Xuyên Sách: Học Bá Để Ý Đến Tôi

Chương 60: END.



Hôm nay là lễ tốt nghiệp của khoa văn học và khoa kinh tế, mọi sinh viên đều lần lượt trang điểm tươm tất cho ngày trọng đại của sinh viên. Trong đại hội, sau khi nghe những lời phát biểu của thầy cô cũng đã đến lúc mọi sinh viên được hô tên của mình lên nhận bằng. Khoảng khắc được nghe tên của bản thân, Diệp Ninh Quân hạnh phúc bước lên nhận bằng của mình. Đây làm lần thứ hai cô có cảm xúc hạnh phúc khi nhận bằng của mình.

Sau khi trao bằng xong Diệp Ninh Quân và Chu Tịch cùng nhau ra ngoài chụp hình. Diệp Ninh Quân nhìn thấy

Trần Trì vui mừng chạy đến nhào vào lòng cậu. Lục Hiểu Minh đi lại gần Chu Tịch tặng hoa cho cô.

"Chúc mừng bạn gái của anh đã tốt nghiệp."

" Nào chúng ta cùng đi chụp hình nào!"

Mãi một lúc sau Diệp Ninh Quân mới buông Trần Trì ra, đã mấy tháng không gặp nhau nên cô rất rất nhớ cậu.

Còn tưởng hôm nay cậu không đến dự buổi tốt nghiệp của cô.

Diệp Ninh Mạc và Trương Di Mộng cầm hoa đến chúc mừng Diệp Ninh Quân tốt nghiệp, còn có gia đình của Trần Trì đều có mặt. Mọi người chụp cùng nhau một bức hình, sau đó lại chia nhau chụp từng bức của riêng mình.

Thấy thời cơ đã đến, Trần Trì nhanh chóng đi lấy một bó hoa hồng lớn từ tay bác Lý mới đem đến, còn có cả nhẫn mà cậu đã ấp ủ chuẩn bị từ trước. Cậu từng bước đi đến chỗ cô đang chụp hình cùng Chu Tịch và Trương Di Mộng. Mấy sinh khác nhìn thấy cảnh có người cầu hôn liền lấy di động ra quay chụp, ngưỡng mộ đôi trai tài gái sắc kia.

Diệp Ninh Quân không biết cô đang là tâm điểm cả trường, khi có nghe được tiếng gọi phía sau lưng, cô quay người lại đập vào mắt cô là một bó hoa hồng vô cùng lớn, mà Trần Trì còn quỳ một gối xuống, nhịp tim lúc này bỗng chốc lại loạn nhịp.

"Tiểu Quân, hôm nay là thời điểm thích hợp để anh nói với em điều này, em chính là mảnh ghép của cuộc đời anh. Đối với anh, em là tất cả! Anh muốn làm cho mọi ngày của em trở nên đặc biệt. Em gả cho anh nhé?"

"Đồng ý đi!! Đồng ý đi!!"

Mọi người xung quanh đều vang lên, Diệp Ninh Quân mỉm cười trong lòng vô cùng ngọt ngào, sao cô có thể bỏ qua một người chồng hoàn mỹ như vậy được chứ! Trần Trì vui sướng đeo nhẫn cho cô và không ngần ngại trao cho cô một nụ hôn trước mặt mọi người.

Ngay khi Diệp Ninh Quân gật đầu đồng ý, Ngô Dao và ông nội Trần đều xúc động rơi nước mắt. Ngô Dao được

Trần Hạp bên cạnh lau nước mắt, thấy con dâu được con trai mình dỗ dành, ông quay sang bác Lý, bác Lý hiểu ý liền đưa khăn giúp ông nội Trần lau nước mắt.

Trần Trì không thể chờ nổi nữa, ngày hôm sau liền cưỡng ép Diệp Ninh Quân cùng anh đến cục dân chính đăng kí kết hôn, chỉ cần anh tốt nghiệp liền cho cô một hôn lễ hoành tráng nhất mọi thời đại. Diệp Ninh Quân cầm giấy kết hôn bước ra ngoài, thẩn thờ một chút, không nghỉ bản thân có chồng sớm như vậy còn chưa được tung tăng khám phá nhiều thứ. Trần Trì nhìn gương mặt của cô, chân mày nhíu lại, còn sợ cô sẽ đổi ý nên cầm lấy giấy kết hôn từ tay cô.

"Anh sẽ cất giùm em, tránh trường hợp em làm mất."



"Ừm."

"Em không vui khi làm vợ anh?"

" Không phải, chúng ta vẫn còn trẻ kết hôn sớm em có chút không quen."

"Bà xã, em muốn đổi ý?"

" Không phải mà!"

" Nếu em thấy còn quá trẻ thì nhân cơ hội này sinh cho anh một tiểu công chúa đi."

" Aa thả em xuống! đồ lưu manh này!"

" Hiện giờ đồ lưu manh này là chồng của em đấy! Chúng ta cùng về nhà động phòng nào!!"

Diệp Ninh Quân xấu hổ lấy tay đập vào lòng ngực Trần Trì, mắng mỏ vài câu. Cả hai đều up hình giấy đăng kí kết hôn lên trang cá nhân của mình cũng như thông báo với bạn bè hai người chính thức trở thành vợ chồng với nhau.

Không lâu sau đó Trần Trì cũng đã tốt nghiệp và thực hiện lời hứa của mình cho cô một hôn lễ hoành tráng. Ngay ngày trọng đại gia đình cô vẫn chỉ có một mình Diệp Ninh Mạc là người thân, cô không cảm thấy buồn hay tủi thân, là bọn họ không cần cô thì cô cũng không cần họ. Một mình em trai cô là đủ hạnh phúc rồi. Diệp Ninh Quân được ông nội Trần dắt tay vào lễ đường, còn dặn dò đủ kiểu với Trần Trì như y rằng cô mới chính là cháu của ông còn Trần Trì mới là cháu rể.

Lục Hiểu Minh uống quá đà còn giành lấy bó hoa mà cô dâu tung hoa, Lục Hiểu Minh cầm được bó hoa trên tay liền chạy về phía Chu Tịch còn khoe với cô là bản thân bắt được hoa cưới khiến mọi người trong hiện trường cười phá lên, cô cũng cười vì sự đáng yêu này của anh.

Sau một buổi hôn lễ, cả người Diệp Ninh Quân đều mệt lã nằm xuống giường, Trần Trì từ phòng tắm đi ra còn muốn đêm nay cùng cô động phòng thêm một lần nữa. Lúc tiến đến giai đoạn quan trọng thì Diệp Ninh Quân đột nhiên buồn nôn, cô đẩy Trần Trì đang đè trên người mình ra, trần truồng chạy vào nhà vệ sinh nôn.

Trần Trì lo lắng cầm khăn đi đến choàng lên người cô, nhẹ nhàng giúp cô vuốt lưng. Lại nhìn đến vật dưới thân, anh đành áp chế ham muốn xuống, sức khỏe của bà xã anh quan trọng hơn.

"Em cảm thấy không khoẻ chỗ nào sao?"

" Không có, ông xã!"

" Hửm, em cần gì sao?"

" Hình như em có thai rồi."

" Thật sao?"



" Hay anh cho người mua que thử thai cho em đi."

" Chờ anh một lát."

Trần Trì không nhờ đến ai cả, anh mặc quần áo chỉnh tề liền xuống dưới lái xe chạy đi mua que thử thai. Một lát sau, Trần Trì quay về, cô còn tưởng anh sẽ chỉ mua hai cái để thử cho chính xác không nghĩ anh lại mua hơn mười cây thử thai, cô khó hiếu nhìn anh.

" Mua nhiều như vậy làm gì?"

" Độ chính xác sẽ cao hơn, bà xã em mau vào thử đi."

Diệp Ninh Quân ôm một đống que thử thai vào trong phòng tắm, Trần Trì bên ngoài vô cùng sốt ruột cứ đi qua đi lại liên tục, trong phòng tắm lại vang lên tiếng la hét của cô. Trần Trì không đợi được cô mở cửa mà thẳng chân đạp mạnh vào cửa phòng tắm khiến nó gãy làm đôi.

" Bà xã, em không sao chứ? Sao lại đột nhiên la lên?"

" Anh là đang phá nhà sao?"

" Anh sợ em bên trong xảy ra chuyện!"

"Hừm, chúc mừng anh đấy! Anh tự xem đi."

" Là hai vạch sao?"

"Ừm."

" Anh được lên chức rồi!"

"Bà xã, anh được làm cha rồi."

Trần Trì cầm que thử mà miệng lẩm bẩm liên tục, sự vui mừng được in hẳn lên khuôn mặt đang cười rạng rỡ kia.

Trần Trì quay lại ôm hôn cô liên tục, anh không chờ được mà giữa đêm gọi thông báo cô mang thai hết người này người kia. Nếu cô không ngăn anh lại có lẽ anh sẽ chạy ra ngoài mà hét lớn mất, Trần Trì ôm chặt cô vào lòng, thì thầm nói: " Tiểu Quân, cảm ơn em nhiều lắm vì đã bước vào cuộc đời của anh."

"Em mới là người phải cảm ơn anh! Cảm ơn đã luôn ở bên cạnh em.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.