Thời gian vẫn tiếp tục trôi qua, không biết đã qua đi bao nhiêu ngày, bao nhiêu đêm, Sơn cuối cùng cũng mở mắt ra. Trong đoạn thời gian này, Sơn đã kịp thời bổ sung chân nguyên đủ để hoàn thiện trận pháp phong ấn, đồng thời cũng đã hồi phục hoàn toàn về trạng thái tốt nhất. Tuy nói lần này có vẻ hại nhiều hơn lợi, nhưng ít nhất cái lợi này còn an ủi Sơn được một chút, đó là tu vi của cậu đã được tăng cường nhanh chóng. Nếu không sai thì hẳn là do hiệu quả của linh thuỷ cùng cái trận pháp kia nên tăng tiến mới nhanh như vậy, Sơn cảm thấy tu vi của cậu đã viên mãn tầng thứ hai của cảnh giới Khai Mạch rồi, chỉ đợi thời cơ đột phá thôi. Nhưng Sơn đương nhiên sẽ không vội vàng, phải để cơ thể thích ứng cái đã, dù sao cũng đã mệt mỏi mấy hôm nay rồi. Lại nói Tiểu Hoa con nhóc này đợt này đúng là lỗ vốn, vì để Sơn hồi phục hoàn toàn mà nó đã phải lấy ra cả đống linh thuỷ. Cứ mỗi lần lấy ra một bình linh thuỷ là Sơn lại thấy con nhóc này như đang nhỏ máu, cứ không nỡ đưa ra, nhìn thấy vậy cậu thấy rất buồn, nhưng là buồn cười. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lần này nếu không nhờ Tiểu Hoa, không nói đến khôi phục hoàn toàn, chính tính mạng mình cũng khó mà bảo toàn được.
“Đại ca ngươi đã hồi phục chưa?” – Có vẻ cảm thấy Sơn không còn tu luyện, nên Tiểu Hoa cũng đã mở mắt ra hỏi, còn làm vẻ tiếc nuối không thôi – “Nếu còn chưa hồi phục thì ta cũng chẳng còn linh thuỷ để mà đại ca ngươi dùng nữa đâu, sắp hết sạch rồi đây nè.”
“Nhóc nói khoác không giỏi tí nào, chỉ vậy thì không lừa nổi anh đâu?”
Sơn đã từng chứng kiến số linh thuỷ mà Tiểu Hoa thu vào, không nói nhiều đến mức dùng không hết, nhưng tính toán lượng mà cậu đã sử dụng, một phần ba chắc cũng chưa đến, sao có thể sắp hết được. Sơn nhìn lại Tiểu Hoa một lần, màu sắc trên bông hoa đã không còn đen như trước nữa, đây là dấu hiệu thương thế đã khá hơn rồi, cậu liền cười nói:
“Được rồi, lần này anh sử dụng có hơi nhiều linh thuỷ, nhưng chẳng phải thương thế của nhóc đã tốt hơn nhiều rồi sao? Vậy là cả hai đều được lợi rồi, nhóc còn than vãn gì nữa?”
“Chậc, chậc, vẫn là quá tốn kém!” – Tiểu Hoa đương nhiên cũng biết nhờ đợt này nên thương thế nó đã tốt lên khá nhanh, nhưng với bản chất keo kiệt của mình, nó vẫn tiếc không thôi.
“À mà đại ca ngươi bây giờ đã tốt rồi, vậy giải thích đi.” – Tiểu Hoa chợt nhớ đến chuyện gì, liền thúc giục Sơn.
“Hả, giải thích cái gì?” – Sơn làm bộ không biết.
“Tại sao tự nhiên đại ca ngươi lại cần nhiều linh thuỷ thế để khôi phục? Kể cả cảnh giới của ta để khôi phục hoàn toàn cũng không dùng đến một phần mười chỗ đại ca ngươi dùng đâu.” – Tiểu Hoa gặng hỏi.
“A, là chuyện này sao? Nói thế nào nhỉ, có thể nói là do cái bảo vật kia đánh vào người anh, làm cho chân nguyên tu luyện ra liên tục biến mất, anh phải vừa tu luyện vừa trị thương liên tục thì mới tốt lên được đấy.”
Sơn bịa ra một lý do mà cậu nghĩ là phù hợp nhất. Tổng không thể nói ra bảo vật kia đã hợp thành bộ với thanh tiểu kiếm, bị phong ấn ở trong đan điền của Sơn gây ra chuyện này. Dù sao thứ này cũng quá thần bí, quá nguy hiểm, Sơn không biết nếu tiết lộ ra ngoài sẽ có chuyện gì xảy ra nữa, chỉ đành tạm thời giữ bí mật.
“Ồ, là vậy thật sao?” – Tiểu Hoa dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Sơn, nhưng thực tế nó cũng không thể đoán ra có vấn đề gì ở câu trả lời này.
“Chứ nhóc nghĩ là do cái gì? Dù sao bảo vật này cũng quá kỳ lạ, gây ra thương tích kiểu này cũng có thể chứ, may mà còn chưa m·ất m·ạng đấy.” – Sơn nói thêm – “Bây giờ bảo vật còn không tìm được, biết nói sao đây?”
“Được rồi, ta tạm tin vậy.” – Tiểu Hoa gật đầu.
“Thế…” – Sơn vui vẻ, nhưng còn chưa kịp nói hết câu đã bị ngắt lời.
“Nhưng chỗ linh thuỷ lần này là ta cho đại ca ngươi vay, nhớ sau phải trả ta đấy.” – Tiểu Hoa bình thản nói.
“Cái này, được rồi, có anh sẽ trả.” – Sơn định phản bác, nhưng nghĩ lại vẫn là thôi.
“Thế, bảo vật cũng đã không lấy được nữa, giờ chúng ta đi đâu tiếp đây?” – Tiểu Hoa nhàm chán hỏi, ngồi trong này lâu nó cũng chán lắm rồi.
“Tuỳ ý thôi, chủ yếu là đi chu du và tìm tài nguyên tu luyện, chỗ nào tốt thì đi.” – Sơn tuỳ ý trả lời.
Sơn đứng dậy chuẩn bị rời khỏi đây, chợt nhớ đến Phượng ở một bên, cậu mới quay qua nhìn. Mấy hôm nay quá chú tâm vào việc khôi phục, Sơn suýt nữa thì quên mất Phượng. Dù sao nó cũng góp công không nhỏ vào việc cứu mạng mình, Sơn sao có thể không quan tâm đến nó được. Sơn lại gần nhấc bổng Phượng lên tay mình rồi nhìn ngắm nó một lượt, cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đấy.
“Từ hôm đấy đến giờ Phượng có gì lạ không?” – Sơn hướng Tiểu Hoa hỏi.
“Từ hôm đấy đến giờ nó cứ nằm yên như vậy. Ta nghĩ nó bị thiếu năng lượng nên có thử tưới linh thuỷ lên người nó. Nhưng tưới vài lần rồi, nó có hấp thu hết nhưng vẫn bất động như vậy, ta cũng hết cách.” – Tiểu Hoa kể lại.
“Thế sao nhóc không nói sớm cho anh biết, nhỡ nó gặp chuyện gì thì sao?” – Sơn sốt sắng.
“Đại ca ngươi vừa tỉnh liền tu luyện đến giờ, ta nói được lúc nào?” – Tiểu Hoa khó chịu.
“Thôi, để anh kiểm tra xem thế nào.”
Sơn có chút lo lắng đưa chân nguyên của mình vào toàn thân Phượng kiểm tra một lần, nếu mà không có dấu hiệu gì thì lần này thật sự là nguy. Nhưng vừa mới đưa chân nguyên vào người Phượng, liền có phản ứng hút mãnh liệt. Sơn liền giật mình dừng lại, lại hoài nghi nhìn thật kỹ vào Phượng. Lần này thì Phượng không còn bất động nữa mà đã bắt đầu lay động trong tay Sơn.
“Ầy, thì ra con hàng này đúng là thiếu năng lượng, lại còn phải là ăn hàng chất lượng cao thì mới chịu động.” – Sơn bất lực nói.
“Là thế nào?” – Tiểu Hoa không hiểu hỏi.
“Phượng nó đúng là do tiêu hao quá nhiều nên hẳn là vẫn ở trạng thái ngủ sâu, vẫn thu lấy năng lượng bên ngoài để bổ sung. Vừa rồi nó hút được chân nguyên của anh nên mới tỉnh dậy.” – Sơn từ tốn giải thích.
“Ha, thế mà đại ca ngươi còn bảo ta là tham ăn, nó mới đúng là đồ tham ăn.” – Tiểu Hoa mỉa mai.
“Nhóc cũng không kém, không cần phải chê người khác.” – Sơn lườm Tiểu Hoa.
Nói thì nói vậy, nhưng tâm trạng Sơn bây giờ rất tốt. Lần này nhóm Sơn ai cũng gặp vấn đề không nhỏ, nhưng cuối cùng vẫn có thể vượt qua, vẫn đầy đủ thành viên, đây cũng là quá tốt rồi. Nhưng sau chuyện này Sơn càng thấy thực lực hiện tại của mình quá mức nhỏ yếu, khẩn thiết phải tăng cường lên, nếu không thì chẳng những không bảo vệ được ai, đến mạng mình cũng chẳng bảo toàn nổi.
Nhanh chóng thoát khỏi dòng suy nghĩ mênh mang, Sơn liền thả Phượng xuống cho nó tự di chuyển, tình trạng của nó cũng không có gì đáng ngại, không phải lo lắng gì nữa. Tiểu Hoa vẫy một cái, dây leo bao bọc quanh cái gốc cây khô lớn này liền tản ra, để lộ ra ánh sáng. Sơn bước ra khỏi gốc cây, quan sát bên ngoài một lượt, vẫn đang ở trong hoang mạc. Hít thở một hơi dài, tuy vẫn là không khí khô nóng nhưng Sơn lại cảm thấy rất thư thái. Có lẽ so với trong cái hang lớn nguy hiểm kia thì không khí ngoài này vẫn còn dễ chịu chán. Sau khi cảm thấy không có gì xung quanh, Sơn mới chọn đại một hướng tiếp tục di chuyển.