Xuyên Qua Thành Kim Phu Nhân

Chương 55



Theo thanh âm Ngụy Vô Tiện vang lên, một cái thân ảnh bạch y xuất hiện trong tầm mắt bọn họ, thực mau trên xà nhà lại có thêm một cái hắc y thiếu niên đi lên, duỗi tay túm chặt người phía trước, còn chưa kịp mở miệng gọi tiếp, ánh mắt trước quét tới đám người Lam Hi Thần đứng ở một bên xa xa.

Ngụy Vô Tiện sửng sốt, ngay sau đó mở miệng nói:

" A, Trạch Vu Quân, ta trước thanh minh chút, ta thực sự không cố ý để Lam Trạm uống rượu, hơn nữa ta thực sự không biết tửu lượng hắn kém tới tình trạng này a... "

Bên kia Lam Vong Cơ bị Ngụy Vô Tiện túm, mơ mơ màng màng nghe thấy danh hào của huynh trưởng, cũng ngơ ngác xoay người lại, đối người bên này liền run run rẩy rẩy thi lễ. Ngụy Vô Tiện thấy thế vội kéo hắn.

" Aiz, Lam Trạm huynh đừng nhúc nhích! Một hồi lại ngã xuống! "

Bên này lôi kéo người, bên kia còn không quên quay người giúp Lam Trạm nói lời xin lỗi.

" Các vị xin lỗi ha, Lam Trạm hắn uống say.... Muốn lên nóc nhà lật ngói, thật sự không phải ý của hắn... "

Lâm Nhược Vân nhìn cảnh tượng trước mắt, có chút quá thất thần: Nguyên lai đây là trường hợp Vong Co say rượu a!!! Nghĩ, ánh mắt nàng không khỏi quét về phía Lam Hi Thần ở một bên, chỉ thấy thần sắc Lam Hi Thần từ trước đến nay luôn nhẹ nhàng, nay lộ ra vẻ kinh ngạc hiếm thấy... Đây đại khái cũng là lần đầu tiên Lam Hi Thần nhìn thấy Lam Vong Cơ say rượu đi.

Bên trên Ngụy Vô Tiện còn muốn theo chân họ giải thích cái gì đó, Lam Vong Cơ ở một bên ngại hắn nói nhiều quá, liền tiến lên túm lấy bả vai của Ngụy Vô Tiện, muốn hắn quay đầu lại.

"... Aiz, Lam Trạm huynh làm gì vậy, một hai phải bắt ta ngồi trên này làm gì? "

Thấy Ngụy Vô Tiện đã ngồi trên xà nhà, Lam Vong Cơ giống như vừa lòng mà buông tay ra, chính mình cũng ngồi bên cạnh hắn, chỉ thấy trăng tròn trên trời, nhìn Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện hoàn toàn không biết hắn muốn làm gì, chỉ có thể đoán.

" Ánh trăng? "

Vẻ mặt Lam Vong Cơ nghiêm túc gật gật đầu, lại chỉ xuống phía dưới.

Ngụy Vô Tiện xem qua, nghi hoặc nói:

"... Hoa? "

Lam Vong Cơ lại gật gật đầu, thu ngón tay lại, muốn Ngụy Vô Tiện ngồi thẳng, bả vai hai người dán song song nhau.

Ngụy Vô Tiện càng thêm nghi hoặc:

" Lam Trạm, này, rốt cuộc là đang làm gì a... "

Trăng tròn, sóng vai với dàn bách hoa... Lam Hi Thần lập tức minh bạch ý của Vong Cơ. Hắn không khỏi nhìn Kim Quang Dao ở bên cạnh... Bởi vì, hai người bọn họ cũng thỏa mãn diều kiện như vậy. Chinh là Kim Quang Dao nâng đầu nhìn hai người trên nóc nhà, cũng mang theo chút nghi hoặc. Nga, A Dao đi trù phòng không nghe được chuyện kia... Nghĩ đến Ngụy Vô Tiện mới vừa rồi cũng không có nghe thấy chuyện xưa mà người kể chuyện kể.

Lam Hi Thần đang suy nghĩ, lại ngẩng đầu hướng Lam Vong Cơ nhìn tới. Này vừa thấy nhưng không đến được, Lam Vong Cơ bên kia tựa hồ rất bất mãn việc Ngụy Vô Tiện không thể lý giải ý tứ của chính mình, mặt đỏ hồng suy tư một trận, đột nhiên ngẩng đầu kéo Ngụy Vô Tiện qua.

" Lam Trạm huynh, ngô.... "

Tất cả mọi người ở đây đều trấn kinh...

Lâm Nhược Vân suýt chút nữa là làm rơi ly trà trong tay xuống đất: Này, ai có thể nghĩ tới chứ! Rõ như ban ngày, Lam Vong Cơ thế nhưng cứ như vậy hôn lên môi Ngụy Vô Tiện!!!

Tuy rằng chính mình kỳ thật chờ cái trường hợp này đã lâu, nhưng ai biết lại phát sinh đột ngột như thế đâu! Giờ khắc này, mọi người ở dưới nhìn thấy chuyện này, đều ăn ý không lên tiếng...

Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ đánh úp làm hoảng sợ, đợi khi hắn phản ứng lại, bốn cánh môi sớm đã trằn trọc, khó mà lìa xa... Đột nhiên, hắn như nhớ tới cái gì đó, giãy giụa một chút, nói:

" Ngô.... Lam Trạm... Phía dưới, còn có người... "

Hài tử à, này là đã nhìn bao lâu, kỳ thật cũng không kém một hồi kia... Lâm Nhược Vân ở trong lòng mặc niệm...

Lam Vong Cơ nghe hắn nói, thế nhưng thật sự nghe xong nhìn xuống, hướng bọn họ bên này nhìn thoáng qua, đứng dậy, thi lễ, sau đó một phen túm lấy Ngụy Vô Tiện bên kia xuống mái hiên...

" Aiz, Lam Trạm, huynh chậm một chút đi a.... "

Nghe thanh âm Ngụy Vô Tiện đi xa, Lâm Nhược Vân kéo khóe miệng: Thật là cái hảo hài tử, đến lúc này, còn biết thi lễ dẫn người đi... Một hồi Lâm Nhược Vân mới nhớ tới, chính mình lúc này hẳn là nên chủ trì cục diện chút đã. Nàng nổ lực áp xuống, kéo thẳng khóe miệng, nhìn về phía những người khác bên cạnh...

Kim Quang Dao cùng Lam Hi Thần hiển nhiên còn chưa thể thoát ra khỏi chuyện vừa rồi, vẫn như cũ nhìn về phía mái hiên. nghe giọng nói của Lâm Nhược Vân, Lam Hi Thần phục hồi tinh thần lại, hướng mọi người thi lễ nói: " Xin lỗi chư vị, việc này là Vong Cơ thất lễ... "

" Không có việc gì "

Lâm Nhược Vân đáp.

" Hai người bọn họ đúng là tuổi trẻ khí thịnh, muốn biểu đạt tình cảm là việc thực bình thường, không quan trọng. "

Nói, nàng giả ý ngẩng đầu nhìn bóng đêm, xoay người đối diện với các phu nhân còn đang khiếp sợ, lại nói:

" Trời cũng không còn sớm, các vị phu nhân, chúng ta đi về trước thôi. "

Kim phu nhân đã nói như vậy, các nàng tự nhiên là đồng ý, Lâm Nhược Vân quay đầu nhìn về phía Lam Hi Thần cùng Kim Quang Dao:

" Nhìn tình hình, hẳn là đêm nay Hàm Quang Quân đi không được, Lam tông chủ không ngại cũng ngủ lại đây mấy ngày đi. "

Thấy Lam Hi Thần gật đầu đồng ý, Lâm Nhược Vân xoay người mang chúng phu nhân xoay người nhanh bước rời đi. Nàng hiện tại chỉ muốn chạy nhanh trở lại phòng, mừng rỡ mà nhảy lên như điên, xin hỏi trên đời này còn có cái gì so với ở hiện trường xem diễn biến của CP càng lệch lầm người kích động đâu!!! Không hổ là Vong Tiện a!

Đoàn người đi xa, bên bồn hoa chỉ còn lại hai người hai người Lam Hi Thần và Kim Quang Dao.

" Vong Cơ cùng Ngụy công tử... "

Kim Quang Dao đã mở miệng, lại giống như không biết nên nói thế nào, ngẩng đầu nhìn Lam Hi Thần.

Lam Hi Thần gật gật đầu:

" Hẳn là thành. "

Hắn nói, ánh mắt quét tới trên môi Kim Quang Dao... Nghiêm túc tự hỏi: Xem ra say rượu, là cái chủ ý không tồi a....

" Nhị ca? "

Kim Quang Dao thấy Lam Hi Thần tựa hồ đang ngẩng đầu, kêu lên.

" A, không có việc gì. "

Lam Hi Thần vội hồi thần, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, đem ý tưởng trong đầu bỏ đi: Vẫn là thôi đi, Ngụy công tử cùng Vong Cơ là đã sớm tình đầu ý hợp... Nhưng vạn nhất A Dao, đệ ấy có hay không cũng có tâm tư này, kia không thể chạm vào đệ ấy...

" Ban đêm lạnh, chúng ta cũng trở về đi. "

" Hảo "

Kim Quang Dao không biết suy nghĩ của Lam Hi Thần, chỉ nghĩ là hắn mệt mỏi, mới có chút thần sắc hoảng hốt, gật đầu đáp ứng. Hắn ngẩng đầu nhìn cái mái hiên kia, ánh trăng đang lẳng lặng chiếu ở trên, phảng phất chuyện phát sinh hết thảy đều là cảnh trong mơ. Kim Quang Dao thu hồi, giấu đi một phần hâm mộ trong ánh mắt đi, xoay người đi theo Lam Hi Thần đến tẩm điện...
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.