Lâm Tử Nguyệt canh thời gian khoảng mười lăm phút, đứng mắng chửi bọn chủ nợ và Diệp Ninh Quân để làm tâm trạng mình thoải mái, tin nhắn vang lên, bà đắc ý bước lên nhà của mình. Bà bước vào nhìn thấy Diệp Ninh Quân nằm bất động một chỗ, Dương Như Ý còn tát cô một cái vừa chửi mắng.
"Mẹ nhẹ tay thôi!"
" Hừ, bọn chúng chưa đến sao?"
" Một lát sẽ đến."
Trần Trì vừa mới tan học, nhìn sang điện thoại của mình chẳng có tin nhắn nào từ sáng đến giờ, cậu gọi điện cho cô nhưng lại thuê bao, tâm trạng có chút bất an, cậu gọi cho bác Lý đến nhà riêng tìm cô.
Phía sau cậu có khoảng ba người đi đến, Từ Kiều Liên lên tiếng kêu cậu, đây cũng ý của cô ta, bởi cô ta muốn đi ăn cùng cậu. Mạnh Tư Đồng và Trần Minh Thiển thấy thế cũng lên tiếng, dù sau nhóm bọn họ cũng mới đạt được giải thưởng luận văn hay và nội dung sáng tạo, thêm hôm nay được ăn cùng Từ Kiều Liên nên hai thanh niên phải chớp lấy cơ hội này thúc giục cậu.
"Trần Trì, bọn mình cùng đi ăn đi."
" Phải đấy! Nhờ có cậu mà bọn tôi cũng được thưởng và còn trở thành nhóm xuất sắc của khoa."
" Chúng ta phải ăn mừng cho chiến thắng này!"
" Tôi có việc, Tư Đồng cậu giúp tôi xin nghỉ học vài ngày . Cảm ơn."
"Ơ này..!"'
" Cậu ấy đi đâu mà chạy gấp thế!"
Từ Kiều Liên nhìn theo bóng dáng cậu chạy mất, trong lòng cô ta có chút hụt hẫng, biết cậu đã có bạn gái nhưng vẫn không thể nào dứt bỏ tâm tư này được.
Trần Trì nhìn theo định vị trên di động, thấy định vị cô dừng lại tại căn nhà cũ cậu bắt đầu cảm thấy có điều chẳng lành, khoảng chừng mười phút định vị cô lại di chuyển đi. Cậu kêu người điều tra tình hình của nhà họ Diệp, cũng kêu người đến chạy theo định vị của cô, cậu gấp rút đặt một vé bay về thành phố.
Khi Diệp Ninh Quân tỉnh lại, cô mơ màng nhìn xung quanh, trước mắt cô là những người đàn ông lạ mặt, cô choàng tỉnh dậy cẩn thận nhìn xung quanh một lần cho chắc đây không phải giấc mộng.
" Tỉnh rồi sao cô bé!"
"Các người là ai?”
"Ohh, bé con vẫn chưa biết gì nhỉ? Là nhà họ Diệp chơi bời thiếu nợ nên đưa cô bé đến đây thế chấp à không phải nói là bán cô bé để trả nợ."
"Cái gì chứ? Tôi và bọn họ đã cắt đứt quan hệ từ lâu, tôi không phải là con gái của họ."
"Tiền và nợ đã trao đổi xong, có muốn hay không đều không do mày quyết định. Mày bây giờ là món đồ của bọn tao. Đừng để tao phải nóng!"
" Tụi bây nhanh chóng đưa nó vào trong phục vụ đại ca, đợi đại ca chơi xong thì đến lượt bọn mình."
" Ây chà, cô em xinh đẹp thế này phải nâng niu nhẹ nhàng."
"Câm mồm, các người đừng có qua đây! aaa..."
Diệp Ninh Quân được đưa vào một căn phòng khác, tay bị chói lại. Cô lật đật dựa vào giường để ngồi dậy, cô biết đây là thời gian không phải để khóc lóc, phải thật bình tĩnh tìm phương án để giải thoát chính mình. Cô đi một vòng quanh phòng tìm vật sắc nhọn để cắt sợi dây chói tay mình. Cửa sổ gần đó đều bị khóa chặt lại, cô làm liều thấy thân mình đâm vào cửa sổ kính, một lần rồi hai lần liên tục. Cô nén lại cảm giác đau đớn ở bả vai tiếp tục hành động, thấy vẫn không có tác dụng cô ngồi nghỉ một lát.
Tên đại ca mà bọn họ nói còn chưa tới, nên cô không dám chậm trễ thời gian chỉ nghỉ một chút, cô nhìn ghế gần đó liền nảy ra ý định, cô cố gắng cầm chắc cái ghế, cũng may nó không nặng vì tay còn bị chói nên cô có chút chật vật. Cô dùng hết lực đập thật mạnh vào cửa kính, nhưng chỉ nứt được một chút, lần này cô lấy đà hít một hơi sâu đập thật mạnh thêm lần nữa, cuối cùng những mảnh vỡ thủy tinh cũng vỡ ra. Hai tên canh cửa nghe được tiếng động lớn phía trong liền mở khóa bước vào, thấy cô đang bám lan can leo xuống, hai tên đó nhanh chân chạy đến.
"Mẹ kiếp, mày muốn trốn à!"
" Nhanh chóng xuống dưới báo cáo đi!"
Diệp Ninh Quân sợ hãi khi thấy hai tên đó chạy lại, cô không nghĩ nhiều được nữa mà thả tay xuống, cả người cô đều ngã xuống. Rất may đây chỉ là tầng một, nếu không cô chẳng còn thể nào giữ được mạng nữa. Cô ngã xuống đất, mặc kệ sự đau đớn mà lật đật trở mình chạy đi. Cô không biết ở đây là chỗ nào chỉ cô thể cắm đầu chạy càng xa càng tốt.
Mổ lát sau, phía sau đã có người đuổi theo, Diệp Ninh Quân mơ hồ nhìn xung quanh, đây là cảng biển, cô được đưa đến đây sao? Để tránh bọn họ bắt cô thêm lần nữa, cô nhân lúc mà đánh lạc hướng bọn chúng và tìm chỗ trốn, cô chui vào một gốc tố để trốn, cô nghe rất rõ có một tên gào thét lên giận dữ, cô vội bịt miệng của mình lại, cố gắng không phát ra âm thanh nào.
"Một lũ ăn hại, có một đứa con gái cũng coi không xong, tiếp tục tìm cho tao."
Lâm Tử Nguyệt và Diệp Phàm còn có cả Dương Như Ý sau khi đưa cô đến đây, còn nhận được một khoảng tiền không nhỏ liền ôm tiền bỏ chạy. Khi ba người vui mừng ôm tiền đến nhà ga, thì từ đâu rất nhiều lực lượng cảnh sát đến vây quanh họ, khiến bọ họ không kịp trở tay.
" Đây là lệnh bắt người, có người tố cáo ba người buôn bán người trái phép."
"Gì chứ, có nhầm lẫn gì không cảnh sát. Tôi già thế này làm sao làm chuyện này được."
" Lên đồn rồi hả minh oan."
Diệp Phàm có tật giật mình, vội đẩy cảnh sát qua một bên rồi chạy nhưng cũng chẳng chạy được bao xa liền bị bắt lại, ông ta gào thét lên nhưng chẳng ai quan tâm. Người tố cáo bọn họ là Trần Trì, cậu cho người điều tra liền biết hết sự việc, cậu nhanh chóng báo cáo cho cảnh sát và nhờ ba của mình thêm người hỗ trợ tìm Diệp Ninh Quân.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Diệp Ninh Quân cứ ngồi im bất động trọng không gian chật hẹp không một chút ánh sáng, cô đưa tay tìm mảnh vỡ khi nãy cô đập cửa kính kia, trước khi bỏ trốn cô đã nhặt một miếng lên để phòng thân. Có lẽ hơi dùng sức nên bị rách da, máu chảy xuống, cô chẳng biết có vết thương này từ bao giờ, cô dùng sức lực lấy mãnh vợ rạch sợi dây trói. Rất lâu mới đứt được một chút, dây cũng bắt đầu lỏng đi, cô thở một hơi nhẹ nhõm, không có âm thanh bên ngoài nữa, cô ló đầu ra một chút hoàng hôn đã buông xuống từ từ, không nghĩ cô ở trong đây quá lâu.
Bên ngoài không thấy bóng dáng của bọn chúng, Diệp Ninh Quân thầm vui mừng nhân cơ hội này chạy ra ngoài, cô phải chạy thật nhanh mới không bị bắt đi. Cô chạy được một đoạn khá dài, thấy phía trước vô cùng đông người tưởng là bọn xấu xa đó, cô sợ hãi quay người chạy đi tìm đường chốn.
Trần Trì đã đem người đến phong toả bốn phía và bọn chúng cũng bị người của cậu bắt, cảnh tượng mà Diệp Ninh Quân thấy chính là cảnh bọn chúng đang quỳ xuống xin tha, bởi vì giây phút này Trần Trì vô cùng đáng sợ.
Một tên bị đánh đến bán sống bán chết nhìn thấy cô gái quay đầu chạy liền mừng rỡ la lớn lên.
" Là cô ấy, là người cậu đang tìm."
Trần Trì đang nắm đầu một tên, nghe xong liền quay đầu lại, là bóng dáng của cô, chính là cô rồi.
"Tiểu Quân!! Tiểu Quân!!"
Trần Trì vừa gọi vừa chạy, Diệp Ninh Quân nghe giọng của Trần Trì, cả người xoay lại.
Mọi thứ không phải là ảo giác! Là cậu! Là Trần Trì đến cứu cô. Những giọt nước mắt nóng hổi thi nhau rơi xuống như đang thể hiện sự uất ức của mình, cô chạy đến nhào vào lòng cậu, ôm thật chặt. Giây phút này, dây thần kinh trên người cậu mới được thả lỏng, nếu cậu chậm một chút thì cậu mãi mãi không gặp được cô nữa.
"Trần Trì!! Trần Trì!!"
" Không sao rồi, anh đến cứu em rồi."
"Hức!"
"Ngoan, đừng khóc! Anh đưa em về nhà chúng ta có được không?
Trần Trì trấn an Diệp Ninh Quân một lúc, đột nhiên cô ngất xỉu trong lòng cậu, nhìn thấy tay cô bị thương còn chạy máu, cậu bế cô lên chạy vào trong xe đưa người đến bệnh viện kiểm tra. Còn những tên khốn đó đem đến cảnh sát để bọn chúng sống mãi trong ngục tù