Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 146



Chương 146

“Vậy nhờ cậu đó!”, Lâm Đình Phong đóng sầm cửa lại.

Lạc Tư bất lực xoay người, ấn chuông cửa nhà Mộc Tâm. ‘Xoạt’, cửa mở ra, một gương mặt sắt bén đầy soái khí phóng to trong đôi đồng tử cửa Lạc Tư.

Ngọc Điềm hơi bất ngờ, cô nhếch môi, híp híp cặp mắt phượng: “Hello! Anh bạn sàm sỡ, cậu lại ngứa đòn à?”

Lạc Tư sợ hãi che hai cái má trắng nõn, lắp bắp: “Sao… sao lại là cô? Đây không phải nhà của tiểu Tâm Tâm sao?”, Lạc Tư bây giờ đang thầm mắng ai kia xối xả, tên đại ma vương chết tiệt, biết là cái con quỹ hung dữ này mà cũng không cảnh báo cho mình một tiếng nữa!

Ngọc Điềm dựa lên thành cửa nói: “Liên quan gì cậu, đến đây làm gì?”

Lạc Tư nuốt nước bọt, nghĩ tới nhiệm vụ cần làm, cậu đổ mồ hôi lạnh, bây giờ bỏ gánh giữa đường còn kịp không?

Cậu nhìn thẳng vào Ngọc Điềm, nghiêm túc nói: “Cô ở đây thì tốt quá, tôi đang muốn tìm cô đây!”

Ngọc Điềm nhướng mày liễu: “Ồ! Tìm tôi?”

“Đúng vậy, chúng ta ra ngoài nói chuyện được không?”

“Có gì nói ở đây luôn không được à?”

“Không được, chuyện này không thể nói ở nơi đơn giản như vầy.”

Ngọc Điềm vò vò mái tóc ngắn mềm của mình: “Không đi, tôi chuẩn bị ngủ rồi.”

“Ngủ? Cô ngủ cùng…”, Lạc Tư sợ teo cẳng, nếu để cô ấy ngủ với tiểu Tâm Tâm thật, chắc mình bị Lâm Đình Phong vặn cổ quá.

“Không ngủ cùng thì ngủ ở đâu? Dưới sàn à?”

Lạc Tư dùng ánh mắt lấp lánh, đáng thương nhìn cô: “Đi cùng tôi một chuyến đi, tôi nói xong chuyện này sẽ về ngay!”

Ngọc Điềm nhìn biểu cảm kiên định của cậu ta rồi liếc mắt qua cánh cửa phòng đối diện, cô cười khẽ một tiếng, tên ‘nam bạch liên hoa’ đó cũng ấu trĩ thật, con gái mà cũng ghen, sợ cô ăn mất Mộc Mộc của anh ta chắc?

Cô giả vờ thờ ơ nói: “Đợi một chút, tôi đi thay đồ.”, nói rồi cô để cửa, đi vào phòng Mộc Tâm.

Lạc Tư thở phào một hơi, ôi may quá! Lạy chúa! Lạy thánh Ala! Lạy lá cờ tổ quốc thân yêu.

Ngọc Điềm lấy bộ đồ công sở mặc lúc nảy thay vào. Mộc Tâm thấy vậy thì hỏi: “Sao vậy? Cậu đi đâu à?”

Ngọc Điềm lấy điện thoại và ví tiền, cười nói: “Mình có chuyện đi gấp, tối nay không ở lại được rồi, cậu ngủ sớm đi! Ngủ ngon.”

Mộc Tâm nghe cô nói vậy thì cười đáp: “Ừm, cậu cũng vậy.”

Ngọc Điềm đi theo Lạc Tư đi vào thang máy, nhìn bộ dáng bẽn lẽn, nơm nớp lo sợ của cậu ta, tự nhiên Ngọc Điềm lại dâng lên ý muốn trêu chọc.

Cô bâng quơ hỏi: “10 giờ rồi, cậu muốn đi đâu để nói chuyện? Khách sạn? Nhà tôi? Hay… nhà cậu?”

Mặt Lạc Tư hơi đỏ lên, cậu đứng đắn nói: “Đừng có ý đồ với tôi. Tôi nói cho cô biết, tôi không thích con gái đâu.”

Ngọc Điềm giả vờ tiếc nuối: “Aiz, vậy là không có điểm chung rồi, tôi lại rất thích con gái đó.”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.