Xuyên Sách: Học Bá Để Ý Đến Tôi

Chương 18: Thi Giữa Kì



Thời gian trôi qua khá là nhanh, đã đến lúc thi giữa kỳ. Những ngày qua, Diệp Ninh Quân được Trần kèm dạy nên giờ chẳng sợ bài khó nữa, và mỗi lần dạy như vậy cô đều mất sức. Tuy không làm bước cuối cùng nhưng vẫn khiến cô bủn rủn hết tay chân. Thẩm Giai mấy ngày nay chẳng hiểu sao lại không thấy bám dính đến Trần Trì nữa, chẳng lẽ nữ chính đã từ bỏ?

Thẩm Giai nhìn Diệp Ninh Quân còn mỉm cười chào khiến cô sởn cả gai ốc, cô cảm thấy có gì đó không đúng nhưng vẫn chẳng lý giải được.

Đến ngày thi, Diệp Ninh Quân cùng với Chu Tịch thi cùng phòng với nhau, hai người đứng ôn bài một chút, đột nhiên phía sau có người chạm lên vai cô. Cô quay lại nhìn thiếu niên đang cười với cô.

" Không ngờ chúng ta thi cùng một phòng."

" Cậu là..."

" Không nhớ tớ sao?"

Diệp Ninh Quân thật thà gật đầu!

" Người giúp đỡ cậu trèo tường vào học."

Diệp Ninh Quân vốn đã quên mất sự việc này, thấy Chu Tịch nhìn mình cô có chút xấu hổ né tránh, vội lái sang câu chuyện khác.

" Cậu tên gì?"

" Phó Khải, nhớ cho kỹ."

" Về việc đó, tớ cảm ơn cậu đã giúp."

" Cậu có thể chỉ bài tớ thay bằng việc cảm ơn!"

" Được."

" Vậy tớ vào trước, giữ lời hứa đấy!"



Chu Tịch còn muốn chất vấn cô thì chuông đã reo lên, tất cả mọi người đều vào phòng thi. Hai người không biết, giữa lúc cô và Phó Khải nói chuyện đã có một người âm thầm ghi lại. Hôm nay thi bốn môn, cô đều chỉ cậu ta bốn môn không sót câu nào. Chu Tịch tức giận liếc nhìn cậu ta, nhưng cậu ta vẫn mặc dày nhướng mày nhìn cô nàng.

Đến giờ ra về, Chu Tịch kéo cô đi ra ngoài, miệng bắt đầu chất vấn cô đủ điều. Phó Khải vừa nộp bài xong liền biến dạng mất tăm, ngay cả tiếng cảm ơn cũng không có nên cô nàng tức giận, suốt đường đi đều phàn nàn về chuyện này. Hai người đến phòng ăn đã hẹn với Trần Trì và Lục Hiểu Minh, không ngờ cô lại gặp Mộc Bách đang đi cùng bạn nữ khác.

" Chị Quân."

" Ừm."

" Em mới chuyển đến đây được ba ngày rồi! Em định đến hỏi thăm chị nhưng sợ chị bận nên vẫn chưa dám, chị không trách em chứ?"

" Không sao?"

" Vậy hai đứa em ngồi chung với chị được không?"

Diệp Ninh Quân mặc dù khó chịu nhưng vẫn gật đầu, cô ta kéo bạn nữ kia ngồi xuống bên cạnh cô. Đợi một lúc, Trần Trì và Lục Hiểu Minh đều đem phần của hai người đến. Mộc Bách thấy vậy liền trở giọng ghen tị, cô bạn bên cạnh thấy Trần Trì liền đỏ mặt, không nghĩ sẽ được ăn trưa cùng nam thần.

" Chị Quân sướng thật đấy, có người quan tâm chị còn giúp chị lấy thức ăn, em chút ganh tị a!"

Không đợi Diệp Ninh Quân lên tiếng Lục Hiểu Minh lên tiếng trước, cậu đây chướng mắt cái loại trà xanh này rồi:" Ai vậy, bạn học Diệp?"

" Là em hàng xóm của tớ!"

" Chào anh, em tên là Mộc Bách."

" Tôi không hỏi cô. Còn nữa ganh tị với người ta có thể ăn no sao? Không định đi lấy cơm sao? còn muốn tụi này phục vụ đến tận miệng sao? Tay chân hoạt động bình thường chứ?"

Diệp Ninh Quân và Chu Tịch nhịn cười đến run người, còn Mộc Bách thì tức giận nhưng vẫn cố tỏ vẻ vui vẻ không trách lời nói của cậu, còn cô bạn kia thì xấu hổ vội đứng dậy đi lấy phần cơm của mình.

" Vậy bọn em đi lấy cơm trước!"

Mộc Bách trong lòng thầm chửi rủa Lục Hiểu Minh, thấy hai người đi. Diệp Ninh Quân và Chu Tịch liền giơ ngón cái lên, ý tứ là khen Lục Hiểu Minh quá đỉnh.



" Tớ chính là ghét cái kiểu giả vờ như vậy!"

" Đúng đúng!!"

" Bạn học Diệp, cậu phải cẩn thận đấy. Cô ta có thể là một con rắn độc dùng phép để cải trang thành người đấy!"

" Cậu coi phim điện ảnh nhiều đến nỗi tưởng tượng ra câu chuyện hư không vậy sao?"

" Tớ nói đều là sự thật! Cẩn thận vào."

" Được, được!!"

Cả bốn người đều tưởng rằng Mộc Bách biết điều mà ngồi sang bàn khác, có lẽ các cô đã đánh giá thấp về sự mặt dày rồi. Mộc Bách quay lại, còn mỉm cười nhìn về phía các cô, những người khác ở khối 11 đều bất ngờ khi thấy Mộc Bách có thể quen biết đến nam thân Trần Trì, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ.

Trong giờ ăn, ai nấy đều im lặng mặc cho Mộc Bách luyên thuyên, lâu lâu cô mới trả lời một lần. Cô bạn kia cũng nhận ra rằng bốn người đều không thích sự hiện diện của Mộc Bách, cô bạn có chút xấu hổ thay cô ta, nếu biết trước, cô bạn sẽ không đi cùng cô ta qua đây ngồi đâu.

Bốn người ăn xong liền quay về kí túc xá để ôn bài để cho Mộc Bách vẫn còn ăn. Cô ta tức giận nhưng vẫn phải kìm nén, ở đây quá nhiều người không thể mất hình tượng ngoan ngoãn được.

Vì để Diệp Ninh Quân có thể tập trung vào kì thi nên mấy bữa Trần Trì đều nhịn không chạm không hôn cô. Buổi chiều còn phải thi thêm vài môn nữa, nên cô không ngủ trưa mà tiếp tục ngồi ôn bài. Chu Tịch thấy cô hăng hái như vậy cũng phải bái phục, cô nàng cũng muốn lắm nhưng người ta nói: " Căng da bụng chùng da mắt!" cho nên cô nàng sẽ không tập trung học hành được, cô nàng phải nạp đủ năng lượng mới có sức chiến đấu chiều nay.

Đến giờ thi, Chu Tịch không dám tin vào mắt cái tên Phó Khải được nước lấn tới, môn thi lần nào cũng sao chép bài của Diệp Ninh Quân. Hết giờ thi, Phó Khải đi theo sau hai người ra ngoài, cậu còn chưa mở miệng nói thì Chu Tịch bất bình lên tiếng: " Cậu không học bài môn nào hết sao? Tuy Tiểu Quân nhà tôi nợ cậu một ân tình nhưng chẳng phải đã trả hết buổi sáng rồi sao? Còn buổi trưa này cậu không nên làm phiền cậu ấy làm bài chứ?"

Phó Khải không quan tâm lời Chu Tịch nói mà quay sang nhìn Diệp Ninh Quân, cậu lấy một túi đồ ăn vặt từ balo thảy qua cho cô lên tiếng rồi quay người đi mất:" Cảm ơn."

Chu Tịch bị ngó lơ tức giận mắng cậu:" Cậu ta bất lịch sự quá đi!"

" Thôi chúng ta về phòng, tớ chia cho cậu một nữa."

Hai cô nàng tươi cười trở về phòng của mình, Thẩm Giai nhìn từ phía sau âm thầm nhếch môi, cô nhìn bức hình trong di động và thẳng tay gửi đến nhà trường để tố cáo Diệp Ninh Quân và Phó Khải yêu sớm. Đương nhiên cô ta đã dùng nick ảo của mình để gửi đi, khi làm xong cô ta ung dung rời đi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.