Bữa tiệc sinh nhật của bà chủ nhà họ Hoắc tất nhiên không phải là chuyện nhỏ. Sau mấy ngày bận rộn, một ngày trước hôm diễn ra tiệc chiêu đãi chính thức đã có vô số khách khứa nườm nượp ra vào nhà chính. Chạng vạng, Diêu Chiếu Hồng đang nói chuyện với một số người quen cũ trong đại sảnh thì có một loạt tiếng động ầm ĩ truyền đến từ cửa.
Kèm theo đó là một giọng nói lớn: “Con trai về muộn, chúc mừng dì!”
Hoắc Kính- con trai cả nhà họ Hoắc xem như chính thức lộ diện.
Hoắc Kính do vợ cả của Hoắc Khôi sinh ra, năm nay đã gần 40.
Ông ta có hai phần tương tự với con trai Hoắc Thất, dáng người được bảo dưỡng cẩn thận, dưới cằm để ít râu, khi cười rộ lên có loại mị lực của đàn ông trung niên trưởng thành. Nhưng giữa mày của ông ta có vết nhăn sâu khiến người khác cảm thấy rờn rợn không sao nói rõ được. Ông ta đi thẳng về phía trước dưới ánh mắt của tất cả khách mời rồi khom lưng ôm Diêu Chiếu Hồng một cái, sau đó mới đứng lên nói: “Thật là không khéo, hai ngày trước bận một dự án hàng hải, hôm nay vất vả lắm mới rảnh nên tranh thủ trở về.” Nói xong, ông ta đặt một cái hộp gỗ đàn hương lên trên bàn, nói với Diêu Chiếu Hồng: “Đây là quà.”
“Một bữa tiệc sinh nhật mà thôi, sao lại phải gấp rút trở về.” Diêu Chiếu Hồng cười nhạt mở chiếc hộp gỗ đàn hương, có một chiếc vòng tay ngọc lục bảo được đặt ở bên trong. Đây là đồ tốt không thể tranh được trong các buổi đấu giá, bà dừng một chút rồi đóng hộp lại, chậm rãi gật đầu nói: “Lão đại thật có lòng.”
Hoắc Kính mỉm cười gật đầu: “Dì thích thì tốt.”
Hình ảnh này mới nhìn có vẻ mẹ hiền con thảo, nhưng trên thực tế lại không hề hài hòa. Ai cũng biết đôi mẹ con này không có quan hệ huyết thống. Năm đó khi Hoắc Khôi mất, có không ít người nhà họ Hoắc muốn leo lên vị trí của ông. Hoắc Kính là con cả, vốn dĩ là người có hi vọng kế thừa vị trí chủ nhà nhất.
Nhưng vị con cả này lại nói tài đức của mình không xứng với vị trí đó, dứt khoát đề nghị mẹ kế Diêu Chiếu Hồng tạm thời nắm quyền chủ nhà. Năm đó, tiết mục phối hợp của đôi mẹ con này làm nhiều người phải bàn tán xôn xao.
Một nguyên nhân khác khiến người ngoài nói Diêu Chiếu Hồng là nhân vật tàn nhẫn là tin đồn rằng quan hệ mẹ kế con riêng này có chút mờ ám.
Đây cũng là lý do quan trọng dẫn tới việc bà và con ruột rơi vào tình trạng như nước với lửa.
Rốt cuộc sự thật ra sao, không có ai quan tâm.
Người ngoài chỉ biết hiện giờ Hoắc Uẩn Khải để người khác gọi hắn một tiếng Nhị gia. Trong mắt người khác, bất kể là mối quan hệ anh- em trai hay mối quan hệ mẹ- con thì nhìn chung đều là một vở kịch hay.
Hoắc Kính cũng không làm mọi người thất vọng.
Ông ta vừa mới ngồi xuống đã nhìn một vòng rồi hỏi: “Uẩn Khải đâu? Tại sao trong một ngày quan trọng như vậy lại không thấy người em trai này của tôi nhỉ?”
Không cần Diêu Chiếu Hồng mở miệng, người của ông ta ở bên cạnh đã tiếp lời.
“Ngài có điều không biết, lần đầu tiên Nhị gia phá lệ mang theo người mới trở về, e là đang bận bịu rồi.”
“Ồ?” Hoắc Kính tò mò: “Người mới như thế nào? Từ nhỏ tôi chưa từng thấy nó thân thiết với ai, thật là hiếm có.”
Nói xong ông ta quay sang hỏi Diêu Chiếu Hồng: “Dì đã gặp chưa?”
“Gặp rồi.” Diêu Chiếu Hồng lạnh nhạt nói: “Cũng không tệ lắm.” Hoắc Kính cười ha ha: “Nếu dì đã nói không tệ thì chắc chắn không sai được. Lão nhị cũng không mấy khi để ý ai, nếu như vậy, kêu người ra đây tôi xem thử.” Ông ta vung tay lên kêu người bên cạnh: “Đi, đi kêu Nhị gia dẫn người ra cho mọi người nhìn một cái.”
Llời này nói ra thật nhẹ nhàng nhưng lại không hề đúng mực.
Ai cũng biết Lê Phi Phàm không danh không phận đi theo Hoắc nhị gia, lời của Hoắc Kính nghe như hứng thú với Lê Phi Phàm, nhưng thực tế lại giống như giáng một tát vào mặt Hoắc Uẩn Khải.
Người bị sai đi liên tiếp nhìn về phía Diêu Chiếu Hồng, bà chỉ rũ mắt uống trà, không tỏ vẻ gì.
Ngón cái đeo nhẫn ban chỉ xanh của Hoắc Kính chậm rãi gõ nhẹ hai cái trên bàn, ông ta mở miệng nói: “Xem ra anh cả như tôi không đủ quan tâm tới em trai, nếu vậy…”
“Anh cả.” Một âm thanh truyền đến từ cửa. Hoắc Uẩn Khải khoác ác gió đi từ cửa vào.
Một đám người đi theo sau lưng hắn, tới trước cửa thì không tiến thêm nữa.
Hoắc Uẩn Khải đi thẳng đến chiếc ghế đối diện Hoắc Kính rồi ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, hắn nhìn Hoắc Kính rồi nghiêng đầu vẫy tay nói với người phía sau: “Đi đổi cho anh cả một tách trà Long Tỉnh. Hôm lâu tình cờ gặp lão Tiết ở quán bar nên được cho ít trà mới, anh cả nếm thử chứ?”
Hoắc Kính vừa nghe lời này, mặt ông ta lập tức lạnh đi hai phần.
“Lão Tiết là người không thể dùng.” Dù sao cũng đã một đống tuổi, Hoắc Kính đành cố giữ vẻ bình tĩnh: “Xét thấy lai lịch của ông ta không tầm thường nên tôi mới để cho ông ta ở lại. Tôi đã nghe qua chuyện của quán bar, là do ông ta không đúng mực.”
Hoắc Uẩn Khải cười nhạt: “Tôi còn tưởng anh cả có hứng thú với chuyện cá nhân của tôi chứ.” “Chỉ là hiểu lầm thôi.” Hoắc Kính nói: “Giao tình giữa nhà họ Thư và nhà họ Hoắc còn đó, trước kia tôi vẫn luôn nghĩ cậu chỉ có hứng thú với tên nhóc của nhà họ Thư kia, xem ra tôi đã nghĩ sai rồi?”
Hoắc Uẩn Khải nhìn thẳng vào Hoắc Kính: “Không ai là không thể thay thế, anh cả hẳn còn hiểu rõ đạo lý này hơn tôi chứ.”
Hoắc Kính im lặng nhìn hắn rồi đột nhiên cười to hai tiếng.
Ông ta đứng lên đi đến bên cạnh Hoắc Uẩn Khải, vỗ bờ vai của hắn.
“Xem ra cậu đã nghĩ kỹ rồi.” Ông ta nói: “Như vậy mới đúng chứ. Nếu cậu thật sự thích loại hình này thì nơi nào mà chẳng có. Nhưng lần này cậu lại dẫn từ nhà tới, xem ra cậu rất thích người đó. Khi nào cho tôi gặp, coi như để người anh cả này kiểm tra giúp cậu.”
Hoắc Uẩn Khải hạ chân xuống, chậm rãi đứng dậy. “Anh cả.” Hắn trịnh trọng gọi lên cái xưng hô này, nhưng ai cũng có thể nhìn ra trong cặp mắt kia không hề có ý cười, chỉ có sự cảnh cáo, lạnh lùng và áp lực mạnh mẽ không hề thua kém đối phương.
“Người của tôi, khuyên anh không cần bao đồng.”
Hoắc Kính nhấc bàn tay đang khoác trên vai của hắn ra, thái độ vẫn vờ như em thuận anh hòa.
Chỉ có chiếc nhẫn ban chỉ trên ngón cái của Hoắc Kính vang lên tiếng cọ xát rất nhỏ vì dùng sức quá mức, chứng tỏ vị anh cả này không hề bình tĩnh khi đứng trước cậu em trai tuy nhỏ tuổi nhưng đã có sức uy hϊếp này.
Ông ta ghé sát bên tai Hoắc Uẩn Khải, thấp giọng nói: “Thấy mày như vậy, tao càng cảm thấy hứng thú, mày nói nên làm gì bây giờ?”
“Vậy anh có thể thử xem sao.” Hoắc Uẩn Khải liếc nhìn ông ta một cái rồi nói.
Nửa giờ sau, Hoắc Uẩn Khải về sân của mình. “Người đâu rồi?” Hắn hỏi.
Hắn đứng trong bóng tối ngoài sân, bộ dáng cau mày làm những đường nét sẵn có nhìn càng sắc bén.
Lão quản gia ấp úng không đáp mà chỉ hay nhìn về hướng phía sau Trì Cận.
Hoắc Uẩn Khải là kẻ tinh ý, hắn lập tức cố định ánh mắt lên người Thành Dư Nam.
Thành Dư Nam thấy Hoắc Uẩn Khải nhìn qua bèn dứt khoát thừa nhận: “Được rồi, cậu đừng hỏi lão quản gia nữa, là chủ ý của tôi.” Anh ta giải thích ngắn gọn đầu đuôi, sau đó nói tiếp: “Cậu cũng thấy phương pháp của chúng ta có hiệu quả, tôi cảm thấy mục tiêu bây giờ của Hoắc Kính đã dời khỏi Dịch Khinh, giữ Lê Phi Phàm lại cũng không còn tác dụng gì nữa.”
Thành Dư Nam vừa mới nói xong, Hoắc Uẩn Khải liền đá vào đầu gối anh ta.
“Hoắc nhị!” Trì Cận lập tức hô lên, khó khăn lắm mới kịp đỡ Thành Dư Nam đang lảo đảo suýt ngã ra đất. Thật ra lúc Trì Cận nghe xong cũng hơi khϊếp sợ, anh ta kéo Thành Dư Nam dậy, sau đó tức giận nói: “Cậu làm sao vậy? Chuyện này mà cậu cũng dám làm?!”
Thành Dư Nam nhìn thoáng qua Hoắc Uẩn Khải.
Sau đó anh ta nói: “Tôi đã nghĩ kỹ rồi, Dịch Khinh nói thật sự không sai, tên Lê Phi Phàm kia khó đối phó hơn so với tưởng tượng của chúng ta. Bây giờ mà không ra tay, khả năng tương lai sẽ…”
“Khả năng thế nào?” Hoắc Uẩn Khải ngắt lời anh ta. Lúc này áo khoác đã rơi trên mặt đất, hắn duỗi tay kéo nút thắt trên cổ áo, vừa chỉ vào Thành Dư Nam vừa nói: “Thư Dịch Khinh không có đầu óc thì cậu cũng không có à? Tự mình suy nghĩ kỹ lại đi.”
Hoắc Uẩn Khải khom lưng nhặt áo khoác lên, nói với quản gia: “Chuẩn bị xe.”
“Bây giờ đã khuya.” Thành Dư Nam nói.
Hoắc Uẩn Khải nhìn anh ta một cái: “Xem ra cậu cũng biết bây giờ đã khuya.” Hắn lập tức đi ra ngoài.
Thành Dư Nam phía sau nhụt chí ngồi thụp xuống tại chỗ.
Trì Cận đứng bên cạnh im lặng một lúc lâu.
“Rốt cuộc cậu đang nghĩ gì vậy?” Anh ta nghĩ mãi không ra: “Chuyện này mà cũng làm được, chẳng ra đâu vào đâu.”
Thành Dư Nam bực bội vuốt tóc rồi đứng lên.
Anh ta nói: “Đừng hỏi, tôi cũng biết có hơi ngốc, nhưng Dịch Khinh đã cầu xin tôi, tôi cũng không có cách nào.”
“Tỉnh lại đi.” Trì Cận vỗ bả vai Thành Dư Nam, nhìn hướng Hoắc Uẩn Khải rời đi rồi nói: “Cậu cho rằng Hoắc nhị đi tìm kiếm một người như Lê Phi Phàm là bởi cậu ta thật sự thích Thư Dịch Khinh sao? Tôi cảm thấy chưa chắc. Hiện tại tôi thấy cậu ta giống như đang lợi dụng Lê Phi Phàm hơn.
Nhưng nếu lần sau cậu lại làm ra chuyện như vậy, tôi nghĩ không chỉ đá một cái như này là xong đâu.” “Đi thôi.” Trì Cận vỗ cánh tay anh ta rồi nói.
Vẻ mặt Thành Dư Nam bực bội: “Đi đâu?”
“Đi theo chứ sao.” Trì Cận nói: “Nếu cậu không muốn chặt đứt tình cảm nhiều năm giữa chúng ta và Hoắc nhị chỉ vì một Thư Dịch Khinh thì trong chuyện hôm nay, tôi cảm thấy cậu nên đi xin lỗi.”
Thành Dư Nam xoa chân mày, chân thành nói: “Thật ra tôi chưa bao giờ muốn cho cậu ta biết tình cảm của tôi với Dịch Khinh.”
“Cậu nghĩ là cậu ta không biết chắc?” Trì Cận nói: “Do suy nghĩ của cậu quá cứng nhắc mà thôi, tôi cảm thấy cậu ta không hề quan tâm chút nào.”
Thành Dư Nam hết nói nổi.
Bên nhà tổ của nhà họ Hoắc.
Tới buổi tối Lê Phi Phàm mới biết nơi này yên tĩnh tới mức nào, yên tĩnh tới mức anh có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang bên ngoài, cả tiếng gió thổi qua ngọn cây vang lên từng tiếng xào xạc. Tất cả âm thanh đan xen trong hoàn cảnh đó khiến cho con người ta ớn lạnh và sợ hãi khó tả. Lê đại thiếu gia không sợ trời không sợ đất.
Chỉ sợ ma.
Chuyện này phải trách ông anh trai lúc nhỏ hay bày trò đùa dai dọa anh. Sau này khi đầu tư vào lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, anh mới nhận ra rằng người trong giới này còn mê tín nhiều hơn các ngành khác. Chuyện này đã gián tiếp khiến anh nửa tin nửa ngờ đối với chuyện quỷ thần.
Sau khi Lê Phi Phàm xác định nơi này không có lối ra khác, theo sắc trời càng tối dần thì cảm giác tê dại trên da đầu cũng xuất hiện.
Từ đường không có gì ngoài một vài ngọn nến, nếu thắp lên thì phải đối mặt với từng hàng bài vị chứ không chỉ là đối diện với sức tưởng tượng và áp lực tâm lý của mình nữa.
Cuối cùng anh vẫn thắp nến lên.
Lê Phi Phàm đặt hai cây nến trên nền xi măng rồi ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ ở góc phía dưới bài vị, anh tự thôi miên bản thân lần thứ một trăm linh tám. Sau đó ma xui quỷ khiến bắt đầu ngước lên trò chuyện với các vị tổ tiên.
“Quấy rầy rồi, thật sự tôi không phải cố ý.”
“Suy cho cùng phải trách mấy người nhà họ Hoắc các vị, nếu không tại Hoắc Uẩn Khải thì sao sẽ xảy ra chuyện này.”
“Hoắc Uẩn Khải sẽ phát triển nhà họ Hoắc rất tốt, coi như tôi tiết lộ trước cho mấy người. Nếu mấy người có thể nghe thấy thì báo mộng cho hắn, bảo hắn là sau này có được ở bên trúc mã của mình rồi thì nhân từ với tôi một chút. Không cần cho tôi nhiều tiền dưỡng lão, chỉ cần không gϊếŧ người là được, chứ không thì quá đáng lắm đó?”
Trời đã rất khuya, Lê Phi Phàm mơ màng dựa vào góc bàn, anh thật sự có hơi buồn ngủ.
Sau đó anh lại nói: “Quên đi, nếu các người có thể báo mộng, cảm phiền nói cho hắn biết bây giờ tôi đang ở đâu. Chết tiệt, cốt truyện quỷ quái gì thế này không biết, rõ ràng không có trong sách mà.”
Không biết có phải ảo giác hay không, anh vừa nói xong lời này đã nghe thấy được vài tiếng động.
Trong tình huống như này, bất cứ âm thanh gì cũng sẽ khiến người ta cảm giác bất an, Lê Phi Phàm gần như giật mình một cái đã tỉnh táo lại. Anh đứng lên sờ đằng sau cánh cửa, thuận tay lấy ra một cây gậy gỗ rồi nắm chặt trong tay.
Đầu tiên là tiếng xích khóa, sau đó cánh cửa kẽo kẹt một tiếng rồi mở ra.
Đồng thời cả khoảng sân ngoài từ đường được thắp sáng rực rỡ.
Lê Phi Phàm cầm gậy gỗ, mắt bị ánh sáng chói vào phát đau, anh bèn nghiêng đầu nhắm mắt lại.
Sau đó anh nhìn thấy Hoắc Uẩn Khải.
Dường như báo mộng trở thành sự thật, hắn thoạt nhìn có chút vội vàng, áo khoác vắt ngang khuỷu tay, vẻ mặt cau có đứng bên kia. Lê Phi Phàm không biết mình trông như thế nào: Tóc hơi loạn, áo sơ mi lỏng lẻo dính không ít tro tàn, ánh đèn hắt lên khuôn mặt tái nhợt của anh, thân hình cao gầy quay lưng với từng hàng bài vị như đang đứng trước dòng chảy lịch sử mấy trăm năm nhà họ Hoắc.
Mấy giây tiếp theo, cảnh tượng này hoàn toàn bị phá hư.
Bởi vì mọi người trơ mắt nhìn anh dẫm lên ngạch cửa, chân còn chưa kịp bước ra ngoài, gậy gộc trong tay đã bay ra trước.
Lê Phi Phàm đỏ mắt nhảy vụt qua hai tầng thềm đá rồi vọt xuống.
Anh lập tức lên gối đạp vào vùng bụng trên của Thành Dư Nam.
Trong tiếng “Đệch” của Trì Cận, anh đá người kia ngã ra đất.
“Tôi XX nhà cậu!” Lê Phi Phàm đấm một quyền vào cằm người kia. Thấy đối phương rên lên vì đau, anh nghiến răng túm cổ áo người ta rồi nhanh chóng bổ thêm cú đấm thứ hai: “Tôi đã nói trước, mẹ nó hôm nay anh xong đời rồi!” Lê Phi Phàm có thể cảm giác được người xung quanh đang kéo mình ra, nhưng anh đã thật sự bị chọc giận.
Thậm chí Lê Phi Phàm còn không nhớ rõ mình đã ngồi trên người đối phương mà đấm bao nhiêu cú.
Cho đến khi có một cánh tay vòng qua eo anh xách lên.
Sức của cánh tay này quá lớn, Lê Phi Phàm cúi đầu nhìn thoáng qua. Anh thấy rất quen mắt, hình như cánh tay này đã ngăn một cái tát giúp anh cách đây không lâu.
“Buông ra!” Lê Phi Phàm cố gỡ tay người kia ra, còn nhân tiện đá vào đùi Thành Dư Nam một cái.
Giây tiếp theo anh bị người đó kéo người xoay lại, đồng thời một bàn tay ấn sau cổ anh.
Anh bị bắt vùi vào trong áo sơ mi đen mang theo hơi thở quen thuộc, Hoắc Uẩn Khải vuốt nhẹ hai cái sau ót anh như đang trấn an thú cưng đang kích động: “Được rồi, bình tĩnh một chút.”