Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 136



Chương 136

Lâm Đình Phong nhìn thấy biểu tình lạnh lùng của cô, anh đoán rằng cô đã nhìn thấy tin tức rồi, anh đi lại, muốn ôm lấy cô: “Mộc Mộc, em đã nhìn thấy những tin tức đó rồi sao.”

Mộc Tâm lùi ra sau tránh bàn tay của anh, giọng nói bình lặng như dòng chảy của sông Hương: “Lâm tổng đang hỏi tin tức gì? Tin tức anh đi xem mắt? Hay là tin tức anh sắp kết hôn?”

Lòng bàn tay anh đổ mồ hôi lạnh, anh hít sâu một hơi đi về phía trước muốn kéo cô vào lòng, anh sợ nếu như không làm vậy thì cô sẽ biến mất khỏi cuộc sống anh: “Mộc Mộc, em nghe anh nói đã, chuyện đó…”

Cô cắt ngang lời anh, xa cách, nói “Chuyện đó là giàn dựng? Chọn góc chụp? Anh chỉ cùng cô ấy trò chuyện đơn thuần?”

Lâm Đình Phong rất lâu rồi chưa thấy cô dùng cách nói chuyện xa lạ đó, lòng anh chợt run lên: “Mộc Mộc…”

“Lâm tổng không cần giải thích! Tôi hiểu, tôi cũng biết hết! Chỉ là cách hành xử của anh khiến tôi cảm giác bản thân như người ngoài cuộc vậy!”

Lời cô nói tua chậm từng chữ trong lòng, anh không biết bản thân mình sai ở đâu? Rõ ràng anh chỉ không muốn cô nhìn thấy tin tức sẽ phiền lòng rồi hiểu lầm anh thôi mà!

Nói rồi, Mộc Tâm đi lại bàn làm việc của anh, tìm điện thoại của mình, giơ chiếc điện thoại lên: “Giờ tôi biết rồi, cho nên Lâm tổng không cần giấu điện thoại của tôi nữa đâu!”

Thấy Mộc Tâm cầm lên tay nắm cửa, anh gấp gáp, buộc miệng nói: “Không phải em cũng đi ăn với Trần Gia Thành đó sao? Hai người còn ôm ấp ở hành lang. Anh chỉ ngồi đó uống rượu, một sợi tóc của cô ta anh cũng không chạm tới. Em lại vì vài bài báo mà nổi giận với anh?”

Mộc Tâm hít sâu một hơi, cô buông tay nắm cửa ra, đối mặt với anh: “Anh cho người theo dõi em?”, ánh mắt cô hiện lên nét thất vọng, “Em vì vài bài báo mà nổi giận? Lâm Đình Phong… em cứ nghĩ ở thế giới này… anh rất hiểu em. Giờ thì… chắc là em lầm rồi!”

Mộc Tâm đẩy cửa đi ra ngoài, bên trong lập tức truyền đến tiếng đỗ vỡ của đồ đạc.

Cô bình tĩnh quay về phòng làm việc như không có chuyện gì. Các nhân viên khác nghe tin ‘thư ký Mộc và boss cãi nhau’. Họ nghiêm túc ngồi làm việc không dám nói gì, sợ sẽ đụng phải ngòi nổ nào đó của sếp hoặc thư ký Mộc.

Phải biết là ở công ty này, hai người họ chính là ác ma a~ Ôi! Ông bà ta có câu ‘trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết’ quả thật không có sai mà! Ai đó hãy hạ phàm dạy boss cách dỗ thư ký Mộc đi.

Đến giờ tan tầm, Mộc Tâm thu dọn các tập hồ sơ cho vào túi xách, tắt máy tính rồi đi lấy xe về nhà. Lúc đứng trước cửa nhà, cô nhìn chằm chằm ổ khóa, cô đưa tay ấn vài cái đổi mật khẩu.

Lâm Đình Phong đậu xe ở cửa công ty, anh đứng đợi Mộc Tâm gần một tiếng mà không thấy cô ra. Anh thấy một nhân viên nam quen mắt, hình như làm cùng phòng với Mộc Tâm, anh kéo cậu ta lại, hỏi: “Thư ký Mộc còn đang làm việc à?”

A Khải mơ mơ hồ hồ bị sếp nhà mình kéo lại, anh động não vài giây rồi cười đáp: “Dạ, thư ký Mộc tan ca lâu rồi sếp. Anh đang đợi cô ấy sao?”

Lâm Đình Phong đen mặt: “Không có gì, cậu về đi.”, nói rồi anh ngồi vào ghế láy, phóng xe rời đi, để lại A Khải ngơ ngác hít khói xe.

Về đến chung cư Toro, anh đi thẳng lên tầng 5, quen thuộc, đưa tay ấn mật khẩu phòng 501. Màn hình hiện lên sai mật khẩu, anh ấn thử ba lần mà vẫn sai. Anh đưa tay ấn chuông cửa liên tục, mà vẫn không ai mở cửa. Trán anh nổi gân xanh, ha! Được lắm tiểu hồ ly, em đợi đó cho anh!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.