Xuyên Qua Thành Kim Phu Nhân

Chương 14: 14





Lam Hi Thần đẩy cửa tiến vào, liền thấy Kim Quang Dao ngơ ngác ngồi ở mép giường, khuôn mặt kia từ trước tới nay luôn nhạy bén lanh lợi mà giờ phút này thần sắc ảm đạm.

" A Dao "
Kim Quang Dao nghe tiếng liền ngẩng đầu, thấy có người tới, vội vàng đứng dậy đi nghênh đón, lấy lại tinh thần nói.

" Nhị ca "
Lam Hi Thần đi vào, nhẹ nhàng đỡ lấy để hắn ngồi xuống.

" A Dao, chính là mệt mỏi sao? "
Kim Quang Dao cũng không che dấu, gật gật đầu.

Ảm dậm kia nổi lên đuôi long mày.

Tần Tố, hắn cũng biết đến.

Là một cái cô nương ngây thơ hồn nhiên.

Cũng ít nhiều biết rõ nàng sau ngày chi chinh được chính mình cứu, có cảm xúc với chính mình.

Tuy hắn đối với nàng cũng không để ý nhưng cũng có ấn tượng không tồi.

Mà nay Tần phu nhân tới lại nói Tần Tố là muội muội của chính mình...!Buồn cười sao? Kim Quang Thiện say rượu loạn tính, liền thê tử cấp dưới chính mình cũng không buông tha, tiểu cô nương thường xuyên xuất hiện trước mặt chính mình lại là nữ nhi của chính mình cũng không biết...!Kim Quang Dao không biết giờ phút này chính mình rốt cuộc là loại cảm xúc gì.


Là kinh ngạc, đồng tình, thất vọng, vô lực, phẫn nộ....!Nói không rõ.

Cũng không có chuyện gì quan trọng, đi ngang kim lân đài, đột nhiên nghĩ muốn đến xem A Dao.

"
Lam Hi Thần nói, lại lặng lẽ quyển trục trong tay áo thu hồi lại, nhẹ nhàng ngồi ở bên người hắn.

Hắn trong lòng minh bạch, A Dao nơi nào mệt mỏi, rõ ràng là có tâm sự hơn nữa tâm sự này đối với hắn đả kích rất lớn.

Nhưng A Dao không muốn nói, chính mình cũng không hỏi.

" A Dao chính là muốn nghỉ ngơi? "
Kim Quang Dao lắc lắc đầu.

Tần Tố cô nương nếu biết được việc này, sợ là sẽ chịu đả kích rất lớn...!Ai từng nghĩ hắn thế nhưng sẽ nhúng chàm thê tử của cấp dưới...!Tần phu nhân hôm nay tới, nói cho chính mình biết việc này là muốn chính mình chấm dứt niệm tưởng với Tần cô nương a...!Chính mình lại nên nói như thế nào đi...!Cảm giác mệt mỏi tràn ngập toàn thân.

" Nhị ca bồi ta ra ngoài đi dạo một chút có được không? "
" Hảo "
..........!
Đã tới thời gian dùng bữa tối, trên bàn cơm Lan Lăng Kim thị từ trước đến nay cũng không có quy định khi ăn cơm không được nói chuyện, giờ phút này Lâm Tích Vân nhìn một vòng: Kim Quang Thiện đang cùng Tần tướng quân tâm tình đại sự thiên hạ, Kim tử Hiên ở một bên nghiêm túc nghe.

Giang Yếm Ly cùng Tần Tố nhỏ giọng mà lặng lẽ nói, nghĩ đến buổi chiều ở chung cũng không tồi.

Tần phu nhân cúi đầu, không nói một lời.

Nàng không biết đối mặt với chính mình như thế nào.

Lúc này một người gia phó tới nói: Liễm Phương Tôn cùng Trạch Vu Quân còn đang nghị sự, không thể tới đây dùng bữa.

Lâm Nhược Vân vẫy vẫy tay ý bảo hắn lui xuống.

Kim Tử Hiên nhíu nhíu mày.

" A Dao gần đây thật bận quá, cứ như vậy sẽ làm tổn thương thân thể.

"
" Hại, hắn gần đây không phải vội vã giúp Cô Tô Lam thị trùng kiến sao.


Qua đoạn này thì tốt.

"
" Kim Quang Thiện chẳng hề để ý mà trấn an nhi tử, quay đầu lại liền cùng Tần tướng quân hàn huyên.

Thoạt nhìn chuyện này tựa hồ cứ như vậy mà kết thúc.

Nhưng không bao lâu, trên bàn cơm liền lặng lẽ thiếu mất một người, còn có một mâm bánh hoa quế.

Lâm Nhược Vân nhìn Giang Yếm Ly yểm hộ cho Tần Tố chạy đi, muốn nói lại thôi cuối cùng cũng không ngăn nàng lại.

Tần phu nhân vẫn cúi đầu như cũ, ngay cả nữ nhi biến mất cũng không phát giác.

Bên kia, Lam Hi Thần cùng Kim Quang Dao chậm rãi bước vào trong hoa viên, ngồi ở ghế đá, mặc gió đêm thổi bay góc áo của hai người, nhìn nhau không nói gì.

Lam Hi Thần tự nhận cũng gặp qua bộ dáng Kim Quang Dao bị những công việc vặt mà mệt mỏi nhưng chưa bao giờ mệt mỏi giống hôm nay.

Lúc này chính mình cũng không hảo hảo trấn an cái gì, bất quá có thể làm lặng lẽ bồi hắn đi...!Lam Hi Thần nghĩ như vậy, chợt thấy bả vai trầm xuống, Kim Quang Dao lại dựa vào hắn ngủ.

Gió đêm thổi qua, đem sợi tóc Kim Quang Dao thổi tới trước mặt hắn, nhân nhi đang đắm chìm trong mơ hơi hơi nhíu mày, Lam Hi Thần giơ tay giúp hắn lấy sợi tóc ra, động tác nhẹ sợ không cẩn thận đem hắn đánh thức.

A Dao, là thực sự mệt mỏi a.

Tần Tố cô nương bưng mâm bánh hoa quế qua, chính là đụng phải một bức gió nhẹ bạn nguyệt như vậy, bức tranh cảnh hai người dựa sát vào nhau, nàng sợ tới mức thiếu chút nữa không cẩn thận làm rơi bánh hoa quế xuống đất.

Nguyên lai lời đồn đại, huynh đệ Trạch Vu Quân cùng Liễm Phương Tôn hằng đêm thắp nến tâm sự suốt đêm, chính là một bức tranh như vậy sao???
............!

Lại qua nửa tháng, sau một lần tư yến kết thúc, Kim Quang Dao đi tìm Tần Tố, trong tay cầm một vật không biết từ khi nào bị bỏ vào tẩm điện của chính mình, túi tiền mới vừa rồi được chính mình phát hiện.

" Tần cô nương, cái này, chính là của ngươi sao? "
Tần Tố sửng sốt: Xong rồi! Lúc ấy xa xa gặp được, chỉ lo chạy quên đem túi tiền lấy về! Nàng đỏ mặt, nhanh chóng đem túi tiền kia cầm trở về.

" Cái kia, Tần cô nương, ta, ta kỳ thật đã có ý...!"
Kim Quang Dao nói.

Mấy ngày nay hắn nghĩ như thế nào cự tuyệt nàng, nghĩ biện pháp cố gắng không xúc phạm tói nàng.

" Ngạch...!Ta biết.

"
Tần Tố có vẻ đặc biệt rộng lượng, mấy ngày nay nàng nghĩ tới, nếu Liễm Phương Tôn cùng Trạch Vu Quân đã lưỡng tình tương duyệt, tu hành chính quả, chính mình không thể lại quấy rầy! Thiên nhai nơi nào không có thảo nên quay đầu lại thôi! Nói xong, nàng dường như phảng phất nghĩ tới cái gì đó, lại bỏ thêm một câu:
" Liễm Phương Tôn yên tâm, chuyện của các ngươi ta sẽ giúp các ngươi giữ bí mật.

"
Nói xong, liền xoay đầu chạy.

Nàng tuy rằng không biết vì sao hai người không có công khai thân phận đạo lữ nhưng nghĩ đến chỉ có chính mình băn khoăn, cho nên Tần Tố cô nương phi thương thiện tâm giúp người đảm bảo, lại sợ Liễm Phương Tôn thẹn thùng, cho nên nói xong liền chạy...!
Kim Quang Dao đứng tại chỗ, nhìn thân ảnh Tần Tố đi xa: Nàng vì các gì không một chút kinh ngạc? Chẳng lẽ Tần phu nhân cũng dùng cái lý do này thông báo cho nàng chứ...!Kia, nàng lại muốn giúp ta cùng ai giữ bí mật...!Lại là cái bí mật gì...!Hôm nay, Liễm Phương Tôn luôn luôn thông minh cơ chí, ít khi cảm thấy mê mang......


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.