Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 185



Chương 185

Lâm Đình Phong giật đĩa lại: “Gọi anh là gì?”

“Chú.”

“Gọi lại! Khi nào gọi đúng anh sẽ cho ăn.”

Nó chớp chớp mắt, nhìn đĩa bánh cách mình ngày càng xa, mím mím môi nhỏ, hô: “Anh, cho em bánh đi.”

Nghe được tiếng ‘anh’ rồi, Lâm Đình Phong mới hài lòng đưa đĩa bánh cho nó. Cậu bé cầm chiếc donut lên cắn một miếng, cái miệng non nớt dính socola, hí hoáy bình phẩm: “Sao chú không lấy vị dâu tây, socola ăn ngấy lắm ạ!”

“Chú?”, anh lại muốn giật đĩa bánh đi. Mộc Tâm nắm bàn tay anh, cười nhẹ: “Anh bớt trẻ con đi, gần ba mươi tuổi đầu rồi ai đời lại đi chấp nhất với đứa bé năm tuổi!”

Anh nắm bàn tay cô xoa xoa: “Em không chê anh già à?”

Cô bị câu hỏi của anh làm cho buồn cười, nếu tính theo tuổi tâm lý thì cô lớn hơn anh hẳn hai tuổi đấy. Cô nói nhỏ với anh: “Gừng cảng già càng cay. Em lại rất thích ăn cay.”

Giọng nói của cô như rót mật vào tai. Trong lòng anh ngọt như được ăn một viên kẹo đường, anh bẹo má cô một cái: “Cái miệng nhỏ ngày càng biết cách dỗ anh rồi.”

“Phực!”, đèn trong phòng tối om, ánh đèn pha gọi lên sân khấu, người MC cầm micro cười tươi nói: “Sau đây sẽ là phần đặc biệt của buổi tiệc tối nay! Phần khiêu vũ”, anh ta ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Các khách mời nữ khi bước vào buổi tiệc sẽ được đeo một vòng hoa, mỗi chiếc vòng là mỗi loại hoa khác nhau. Trong khán phòng này có tất cả 25 quý cô. Trần tổng của chúng ta sẽ bốc thăm tên của một loại hoa. Quý cô được bốc trúng sẽ nhảy một điệu cùng với Trần tổng. Mọi người có hào hứng không ạ?”

“Hú! Hú!”, mấy người bạn dưới khán đài hò hét. Các cô gái cũng nôn nao vuốt chiếc vòng hoa, mong rẳng mình sẽ được chọn. Với vẻ ngoài và gia cảnh của Trần Gia Thành chẳng khác nào miếng mồi béo bở trong buổi tiệc hôm nay.

Trần Gia Thành lịch lãm đứng trên sân khấu, đôi đồng tử màu xanh đậm dưới ánh đèn trắng phát ra một tia long lanh đến phong tình. Anh nhấc tay rút một tờ giấy trong chiếc hộp gỗ đưa cho người MC. Cậu ta lập tức đọc lên: “Hoa lưu ly! Cho hỏi là quý cô nào đang mang vòng hoa lưu ly ạ?”

Mộc Tâm đưa tay lên, nhìn chiếc vòng hoa màu xanh trên tay mình, không phải chứ? Tâm linh lắm nha! Vậy mà lại rút trúng mình.

Cô chưa kịp phản ứng, chớp mắt đã thấy Lâm Đình Phong gỡ chiếc vòng trên tay cô đưa cho cậu bé: “Bé con, đưa cho mẹ em đi! Biết đâu… em sẽ có một baba mới, rất thương em và mẹ đó!”

Nghe đến tìm baba cho mẹ, cậu bé lật đật tụt xuống ghế, đưa tay lấy chiếc vòng chạy đi tìm mẹ mình, còn không quên để lại một câu: “Nếu có baba, con sẽ gọi chú là anh đẹp trai xứng với chị xinh đẹp.”

Thấy nó hí hửng chạy đi, Mộc Tâm phì cười: “Anh quá gian manh rồi đi! Trẻ con mà cũng lừa.”

Lâm Đình Phong ôm lấy eo cô, kéo cô lại gần, tà mị nói: “Gừng càng già càng cay thôi!”

Ngọn đèn pha màu trắng xóa lia liên tục trong sảnh lớn để tìm cô gái mang vòng hoa lưu ly.

Cậu bé len qua đám người, khi thấy mẹ mình, cậu vui vẻ chạy lại, ôm lấy chân mẹ, gấp gáp kêu: “Mẹ! Mẹ! Mau đưa tay đây cho con!”

Thấy con trai mình tự nhiên ở đâu chui ra bảo cô đưa tay cho nó. Cô không nghĩ nhiều liền cúi người xuống, hơi nghiêm giọng: “Con chạy đi đâu từ nảy đến giờ vậy? Lở như lạc đường thì làm sao?”

Cậu bé nắm tay mẹ mình, tháo chiếc vòng hoa tú cầu ra, đeo chiếc vòng hoa lưu ly lên, nó tức tốc kiễng chân nắm tay mẹ nó vẫy vẫy ra hiệu với chiếc đèn pha. Ánh đèn lập tức chiếu thẳng xuống người nó và mẹ.

Mọi người đưa mắt nhìn qua, muốn xem xem cô gái nào lại may mắn đến vậy. Các ánh mắt đổ dồn lên người cô gái trẻ với chiếc đầm màu trắng đuôi cá lệch tà. Mái tóc ngắn trên vai màu nâu tây, cách trang điểm cùng khí chất fashion toát ra rất thời thượng. Chiếc đầm giống như được thiết kế riêng cho cô, nó phô bày được tất cả ưu điểm trên cơ thể cô một cách đầy tinh tế. Lớp vải dập ly được thiết kế xoắn ở phần eo tạo nên ảo ảnh thị giác đến hút mắt, phần cổ áo cao ba phân, thiết kể dáng hở lưng khoe trọn xương cánh bướm hấp dẫn đầy cao quý.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.