Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 188: Hợp tác



Chương 187: Hợp tác

Tuy không có lòng đen bên trong con mắt trắng dã kia, cũng không có khuôn mặt đầy đủ ngũ quan để có thể thể hiện đầy đủ ra cảm xúc hay biểu cảm gì, nhưng từ vẻ mặt mang chút ngờ nghệch của tên quỷ tu này Sơn cũng nhận ra nó chẳng hiểu cậu nói cái khỉ gì.

“Không hiểu sao?” – Sơn gãi đầu suy nghĩ xem phải giao tiếp với nó như thế nào mới được.

“Thế bây giờ có hiểu không?”

Sơn lại hỏi một lần nữa, nhưng lần này cậu hỏi bằng ngôn ngữ bình thường chứ không phải ngôn ngữ của tu tiên giả như cậu đã dùng lúc nãy. Thấy tên quỷ tu có vẻ nghi ngờ, rồi hơi gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu lời vừa rồi, Sơn mới hài lòng. Sơn cứ mặc định tu tiên giả thì sẽ biết ngôn ngữ chung của người tu tiên, nhưng lại nhớ ra quỷ tu này chưa chắc đã từng tu luyện qua, không hiểu được ngôn ngữ tu tiên giả nên mới quay qua dùng ngôn ngữ thông thường, quả nhiên là tên này hiểu được. Nên Sơn tiếp tục đặt câu hỏi:

“Có nói chuyện được không?”

“C…c… có!” – Quỷ tu lắp bắp nói được một chữ.

“Thế sao lúc nãy không nói đi?” – Sơn khó hiểu.

“T… tôi khó… nói.” – Quỷ tu khó nhọc nói được một câu.

“Chắc là do chưa thích ứng được với trạng thái hồn thể nên nói năng không lưu loát nổi đấy.” – Tiểu Hoa chen miệng vào giải thích.



“Ồ, còn có chuyện như vậy sao?” – Sơn nhớ đến biểu hiện như đang táo bón của tên quỷ tu lúc nói chuyện, có lẽ đúng là như vậy.

“Cũng không khó đoán lắm, hẳn là thời gian chuyển đổi chưa lâu, tu vi thấp quá mức chứ gì!” – Tiểu Hoa làm bộ thông thái.

“Chà, vậy trả lời ngắn gọn thôi.” – Sơn không để ý đến vẻ đắc ý của Tiểu Hoa, tiếp tục hướng quỷ tu hỏi – “Tên là gì?”

“Kh.. không… nhớ!” – Quỷ tu vừa lắc đầu vừa khó khăn nói.

“Vậy tôi sẽ đặt tạm một cái vậy!” – Sơn cũng không quấn quýt vấn đề này, chủ động quyết định luôn – “Giọng nói không ra nam không ra nữ thế này, thế cứ gọi là Lam đi! Được không?”

“Đ… được!” – Quỷ tu gật mạnh đầu.

“Vậy Lam, cậu có biết mình c·hết được bao lâu rồi không? Hay là làm cách nào mà cậu biến thành trạng thái này được?” – Sơn lại đặt câu hỏi, hòng tìm ra lý do quỷ tu xuất hiện được ở đây.

“Không… nhớ.” – Lam im lặng một hồi rồi mới lắc đầu.

“Cũng không nhớ sao? Vậy đổi câu hỏi.” – Sơn hơi nhăn mày, quỷ tu này cái gì cũng không biết, làm cậu hơi khó chịu – “Vậy tại sao lúc nãy cậu lại t·ấn c·ông tôi?”

“Tại… sao… nhỉ?” – Lam nghiêng đầu, làm bộ suy nghĩ.



“Chẳng lẽ cái này cũng không biết?” – Sơn bắt đầu cảm thấy mấy câu hỏi của mình vô ích.

“Không… biết!” – Lam lần này vẫn là lắc đầu.

“Biết ngay mà!”

Nhìn thấy Sơn sau khi trò chuyện mấy câu với quỷ tu kia bằng ngôn ngữ bản địa, Tiểu Hoa thấy cậu mặt mày nhăn nhó, tâm trạng không tốt lắm, thậm chí là bắt đầu tức giận, nó liền hỏi:

“Nãy giờ đại ca ngươi nói chuyện gì với tên này vậy?”

Sơn nghĩ một chút rồi vẫn thuật lại đầy đủ nội dung cuộc trò chuyện không đâu vào đâu vừa rồi cho Tiểu Hoa. Tiểu Hoa sau khi nghe xong thì nhắm mắt lại, gật gù liên tục.

“Ý nhóc thế nào?” – Sơn không vui vẻ lắm nhìn Tiểu Hoa.

“Có lẽ là do bản năng của hắn đi, nhìn thấy sinh vật sống mang dương khí nên hắn mới hành động như vậy.” – Tiểu Hoa chậm rãi nêu ra ý kiến.



“Nghe cũng có vẻ hợp lý.” – Sơn gật đầu tạm chấp nhận lý do này – “Thế bây giờ xử lý tên này thế nào đây?”

“Sao đại ca ngươi lại hỏi ta, ta sao mà biết được!” – Tiểu Hoa thấy đến công đoạn giải quyết vấn đề thì chối đây đẩy.

“Tưởng nhóc thông thái lắm, cái gì cũng biết, vậy cứ thử nêu ra ý kiến xem nào.” – Sơn cười mỉm, trêu chọc con nhóc này làm tâm trạng bực bội của cậu đỡ phần nào.

“Không, ta không biết. Quỷ tu này là do đại ca ngươi bắt được, vậy đại ca ngươi tự giải quyết đi!” – Tiểu Hoa lùi ra xa.

“Lúc cần thì chẳng được việc gì.” – Sơn lắc đầu nhận xét.

Vốn định thông qua quỷ tu này nghiên cứu một chút về hình thức tu luyện kỳ lạ hiếm có này, nhưng hỏi đến cái gì cũng không biết, vậy còn nghiên cứu cái gì nữa. Nhưng trong đầu Sơn lại nảy ra một chút ý nghĩ khác, có lẽ là cậu hỏi chưa đúng trọng tâm. Cuối cùng sau khi vất vả vật lộn với một mớ câu hỏi khác, Sơn đã từ miệng quỷ tu Lam này lấy được một số thông tin hữu ích. Thứ nhất là từ lúc nhận thức đủ rõ ràng, nó đã ở trong khu vực âm u này rồi, và cũng chưa từng gặp được sinh vật sống nào khác nữa. Thứ hai là nó đã từng thử rời khỏi khu vực này, nhưng chỉ cần rời khỏi phạm vi khu vực này một chút nó sẽ bị mờ đi, đau đớn không chịu nổi. Thứ ba là ngoài đòn t·ấn c·ông tầm xa kia ra thì nó cũng chẳng còn biết chiêu thức hay thuật pháp gì nữa. Từ những thông tin này Sơn tổng kết ra được quỷ tu Lam này chắc chắn là bị động hình thành, có lẽ là n·gười c·hết ở trong khu vực này bị một nhân tố gì đấy giữ lại hồn phách và biến thành quỷ tu. Và khu vực này cũng cực kỳ đặc biệt, đủ điều kiện tạo thành quỷ tu, cũng là giới hạn có thể hoạt động của quỷ tu. Có thể nói quỷ tu chỉ có thể hoạt động và tồn tại được bên trong khu vực đặc biệt này, muốn rời đi an toàn có lẽ phải đợi tu vi đủ cao đi. Còn muốn biết thêm gì khác có lẽ phải tìm hiểu kỹ được khu vực này.

Bàn bạc lại với Tiểu Hoa một chút, cuối cùng Sơn đưa ra quyết định sẽ khám phá khu vực này một lần. Thứ nhất là hai người đều tò mò về nơi có thể hình thành quỷ tu này, thứ hai là muốn tìm kiếm xem có thể xuất hiện tài nguyên tu luyện không, thứ ba là khu vực này cũng không quá lớn, đi hết một vòng chắc cũng không tốn quá nhiều thời gian. Còn về quỷ tu Lam, Sơn quyết định sẽ thả nó ra, nhưng sẽ dẫn nó theo mình. Cái này cũng không phải là nói Sơn có ý định gì đặc biệt, chỉ là Lam giống như dân bản địa ở đây, dẫn theo có lẽ sẽ tránh được một vài trường hợp rủi ro bất ngờ. Ngoài ra cũng là để dễ đề phòng nhỡ bản năng nó trỗi dậy, lại lén lút t·ấn c·ông mấy người Sơn. Mặc dù đòn t·ấn c·ông của nó không phải đặc biệt mạnh mẽ gì, nhưng tốt nhất vẫn là không nên để trúng đòn vô nghĩa.

“Bây giờ tôi sẽ thả cậu ra, nhưng cậu phải ngoan ngoãn đi theo tôi, có chỗ nào đặc biệt hay nguy hiểm cậu sẽ phải nhắc nhở, cảnh báo tôi trước.” – Sơn hướng Lam đề nghị - “Tất nhiên sau khi xong việc tôi sẽ rời đi, để cho cậu tự do trở lại, có được không?”

“Được!” – Lam gật đầu đồng ý.

“Vậy để tôi giải trừ trận pháp đang giam cậu đã, đừng có tự tiện t·ấn c·ông hay di chuyển linh tinh, nếu không có bị sao thì cậu đừng trách tôi.” – Sơn cảnh cáo trước.

Thấy Lam tỏ vẻ sẽ hợp tác, Sơn mới bắt đầu giải trừ trận pháp trước mặt, cũng không mất nhiều thời gian. Sau khi trận pháp biến mất, bức tường vô hình giam nhốt Lam cũng biến mất. Lam thấy mình khôi phục tự do, ý định đầu tiên là chạy trốn, nhưng có vẻ bị lời cảnh cáo cùng khí tức của Sơn chấn nh·iếp, nên nó cuối cùng vẫn là ở yên tại chỗ. Nhìn thấy Lam không gây rối, Sơn mới hơi yên tâm một chút.

“Đi thôi!”

Thế là đội Sơn có thêm một thành viên tạm thời gia nhập, bắt đầu đi khám phá khu vực kỳ quái mà bọn họ mới phát hiện được. Lam hiện tại có vai trò làm hướng dẫn viên, mà nói một cách không thiện chí lắm là người dò đường, không đúng, phải là quỷ dò đường mới chuẩn. Hy vọng nơi này sẽ đem đến cho Sơn một cái gì đấy hữu ích.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.