Diệp Ninh Mạc về đến nhà, cậu được mẹ và bà nội tiếp đón, hỏi hang cậu đủ thứ. Làm cho cậu nhớ đến hình bóng của chị gái mình, không chỉ bị hắt hủi lủi thủi đi về một mình, không một ai hỏi hang. Nếu đối lại là cậu, cậu nhất định sẽ chịu đựng không nổi, hai người đang nói chuyện vui vẻ đột nhiên cậu đứng thẳng dậy làm cho hai người kinh ngạc.
" Làm sao vậy?"
"Tại sao hai người lại đối xử với chị Quân như vậy?"
" Hôm nay lại nhắc đến con nhỏ đó, con gặp nó sao?"
" Nó bỏ nhà theo trai giàu, được người ta bao nuôi, nó sẽ không thiếu thứ gì. Con khỏi lo cho nó."
" Con cảm thấy chị ấy thật thông suốt khi không ở căn nhà này."
Diệp Ninh Mạc bỏ đi vào phòng, mẹ Diệp và bà nội đều ngơ ngác nhìn nhau, sau đó lại tức giận đồ lỗi cho Diệp Ninh Quân nên cậu mới trở nên như vậy.
Diệp Ninh Quân chưa chuyển vào kí túc xá nên ở tạm nhà Trần Trì vài ngày, sau khi tắm rửa xong, cô chạy đến ngồi vào lòng cậu, ngón tay nghịch ngợm chơi đùa với tay cậu.
" Cậu có kết bạn với Phó Khải không?"
" Có."
" Vậy gửi cho tớ đi, tớ muốn cảm ơn cậu ấy. Cũng vì chuyện của tớ mà cậu ấy bị thương."
" Không cần, tôi sẽ giúp cậu chuyển lời."
Diệp Ninh Quân bĩu môi, tiếp tục nghịch tay của cậu. Khi nhắc đến tên người con trai khác từ miệng cô, cậu không vui một chút nào. Gương mặt giống như ai cướp đồ của cậu vậy, cô thấy cậu không nói nữa liền bật người dậy, đưa tay áp vào gương mặt cậu rồi nhẹ nhàng hôn lướt qua, cô tính bỏ chạy liền bị cậu kéo lại đè trên sô pha.
"Muốn bỏ chạy?"
" T6 con phai giai de nua."
" Hôn một cái tôi giúp cậu giảng đề."
" Khi nãy vừa mới hôn xong."
" Không tính, làm lại!"
Trần Trì cúi xuống trao cho cô nụ hôn sâu, bàn tay không rãnh rồi mà chui vào áo cô nắn bóp phần ngực, đầu óc của cô bị nụ hôn của cậu làm cho tê dại cả người. Gần hơn năm phút cậu mới buông cô ra, thấy ánh mắt đầy dục vọng kia, cô lẩy tay đẩy cậu ra nhanh chóng chạy vào phòng lấy bài tập ra. Trong lúc giải đề Trần Trì bắt đầu giở trò lưu manh.
" Thế này đi chúng ta chơi một trò chơi."
"Trò chơi gì?"
" Tôi giảng đề cho cậu, cậu sai một câu tôi hôn cậu một cái."
"Vậy tớ đúng thì sao?"
" Vậy cậu hôn tôi một cái."
" Luu manh. T6 khong chdi vi cau."
" Cậu sợ thua sao?"
"Ai nói chứ? Chơi thì chơi."
Trần Trì mỉm cười khi đạt được ý của mình, cậu biết cô có tính hơn thua nên chỉ cần kích tướng một chút liền kéo cô vào bẩy của mình. Cô vừa mới nói xong liền có chút hối hận, con sói xám này quả nhiên cô không nên đánh giá thấp được. Trần Trì giảng bài vô cùng nghiêm túc, cô cũng bị cái dáng vẻ này của cậu thu hút ngồi ngắm, lời nói của cậu lọt qua tai này lại chạy ra ngoài tai kia, đến lúc cậu giao bài tập cho cô làm thì cô chẳng biết làm thế nào, thầm mắng bản thân quá mê trai.
Cứ thế Diệp Ninh Quân bị cậu hôn đến mơ màng, những câu tiếp theo cô nhanh chóng lấy lại thế của mình, nhưng kết cục vẫn y như cũ, cô vẫn bị cậu ôm hôn đến nỗi không còn sức để học, môi thì sưng, mắt thì có chút ươn ướt. Cô nhìn vẻ mặt đắt thắng kia của cậu thì tức giận không thôi, cô đã vào bấy của cậu mất rồi.
" Khong hoc nua, khong chdi nua."
" Vậy chúng ta đi ngủ."
" Aa cậu thả tớ xuống."
Trần Trì bế Diệp Ninh Quân lên ôm vào phòng nằm ngủ, cậu ôm rất chặt. Hôm nay cậu đòi hỏi cô quá nhiều nên bây giờ chỉ ôm cô vào lòng mà ngủ.
Hứa Văn Văn nghe được tin Phó Khải bị Thẩm Giai chơi xấu gãy chân, cô nàng lo lắng cầm điện thoại rồi buông xuống không biết lặp lại hành động này bao nhiêu lần. Nếu không phải do đoạn video đó thì cậu không ra nông nổi như vậy, cô có chút canh cánh trong lòng mặc định đó là lỗi của mình. Cô lấy hết can đảm cẩm điện thoại lên nhắn tin cho cậu.
( Cậu có bị thương nặng không?)
Thấy tin nhắn được gửi đi trong lòng Hứa Văn Văn hồi hộp không thôi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại không chớp mắt, đợi mãi chẳng thấy tin nhắn trả lời của cậu. Gần hơn mười phút bỗng màn hình sáng lên, là tin nhắn của cậu trả lời.
( Không sao? bị thương nhẹ, những chuyện này không làm lão tử què một bên chân được đâu.]
(Xin lỗi.)
( Cậu thuộc họ xin lồi hả?)
( Đừng tạo áp lực cho bản thân mình, cậu không có lỗi, kẻ ác đã được trừng trị.)
(Ừm, vậy cậu ngủ ngon.)
Hứa Văn Văn thở phào nhẹ nhõm, cô đặt điện thoại lên bàn và bắt đầu chìm vào giấc ngủ của mình. Còn bên Phó Khải, cậu vừa ăn trái cây vừa xem điện thoại của mình, thấy rất lâu vẫn chưa thấy Hứa Văn Văn nhắn tiếp, cậu nghĩ trong bụng " Chẳng lẽ hết rồi sao?". Cậu tự cười chế giễu mình rồi buông điện thoại xuống, bỗng có tiếng tin nhắn vang lên, cậu còn tưởng là Hứa Văn Văn nhắn, miệng khẽ nhếch lên. Nhìn tên đang hiện thị kia, cậu cps hơi thất vọng, không phải cô ấy nhắn mà là Trần Trì với nội dụng cảm ơn vì vụ của Diệp Ninh Quân và hỏi thăm cậu