Đôi mắt của Thịnh Gia Nam trong đêm đen óng ánh long lanh, nhìn vô cùng đẹp đẽ, yết hầu của Giang Trì cuộn lên lăn xuống, hắn chậm rãi chống trán mình trên trán cậu.
"Nam Nam." Giang Trì nhẹ nhàng kêu một tiếng, mổ mổ chóp mũi của cậu.
Sau đó Thịnh Gia Nam liền cảm giác được bàn tay trên eo động đậy, Giang Trì nhéo vòng eo gầy của cậu, lực tay có chút mạnh, giống như đang ám chỉ gì đó.
Sau một lúc, Thịnh Gia Nam hơi cụp mắt xuống, nuốt xuống nước miếng rồi ừ một tiếng.
Giang Trì lại mổ một cái từ trán cậu đến má, lại đến môi, quai hàm, mỗi một nơi đều hôn. Một tay lò mò cởi đồ ngủ Stitch cho cậu.
Cởi được bộ đồ ngủ này cũng tốn khá nhiều công sức, nó phải được cởi ra cùng một lúc.
Giang Trì vừa hôn cậu vừa phân cao thấp với bộ đồ ngủ, chịu thua nói: "Sau này em đừng mặc loại đồ ngủ cho trẻ em này nữa."
"......" Lông mi Thịnh Gia Nam khẽ run lên, cảm thấy bờ môi Giang Trì cọ nhẹ vào môi mình, nhẹ giọng nói: "Trước kia anh thích em mặc bộ đồ ngủ này mà."
Giang Trì mỉm cười, xoa bờ môi của cậu, buồn cười nói: "Trước kia là trước kia, trước kia em không cho tôi cởi cúc áo giúp em. Ở nhà tắm rửa cũng phải khóa cửa, Thịnh Nam Nam này, tôi hỏi em nếu em thích tôi thì cần gì phải phòng tôi như phòng trộm thế."
Thịnh Gia Nam: "..."
Thấy Thịnh Gia Nam không lên tiếng, Giang Trì hôn lên trán cậu, hỏi: "Lạnh không?"
"Vẫn ổn, tắm xong vẫn thấy khá ấm." Thịnh Gia Nam nói.
Sau khi cởi đồ ngủ ra, Giang Trì sợ cậu bị lạnh nên quấn chặt túi ngủ hơn, che kín kẽ từ cổ của Thịnh Gia Nam trở xuống.
Ôm đối phương vào lòng rồi hôn.
Lông mi Thịnh Gia Nam run lên, cậu nhắm mắt lại, một tay hơi nắm chặt, tay kia nâng lên ôm lấy bờ vai rộng lớn của Giang Trì.
Giang Trì cẩn thận hôn cậu từng chút một, dùng hết kỹ năng học được ở núi Long Đông.
...
Trên người toát ra một tầng mồ hôi mỏng, Thịnh Gia Nam bất lực nằm im, được Giang Trì ôm vào lòng.
Sau khi ôm một lúc, Thịnh Gia Nam mới dần dần bình tĩnh lại, vùi vào lồng ngực nóng bỏng của Giang Trì, hỏi: "Anh muốn em giúp không?"
Giang Trì cười: "Em giúp tôi kiểu gì?"
"... Giống như anh." Thịnh Gia Nam nói.
Thường thì Giang Trì không muốn Thịnh Gia Nam phải làm bất cứ công việc nào nên cuối cùng cũng cố gắng dưỡng cho đôi tay kia trở nên mịn màng.
Nhưng đề nghị này quả thực khá hấp dẫn, Giang Trì nghĩ tới nghĩ lui nhưng nghĩ thế nào cũng không nỡ. Cuối cùng, hắn nắm lấy bàn tay thon dài xinh đẹp của Thịnh Gia Nam đặt trong lòng bàn tay mình rồi hôn một cái: "Quên đi, tay em không thể dùng để làm việc thô bạo như thế này."
Sau vài giây im lặng, Giang Trì lại không biết xấu hổ, cười bổ sung thêm một câu: "Tốt hơn là em cứ xem đi."
Thịnh Gia Nam: "..."
...
Nửa đêm, hai người đều ra rất nhiều mồ hôi nên quyết định ra ngoài hít thở không khí nhân tiện rửa tay luôn.
Khi họ vừa bước ra khỏi lều, liền thấy không khí bên ngoài mát mẻ hơn rất nhiều, toàn bộ khu vực cắm trại rất yên tĩnh. Hai người đi giữa các lều, mơ hồ có thể nghe thấy rất nhiều lều chưa ngủ, có người đang tán gẫu, có người nói về tình yêu.
Thịnh Gia Nam nhanh chân bước ra ngoài, theo sau là Giang Trì đang không nhịn được cười: "Em ngại cái gì?"
Sau khi dừng lại một chút, hắn lại nói: "Nếu em ngại ngùng như vậy thì sau này làm thật thì phải làm gì giờ?"
"Giang Trì." Thịnh Gia Nam nói: "Anh đừng nói chuyện."
"Tại sao không được nói chuyện?" Giang Trì đi tới bên cạnh cậu, cả người dính chặt cậu, vòng hai tay ôm lấy cậu, đi đường cũng không chịu đi đàng hoàng.
"Lần trước em nói..." Giang Trì dừng lại, dán bên tai Thịnh Gia Nam, giọng nói trầm thấp: "Buổi tối cho phép tôi giở thói lưu manh, trời giờ còn chưa đủ tối à?"
"... Em không cho anh giở thói lưu manh." Thịnh Gia Nam nói.
Tai hơi ngứa ngáy nên cậu quay đầu sang một bên.
Thấy vậy, Giang Trì mỉm cười, cố ý thổi nhẹ vào tai cậu rồi mới bước đi bên cạnh cậu, nắm tay cậu rồi lắc qua lắc lại đi về phía bồn rửa tay.
Vừa rửa tay xong đang chuẩn bị đi về, Giang Trì đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc đang hát bài hát thiếu nhi "Đếm Vịt".
"Dưới cầu lớn trước cổng, một đàn vịt bơi qua..."
Giang Trì híp mắt, nhìn sang liền thấy mấy người con trai to lớn nắm tay nhau đi tới. Trong đó có một giọng nói rất quen thuộc, trầm giọng nói: "Suỵt, đã đến giờ về ký túc xá rồi, nhỏ chút."
Các bạn nam bên cạnh khi nghe thấy giọng nói liền ngừng hát, "xuỵt" với nhau vài cái rồi cùng nhau hạ giọng và cất tiếng hát: "Nhanh lên, nhanh lên mau đếm một..."
Giang Trì: "..."
"Có phải là bọn người Lăng Mạc không?" Thịnh Gia Nam cũng nghe thấy và nhìn sang.
Giang Trì: "Ừ."
Đám người Lăng Mạc đi tới với vẻ mặt say khướt, họ ngạc nhiên rồi sôi nổi chào Thịnh Gia Nam và Giang Trì.
"Hi, chúng ta lại gặp nhau rồi."
"Thật là trùng hợp."
Theo Lăng Mạc nhìn về phía nhà tắm nam lại nhìn hai người họ, vô cùng ngạc nhiên: "Sao hai người lại ra khỏi nhà tắm? Ngày tắm hai lần?"
Một bạn nam khác trực tiếp thay họ trả lời: "Chà, vào nhà vệ sinh thôi."
"Nhà vệ sinh ở bên kia." Một bạn học khác nhắc nhở.
"Ồ." Bạn học nam kia thắc mắc: "Vậy tại sao lại đi ra từ nhà tắm?"
"Chúng tôi đi rửa tay." Thịnh Gia Nam nói, rồi sau đó đổi chủ đề: "Mấy cậu vừa mới uống rượu à?"
Nhưng một đám người say không dễ bị mắc lừa vậy, có người nói: "Mấy cậu vừa mới tắm xong, sao lại rửa tay?"
"Cậu ngốc à." Bạn học phía sau vỗ vỗ vai người kia: "Thì là vậy đó."
Giang Trì lười để ý tới một đám người say rượu thế là nắm tay Thịnh Gia Nam rời đi.
Đi được mấy bước, Thịnh Gia Nam vẫn có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện phiếm với vẻ mặt say khướt: "Vậy có chuyện gì."
Thịnh Gia Nam: "..."
"Họ say rồi, anh có muốn đưa họ về lều không?" Thịnh Gia Nam nói.
Giang Trì quay đầu nhìn rồi nói: "Không sao đâu, có chút rượu này còn không uống được, đòi uống rượu gì chứ."
Thịnh Gia Nam liếc mắt nhìn hắn rồi âm thầm thu hồi tầm mắt.
"Thịnh Nam Nam." Giang Trì quay đầu lại nhìn cậu, cười nói: "Ánh mắt vừa rồi của em có ý gì?"
"... Không." Thịnh Gia Nam nói.
"Đừng tưởng rằng tôi không nhìn thấy." Giang Trì nói: "Có phải em muốn nói rằng tôi cũng không uống được không."
Giang Trì không nhịn được cười một cái, mổ lên khuôn mặt trắng nõn của Thịnh Gia Nam: "Chờ đi, lần sau cho em nhìn tửu lượng của tôi."
...
Hôm sau họ dậy rồi tắm rửa, ăn sáng xong xuôi, mọi người ai về lều nấy thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Thịnh Gia Nam vừa uống xong hai ngụm trà Olong đào thì thấy Giang Trì lấy nhiệt kế ra, bảo cậu ngậm nó vào.
Thịnh Gia Nam há miệng ngậm nhiệt kế, sau khi Giang Trì thu xếp mọi thứ thì vừa hay nhiệt kế cũng mới đo xong.
Không sốt.
Cắm trại ngoài trời kiểu này mà không bị cảm, sốt là một phép màu không nhỏ đối với thể chất của Thịnh Gia Nam.
Giang Trì mừng muốn chết, đột nhiên ôm chầm lấy cậu, cưng chiều hôn một cái. Đợi nhiệt kế nguội lại, lại đưa vào miệng mình.
Thu dọn hành lý xong, mọi người tập hợp lại, nhìn thấy Giang Trì đang ngậm nhiệt kế trong miệng như ngậm thuốc lá, không khỏi bật cười: "Hay quá, sao vẫn còn loại nhiệt kế phục cổ này vậy."
(Phục cổ (复古), hay retro bắt nguồn từ tiếng Latin với retro tiền tố, nghĩa là "phía sau" hay "trong thời gian qua" - đặc biệt là khi nhìn thấy trong ngược từ, ngụ ý một phong trào hướng về quá khứ thay vì một sự tiến bộ hướng tới tương lai, và hồi tưởng, đề cập đến một hoài cổ (hoặc quan trọng) mắt hướng về quá khứ. Hay dễ hiểu, nó là một viễn cảnh tương lai được vẽ ra từ quá khứ.)
"Loại nhiệt kế này khá là phiền phức nhỉ, đo cũng phải mất vài phút." Cố Phán Ngữ nói: "Sao em không mua loại nhiệt kế hồng ngoại ấy, đo một chút là xong với nó cũng không lớn, rất tiện khi mang ra ngoài."
Thịnh Gia Nam nhìn Giang Trì rồi gật đầu nói: "Bọn em định lần sau mua."
Lăng Mạc nhìn Giang Trì đang ngậm nhiệt kế trong miệng, lại nhìn Thịnh Gia Nam, khẽ mỉm cười, thâm tàng công dữ danh.
(Thâm tàng công dữ danh (深藏功与名) là triết lý Đạo gia, nghĩa đen là không tiết lộ tài hoa và công danh của mình. Nghĩa bóng là để hình dung những người làm chuyện tốt, nhưng lại che giấu danh tính, không muốn người ta biết mình làm.)
Đúng là một tên biến thái đẹp trai.
...
Khi về đến nhà, Giang Trì để đồ của hắn và Thịnh Gia Nam vào phòng Thịnh Gia Nam, ngay cả đồ vệ sinh cá nhân cũng đặt vào phòng tắm của Thịnh Gia Nam.
Thịnh Gia Nam ngồi ở bàn học nhìn hắn, thấy vậy liền hỏi: "Anh không định về nhà à?"
Mặc dù trước đó Giang Trì thường ngủ ở phòng cậu, nhưng hầu như hắn hay tắm rửa ở nhà mình. Giờ nhìn bộ dạng bây giờ của hắn, Thịnh Gia Nam cảm thấy lần này Giang Trì có thể định chuyển người và đồ đạc đến đây.
Quả nhiên, ngay khi nghe thấy lời này, Giang Trì đã đi tới ôm chầm lấy cậu: "Thịnh Nam Nam, em có ý gì? Chúng ta yêu nhau rồi mà em không muốn tôi sống cùng em?"
"... Em chỉ nghĩ có thể dì không muốn anh chuyển đến đây thôi." Thịnh Gia Nam nói.
"Mặc kệ bà ấy." Giang Trì nói: "Em là người yêu của tôi, chúng ta nên ngủ cùng nhau."
Tuy rằng hai ngày trước cậu nói sẽ gọi điện thoại thông báo cho ba mẹ, nhưng bởi vì bọn họ vừa yêu đương nên Giang Trì càng ngày càng bám cậu hơn trước, dường như muốn bám lấy Thịnh Gia Nam từng giây từng phút, cho nên không gọi điện thoại về nhà nói cho phụ huynh biết.
Bây giờ đã về nhà rồi nên tự nhiên để thông báo chuyện này.
"Tý nữa tôi sẽ về nhà rồi nói với mẹ tôi sau." Giang Trì nói.
Thịnh Gia Nam ngước mắt lên nhìn hắn tỏ vẻ đã hiểu, một lúc sau mới gật đầu: "Vậy thì em sẽ nói với mẹ em."
Giang Trì nhìn cậu từ trên cao, càng nhìn càng thấy hiếm lạ, khóe miệng hơi cong lên, cúi người xuống rồi cúi đầu mổ cậu ngụm.
Quá thích, thích đến chết đi được, thích đến mức khó mà kiềm chế được. Dường như Thịnh Gia Nam xuất hiện là vì để hắn yêu.
...
Chiếm lợi bạn trai được một lúc, Giang Trì mới mở cửa sổ rồi về nhà.
Hôm nay là ngày cuối cùng của ngày Tết Nguyên Đán, ba Giang và mẹ Giang đều ở nhà, một người ở phòng khách và một người ở trong thư phòng, họ đang nói chuyện qua một bức tường.
Khi Giang Trì mở cửa, vừa hay cậu tình cờ thấy mẹ Giang đang đi về phía phòng bếp với một đĩa hoa quả trên tay.
Thấy hắn mẹ Giang liền dừng lại.
"Giờ ngay cả cửa chính con cũng không có hứng đi à?" Mẹ Giang nói: "Sau này con chỉ cần ở nhà mẹ vợ là được, không cần cố ý về nhà đâu."
"Thật ạ?" Giang Trì nhướn mày.
Nhìn thấy vẻ mặt háo hức của hắn khiến mẹ Giang không nói nên lời.
"Ai đấy?" Ba Giang bước ra khỏi thư phòng: "Giang Trì đã về rồi?"
Vừa nhìn thấy con trai mình, ba Giang khá vui mừng, ông ấy vỗ vai Giang Trì nói: "Hai ngày nay chơi vui không? Chỗ cắm trại có lạnh không?"
"Ba." Giang Trì gọi một tiếng, nói: "Cũng được, con dùng lều giữ ấm và túi ngủ. Hai người ngủ cũng khá ấm."
Dừng lại một lúc, Giang Trì nói tiếp: "Nhân tiện, con có chuyện muốn nói với ba mẹ."
Nghe hắn nói vậy mẹ Giang cũng đại khái đoán được là chuyện gì. Không có gì khác hơn chuyện Thịnh Gia Nam không chịu được các loại thủ đoạn và sự tấn công bất chấp đạo lý của Giang Trì trong hai ngày qua nên đã đồng ý hắn rồi.
Suy cho cùng, từ nhỏ Giang Trì đã rất giỏi xài mấy chiêu kiểu này, chính nhờ chiêu trò không biết xấu hổ của hắn mà hắn mới có thể dính Thịnh Gia Nam cho đến tận bây giờ.
Quả nhiên giây tiếp theo đã nghe thấy Giang Trì nói: "Con đang yêu."
Khi hắn nói, âm cuối của hắn còn hơi cao lên, trong giọng nói có chút tự mãn.
Dù trước đó có hàng ngàn mối quan tâm nhưng nếu hai đứa nhỏ lưỡng tình tương duyệt thì tất nhiên ba Giang thấy rất vui.
(Lưỡng tình tương duyệt – 两情相悦: yêu thích, hình dung song phương đều có tình cảm với nhau, nôm na là hai bên cùng yêu nhau.)
"Theo đuổi thành công?" Ba Giang cười hỏi.
Giang Trì cười nhẹ, nhẹ giọng vâng một tiếng.
Nhìn thấy dáng vẻ tự mãn của hắn, ba Giang không khỏi lắc đầu cười trừ: "Được rồi, chúc phúc cho anh, từ nhỏ anh đã bám người ta rồi nên cũng có thể coi như đạt được thứ mình muốn."
Mặc dù vẫn luôn phê bình cái tính chiếm hữu mạnh mẽ Giang Trì, nhưng cuối cùng vẫn là hạnh phúc của hai đứa nhỏ, mẹ Giang không nhịn được cười: "Được rồi, cũng không thể ngăn được con."
"... Không phải mẹ luôn muốn Nam Nam gọi mẹ là mẹ à?" Giang Trì nói: "Vậy sao mẹ cứ luôn ngăn cản con làm gì?"
"Rồi rồi, giờ mẹ không cản nữa." Mẹ Giang nói: "Vẫn là câu nói kia, con phải cho Nam Nam một chút không gian riêng tư, đừng giống như trước đây. Vừa thấy ai tiếp cận thằng bé liền giương nanh múa vuốt tuyên bố chủ quyền, xua đuổi người ta đi."
Dừng một lúc, bà ấy lại nói: "Những chuyện còn lại thì tùy con thôi, Nam Nam không quan tâm thì mẹ cũng không quản con."
...
Sau khi Giang Trì rời đi, Thịnh Gia Nam thay quần áo và vào bếp giúp mẹ Thịnh.
Thịnh Gia Nam vừa rửa rau vừa tự hỏi nên nói chuyện với mẹ Thịnh ra sao đây.
Mẹ Thịnh liếc nhìn cậu, nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của cậu, bà cười hỏi: "Con yêu đương với Giang Trì rồi à?"
Thịnh Gia Nam dừng lại, quay đầu nhìn mẹ mình: "... Rõ ràng vậy ạ?"
"Mẹ đoán qua nhiều ngày vậy rồi cũng nên đến rồi." Mẹ Thịnh vừa thái đồ ăn vừa cười: "Từ nhỏ con đã dễ mềm lòng rồi, mẹ biết theo đuổi không được bao lâu đâu."
Thịnh Gia Nam im lặng một lúc rồi vâng một tiếng.
"Cảm giác yêu đương thế nào?" Mẹ Thịnh nhiều chuyện nói.
(raw: 八卦: có nghĩa là đưa chuyện, lắm lời, tin tức, tin sốt dẻo..., từ này được dùng rất nhiều trong khẩu ngữ.)
Nghe vậy, Thịnh Gia Nam chỉ có thể nghĩ đến những chuyện lưu manh đã làm khi ở trong lều, vành tai hơi đỏ: "... Cũng tốt ạ."
Mẹ Thịnh cười.
Đúng lúc đó Giang Trì đứng bên ngoài hét lên: "Thịnh Nam Nam."
Hắn biết Thịnh Gia Nam đang ở trong bếp, vì vậy trực tiếp bước vào, cười nói: "Dì ơi, dì nấu gì vậy? Thơm quá."
"Cháu qua đây xem đi, toàn mấy món hai đứa thích ăn thôi." Mẹ Thịnh nói.
Giang Trì đi đến bên cạnh Thịnh Gia Nam, hắn vừa khen tài nấu ăn của mẹ Thịnh vừa ra hiệu với Thịnh Gia Nam: Nói chưa?
Thịnh Gia Nam gật đầu.
Mẹ Thịnh múc cho hai đứa nhỏ một bát canh vừa mới nấu rồi đưa qua: "Các con nếm thử xem hương vị thế nào, có nhạt không?"
Thịnh Gia Nam cầm lấy bát: "Cảm ơn mẹ."
Giang Trì theo sát cầm lấy bát rồi tự giác nói theo: "Cảm ơn mẹ."