Trong ánh nến lờ mờ, hơi nóng từ giường đất toả vào chiếc chăn dày, cả ba chị em đều thoả mãn mà thở dài.
Cảm giác như mí mắt đang càng nặng hơn rồi...
"Ký chủ, hôm nay cô vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ!"
Mí mắt của Dương Gia Nghi như bị người dùng keo dán sắt mà dán chặt lại, muốn mở cũng mở không ra.
"Ký chủ!"
Không nghe! Không nghe! Không nghe! Thiếu nữ giả chết.
"Nếu cô không dậy thì ngày mai sẽ vinh hạnh trở thành người đầu tiên bị âm điểm đấy!"
Dương Gia Nghi: ...
Thiếu nữ chấp nhận số mệnh, thở dài, từ từ ngồi dậy. Quả nhiên, số phận làm công cho kẻ khác thì không thể nào dễ dàng và nhàn hạ.
Phòng làm việc đã biến mất, bây giờ cô muốn làm nhiệm vụ thì phải tự viết truyện ra giấy, sau đó hệ thống mới sao chép và đăng lên trang cá nhân.
Ánh sáng không đủ. Cô đốt thêm ba ngọn nến mới cảm thấy vừa lòng. Đọc và viết trong điều kiện không đủ sáng sẽ bị cận thị đấy.
Dương Gia Nghi ngồi vào bàn, quyển vở trắng đã mở ra, tay cầm chiếc bút bi, đầu nặng nề mờ mịt.
Mí mắt lại bắt đầu có dấu hiệu sụp xuống.
Tuy đã mặc áo quần dày dặn, nhưng việc rời khỏi chiếc chăn ấm đã khiến cô cảm nhận được sự khác biệt.
Không khí xung quanh dường như lạnh hơn. Đầu óc cô tỉnh táo hơn một chút, có điều cũng chỉ hơn một chút mà thôi.
Có lẽ bản thân cần một chút trà nóng.
Dương Gia Nghi đặt chiếc bút xuống, đứng dậy định mở cửa ra khỏi phòng thì thấy chị em Gia Linh Gia Ngọc đang mở cặp mắt tròn xoe ra nhìn mình. Hai cặp mắt to, con ngươi đen láy, bên trong dường như có chút ánh sáng chớp nháy.
Là ánh nến chăng?
"Hai đứa chưa ngủ à?" Cô hỏi.
Gia Linh bẽn lẽn trả lời: "Chúng em chờ chị ạ."
Gia Ngọc gật đầu tỏ vẻ chị nói đúng.
Dương Gia Nghi bật cười: "Chị bận một lát, hai đứa ngủ trước đi..." Đoạn, cô nghĩ tới điều gì, lại nói: "Mà khoan, đợi chị một lát."
Thiếu nữ bước vào bếp, cho một nồi nước lên bếp lò. Lửa to nên nước sôi rất nhanh. Cô pha vội một ly trà nóng, một ly sữa bột, một ly sữa mạch nha, sẵn tiện châm thêm ít củi vào lò. Thiếu nữ cho ít đường vào ly trà của mình rồi mang cả ba ly vào phòng ngủ.
"Hai đứa lại đây." Cô đặt ly sữa bột sang một bên trái: "Ly này của Gia Ngọc." Rồi đặt ly sữa mạch nha vào bên phải: "Ly này của Gia Linh, hai đứa uống cẩn thận kẻo bỏng."
"Dạ." Gia Linh lên tiếng, ngồi dậy, dắt em sang.
Hai đứa nhỏ uống xong thì đã qua mười lăm phút. Dưới tác dụng của trà, cơn buồn ngủ đã bay khỏi đầu Dương Gia Nghi.
"Hai chị em ngủ trước đi. Chị bận một lát rồi ngủ sau."
"Dạ."
Gia Linh dẫn Gia Ngọc lên giường, đắp chăn cho em rồi nhắm mắt lại. Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn, mềm mụp khiến Dương Gia Nghi thở dài nhẹ nhõm. May mắn chúng không phải dạng bướng bỉnh. Một mình cô làm nhiều việc đã đủ mệt rồi, nếu hai đứa còn nghịch ngợm, cô sợ mình phải điên mất.
Qua mười phút, thiếu nữ nghe được tiếng hít thở của chúng trở nên đều đều. Cô có thể tập trung làm nhiệm vụ rồi.
Vì bản thân mệt mỏi mà lại chẳng được nghỉ ngơi, Dương Gia Nghi có chút ai oán. Thiếu nữ quyết định cấp nữ chính của mình một chút phiền phức.
Vượt khó để trưởng thành, không phải sao?
...
Mộc Lam sống lại trên thân xác đứa nhỏ năm tuổi, không có bàn tay vàng. Cô giống với những đứa trẻ con khác, ngoài việc mình có thêm kí ức của một đời. Gia tộc họ Mộc là một gia tộc bình thường, một gia tộc tầm trung với hơn năm trăm mảnh ruộng tốt, hàng chục cửa hàng và vài nghìn tá điền.
Và rồi...
Chỉ trong một đêm, gia tộc nhỏ này bị tà tu giết sạch. Bất kể già trẻ lớn bé, đám người xấu đều chặt đầu lấy máu. Xác người chất thành đống, máu chảy thành sông. Riêng nữ chính và người em trai bốn tuổi thoát nạn.
Khi tai nạn ập tới, cha mẹ cô vội vã nhét hai chị em vào trong mật thất. Mộc Lam không hiểu sao đám tà tu lại không tìm được nơi này. Cô chỉ biết, khi hai chị em vất vả tìm được đường ra thì gia trạch đã hoá thành lớp tro tàn, đất tổ đã nhuộm đen màu máu.
Từ đây, hai chị em trở thành trẻ mồ côi, không nhà, không tiền, không thân nhân. Đáng buồn hơn nữa, họ cũng chẳng biết chính xác kẻ nào đã gây ra thảm hoạ này. Mộc Lam và em phải cải trang thành ăn mày vì sợ kẻ địch phát hiện, mấy lần suýt bị bọn buôn người bắt cóc. Tuy kiếp trước Mộc Lam là tướng quân oai hùng, nhưng suy cho cùng bây giờ cô chỉ là một đứa bé. Để bảo vệ cả hai bình an, cô đã phải sử dụng trí não của mình đến mức tối đa. Cô gái nhỏ vừa phải nghĩ cách nuôi sống mình và em trai, lại phải cẩn thận tránh đi sự bắt nạt của đám ăn mày lớn tuổi. Thế rồi, dáng vẻ lem luốc của cô không che được đường nét tinh xảo trên khuôn mặt, hai chị em bị một tú bà theo dõi. Trong lúc chạy trốn, cả hai bị rơi xuống vực sâu.