"Đả đảo Morgan! Cút ra khỏi đây!"
Dưới sự dẫn dắt của Saitama, hàng trăm, hàng ngàn người dân đổ xô ra đường, tụ tập lại với nhau tại trước căn cứ hải quân, mít tinh biểu tình, đề nghị cách chức Đại Tá Morgan tay rìu.
Thậm chí còn có không ít binh lính hải quân cũng gia nhập cùng chung với đám người.
"Cha! Chính là hắn, thằng chọc đầu đó dám cả gan đánh đứa con trai yêu quý của cha đó!"
Nhìn thấy Saitama dẫn theo một đám dân đen tiến vào căn cứ hải quân, thằng trẻ trâu Helmeppo tức quá, la hét om sòm loạn hết cả lên.
"Hừ! Đúng là đồ phế vật! Nếu ngươi mà không phải con trai của ta thì ta đã chém chết mẹ nhà ngươi từ lâu rồi!
Có một một thằng oắt con trọc đầu thôi mà cũng không giải quyết được! Nuôi các ngươi chỉ tổ tốn cơm tốn gạo."
Morgan nổi giận, đạp cho con trai mình một phát, thậm chí mấy tên hải quân bên cạnh cũng bị vạ lây.
Quan sát từ xa, Morgan là một người đàn ông cực kỳ cao lớn, vạm vỡ. Lão ta sở hữu làn da rám nắng, mái tóc màu vàng, quai hàm làm từ thép khắc chữ Möwe (tiếng Đức có nghĩa là "hải âu").
Tay phải của lão đã được thay thế bằng một chiếc rìu thép khổng lồ, tay cầm dường như đã được xuyên qua xương cẳng tay.
Trông thấy đám đông tập chung trước cửa căn cứ, Morgan hừ lạnh một tiếng.
"Cmn, phản rồi, phản hết cả rồi! Lũ dân đen này chán sống rồi phải không? Bọn bay đâu, dùng đại bác bắn chết cha chúng nó cho ta."
Nhìn chiếc dìu trên tay Morgan vung vẩy giữa không trung, nếu đám lính hải quân mà không thực hiện mệnh lệnh của lão thì đảm bảo chết là cái chắc.
Vì mạng sống của bản thân, bọn họ không còn cách nào khác, đứa thì rút súng, đứa thì cầm đao, đứa thì vào trong kho vũ khí lôi ra mấy khẩu đại bác.
"Nếu các ngươi còn không chịu giải tán thì đừng trách chúng ta ra tay vô tình!"
Một tên trung đội trưởng già dặn vội vàng đứng ra khuyên bảo người dân không nên xúc động kẻo sau này hối hận thì cũng đã muộn.
Mấy cái ông bà nông dân này đã bao giờ trải qua sự đời đâu. Trông thấy trận thế của hải quân khủng khiếp như thế kia, bọn họ bắt đầu nhụt chí, có không ít người chuẩn bị rút lui, chuồn về nhà.
Saitama biết thời khắc biểu diễn của mình đã đến, cậu liền bước lên phía trước, dõng dạc nói.
"Hahaha! Đúng là mở rộng tầm mắt.
Đám hải quân các người nhận tiền lương từ mồ hôi nước mắt của nhân dân mà lại đi tiếp tay cho tên Ác ôn Morgan tàn bạo, ức hiếp dân lành hay sao.
Các ngươi thử xem lại lương tâm của mình đi! 'Chính nghĩa' trong lòng các ngươi bị chó tha rồi à!
Saitama ta hôm nay cho dù có phải chết ở đây, cho dù phải "tử chiến" đến hơi thở cuối cùng, cũng nhất quyết phải đánh bại tên ác ôn Morgan, giải cứu cho những người dân đáng thương này khỏi bể khổ trần gian."
Nghe Saitama phát biểu, hàng trăm hàng nghìn người dân đều xúc động chảy cả nước mũi.
Có một bà mẹ bước lên phía trước, lau đi nước mắt, hướng về phía một người lính hải quân nói:
"Tiêu Viêm, tên súc sinh nhà ngươi! Còn không mau buông vũ khí xuống! Ngươi định bắn chết mẹ mình hay sao?"
Thằng súc sinh Tiêu Viêm nghe mẹ mình nói, ngơ ngác không biết làm thế nào.
Không ngờ trong đám đông lại có mẹ của hắn, chả lẽ hắn lại phải nghe lệnh của sếp, bắn chết mẹ của mình, sau đó trở thành một thằng con bất hiếu ư?
Bây giờ, nếu buông vũ khí xuống thì chắc chắn sẽ bị Morgan chém chết, nhưng nếu không buông vũ khí thì về nhà sẽ bị mẹ chửi chết.
Cả hai đều phải chết, suy cho cùng Tiêu Viêm vẫn sợ mẹ mình hơn, hắn quyết định vứt vũ khí sang một bên, sau đó chạy đến tham gia cùng mẹ mình, cùng nhau chiến đấu chống lại Đại Tá Morgan.
Thấy cảnh này, đám đông chợt lấy lại tinh thần. Ngay sau đó, càng có thêm nhiều vị phụ huynh có con là hải quân, đứng ra mắng to.
"Thằng Đường Tam mất dạy, mày có quay lại đây cho bố mày không thì bảo? Ai cho phép mày đứng về phía hải quân?"
"Bố à, bây giờ con buông vũ khí còn không được sao?"
Người đầu tiên buông vũ khí chính là thằng Đường Tam mất dạy, theo đằng sau, các binh lính hải quân khác lần lượt buông bỏ đồ đao, ra nhập vào cuộc khởi nghĩa của những người nông dân thị trấn Shells.
Saitama đứng ở một bên cũng có thể nghe được đám người hô:
"Đại hiệp Saitama, xin ngài hãy đánh bại tên Ác Ma Morgan đấy đi!"
Hay là:
"Dũng sĩ Saitama, chúng tôi cổ vũ cho ngài", vv...
"Cmn! Các ngươi phản hết cả rồi. Thằng nào thằng đấy cũng dám chống lại ta! Hôm nay các ngươi đều phải chết, đừng ai nghĩ đến việc còn sống sót mà rời khỏi đây!
Mày, chính mày, thằng chọc đầu kia. Mày chính là kẻ đầu têu của chúng nó! Hôm nay đại tá Morgan tao sẽ giết chết mày trước tiên. Hây da! Ăn một rìu của ông đi!"
Saitama cảm thấy không sai biệt lắm, bây giờ đã đến lúc tiêu diệt con Boss này, sau đó trở thành anh hùng của thị trấn.
Lúc đó, Saitama sẽ được tôn thờ là Chúa cứu thế, mà chúa cứu thế muốn một hai mỹ nữ buổi tối đến tâm sự, giao lưu, thăm dò sâu cạn với mình chắc cũng không quá đáng đâu đúng không?
"Hôm nay, ta sẽ thay trời hành đạo, trừ gian diệt ác, tiêu diệt tên ma đầu nhà ngươi! Tiếp chiêu đi!【Hầu tử thâu đào】"
Sau một phen ác chiến suốt một ngày một đêm, cuối cùng, nhờ có 'niềm tin và hi vọng' đến từ người dân trong thị trấn, Saitama mới có thể 'may mắn' thắng hiểm.
Lưỡi rìu trong tay phải của Morgan chỉ kém 1cm là có thể chặt đứt đầu Saitama, nhưng Saitam lại 'vô tình' tránh thoát, sau đó cậu dùng tay phải, vung ra một quả đấm, tấn công vào chỗ hiểm của Morgan.
Rắc-rắc
Tiếng vỡ của hai quả trứng vang lên.
"Á á á! Trứng của ta~~ Đau quá!"
Tách tách tách
Một tên phóng viên trốn trong đám đông vội vàng dùng Den Den Mushi chụp lại thời khắc huy hoàng này.
Morgan lấy tay ôm háng, đau đớn đến nỗi hai mắt trắng dã, sùi bọt mồm bọt mép, ngất trên mặt đất.
"Thắng! Chúng ta đã thắng! Tên Ác ôn Morgan đã bị đánh bại! Ô Ô Ô, hạnh phúc quá!"
Người dân trong thị trấn sung sướng hò hét loạn cả lên.
Không biết có ai tự dưng hô lên: "Saitama! Saitama" khiến cho toàn bộ người dân bắt chước hô theo: "Saitama! Saitama!"
Kể từ đó, Saitama chính thức trở thành anh hùng của thị trấn Shells.
Thậm chí người dân còn dựng lên cả một pho tượng khổng lồ có hình dáng giống với Saitama để tưởng nhớ đến hành động vĩ đại này của cậu ta.