Không nghĩ tới sau khi đi sâu vào trong lại gặp phải một cái động lớn như thế này, nó làm Sơn nhớ đến lòng núi nơi cậu lần đầu gặp được Tiểu Hoa, nhưng đấy không phải là trọng điểm. Cái làm Sơn ngạc nhiên là do bên trong hang động lớn này lại có một cái tổ kiến biến dị. Không rõ là đám kiến này đột biến lên từ loài kiến nào mà kích thước lại to hơn khá nhiều những con Sơn từng gặp đến thế, hơn nữa bọn này lại còn có cặp càng nhô ra từ miệng khá to dài, lại có sáu cái chân dài bất thường. Đây cũng là lần đầu tiên Sơn nhìn thấy một cái tổ kiến biến dị hoàn chỉnh, không ngờ nó lại to lớn khủng bố đến như thế này. Cái tổ kiến này gần như bao trọn cả trung tâm cái hang lớn, các lỗ trên tổ đều có đường thông ra ngoài, giống như một hệ giao thông khổng lồ vậy, khá phức tạp. Hàng ngàn, hàng vạn con kiến đang liên tục ra vào qua các con đường này, chúng vận chuyển đủ thứ, từ thực vật khô đến xác sinh vật khác, chắc là để lưu trữ thức ăn. Khẽ nuốt nước miếng, Sơn cẩn thận tính toán, với mức độ to lớn cùng đông đảo của đám kiến này, nếu bị chúng bao vây lại Sơn dám khẳng định mình hoàn toàn không thể ứng phó nổi.
Quan sát xung quanh một lúc, Sơn không thấy có dấu hiệu nào là sẽ có bảo vật ở quanh đây, căn bản chỉ toàn kiến và kiến. Vậy thì chỉ còn hai khả năng, một là phải đi vòng qua tổ kiến, có lẽ còn đường phía sau, còn một khả năng tệ hơn là bảo vật nằm bên trong tổ kiến. Nếu thật sự là ý thứ hai thì muốn lấy bảo vật gần như muốn lên trời, mà lên trời có khi còn dễ hơn ấy chứ, dù sao Sơn vẫn cưỡi kiếm bay lên được mà. Đang quan sát xem còn bỏ sót điều gì không thì Sơn chợt phát hiện ra có vài bóng người đang men theo một đường hẹp trên vách tường. Nếu đoán không nhầm thì đây chính là mấy người đã đến đây trước Sơn, chắc bọn họ cũng nghĩ phải luồn qua tổ kiến đi sang bên kia. Con đường bọn họ đi treo ở trên vách đá, không thuộc phạm vi đám kiến này di chuyển qua, nếu có thể im lặng đi qua thì gần như khó mà bị phát hiện. Vì Sơn nhận thấy đám kiến này giác quan không phải quá nhạy, lại chỉ tập trung làm công việc của chúng nó, nếu không cố ý hẳn là có thể an toàn đi qua.
Đội này chỉ có năm người, ai cũng mặc áo khoác dài màu đen che kín người, cũng không rõ là thuộc tổ chức nào nữa. Sơn cũng không vội đi qua, cậu muốn quan sát kỹ một chút xem đám người này định đi qua thế nào. Nhìn vị trí bọn họ, cũng đã đi qua được gần nửa đường, nhưng ai cũng rất cẩn thận bước từng bước một, nhìn chung có vẻ rất thuần thục. Trong lúc Sơn yên lặng quan sát thì Tiểu Hoa đã chán ngấy rồi, cứ phải ở đây chờ đợi cái gì nữa, không sợ đám người kia đi trước lấy mất bảo vật à?
“Đại ca ngươi có định đi tiếp không, sao cứ đứng nhìn mãi thế?” – Tiểu Hoa khẽ hỏi, còn đưa ra chủ ý – “Hay là để ta chọc cho đám người kia sơ sảy, để đám đại nghĩ kia đuổi theo bọn họ, còn chúng ta chỉ việc đi qua nhanh thôi.”
“Không được, bọn họ có làm gì quá đáng hay trêu chọc chúng ta đâu mà lại làm như vậy.” – Sơn lắc đầu – “Được rồi, đừng nghĩ đến mấy chuyện như vậy nữa. Anh biết nhóc vội vàng muốn kiếm bảo vật, nhưng phải đảm bảo an toàn thì chúng ta mới đi tiếp được, nên anh phải quan sát lâu hơn một tí.”
“Rồi, rồi, ta hiểu ý đại ca ngươi rồi.” – Tiểu Hoa nhàm chán đáp lại – “Vậy khi nào thì chúng ta đi tiếp đây?”
“Chuẩn bị đi thôi, chúng ta sẽ bay ngay phía trên, theo đường bọn họ đi qua, có lẽ là đường an toàn nhất rồi.”
Sau khi thấy đội năm người kia chậm rãi đi qua được nửa đường mà không bị phát hiện, Sơn mới quyết định sẽ di chuyển tiếp. Nhưng phải nói là trong cái xui lại có cái rủi, vào đây đã gặp phải tổ kiến lớn, lại còn gặp chuyện không may. Số là Sơn vừa mới lôi kiếm ra, định bay qua phía trên thì đột nhiên cả động hơi rung lắc, một mảng đá từ trên trần hang bị rung chấn làm vỡ ra, đen đủi thế nào lại rơi trúng đầu một người trong đội, tuy đã né được nhưng lại tạo ra âm thanh lớn. Tệ hơn là đám kiến đang di chuyển cũng dừng lại động tác, đều đồng loạt nhìn về hướng năm người này.
“Xong!” – Sơn cảm thán một câu.
“Đám người này quá đen rồi, còn chẳng cần đến ta phải ra tay.” – Tiểu Hoa cũng chen thêm một câu.
Sơn cảm nhận được rung động này có lẽ là xuất phát từ phía lối đi còn lại, không ngờ bên kia chiến đấu lại có thể ảnh hưởng đến tận bên này, không biết phải ác liệt thế nào mới có thể tác động lớn được đến vậy. Bây giờ thì năm người này cũng chẳng còn bận tâm đến đi nhẹ nói khẽ gì nữa, đều vận hết sức bình sinh, thủ đoạn tăng tốc ra mà chạy như điên về phía trước. Mấy người này cho dù có mạnh cũng không có lòng tin địch lại số lượng kiến khổng lồ này, chạy là lựa chọn tốt nhất lúc này rồi. Không ngoài dự đoán, đám kiến cũng ùn ùn đuổi theo, kéo dài liên miên. Bọn này là dạng đuổi theo con mồi nhưng lại rất có tổ chức, cũng không thấy giẫm đạp lên nhau, vậy mà di chuyển lại rất nhanh, chẳng mấy chốc đã bò lên vị trí ban đầu của mấy người kia, rồi lại tiếp túc đuổi theo. Sơn thấy là thời cơ tốt nên cưỡi lên phi kiếm, rồi ẩn thân bay thẳng vào trong tổ kiến. Hành động này làm Tiểu Hoa trực tiếp ngớ người ra, đi tìm bảo vật cơ mà, sao lại chui vào tổ kiến rồi, đây không phải là tự chui đầu vào miệng cọp sao?
“Đại ca ngươi có đi nhầm đường không vậy? Đáng nhẽ phải đi theo hướng kia chứ?” – Tiểu Hoa không nhịn được hỏi gấp.
“Nhân lúc phần lớn đám kiến còn đang đuổi theo mấy người kia, anh phải tranh thủ tìm kiếm xem bảo vật có ở trong tổ của chúng không đã.” – Sơn vừa bay nhanh vừa kiên nhẫn giải thích – “Với lại nhóc nghĩ xem, đường kia đầy là kiến đang bò, anh dù có ẩn thân thì đi theo bây giờ vẫn rất nguy hiểm, có phải không?”
“Ra là vậy! Ta cũng không nghĩ đến đấy. Đại ca ngươi hôm nay thông minh lắm.” – Tiểu Hoa như hiểu ra, còn gật gù khen ngợi Sơn một câu.
Sơn lườm Tiểu Hoa một mắt, rồi cũng không nói gì nữa, tập trung vào đường đi trước mặt, vì mới vừa rồi cậu đã thông qua một lối vào tiến vào trong tổ kiến. Quả đúng như Sơn đã đoán trước, do hầu hết kiến đã đi đuổi bắt đám người kia, thành ra lượng kiến còn lại trong tổ đã không còn nhiều nữa, ít nhất là so với tổng thể, Sơn tiến vào trong tổ cũng cảm thấy đỡ áp lực hơn nhiều. Phải nói là đường vào trong tổ kiến thực sự rất ngoằn nghoèo quanh co, Sơn đi có một lúc mà lạc mất mấy lần. Lúc thì lạc sang khu chứa “lương thực dự trữ” lúc lại lạc sang khu ấp trứng kiến. Nhưng may mà Sơn luôn ngự kiếm bay đi nên cũng không tốn thời gian lắm, cuối cùng cũng đã tiến sâu vào trong tổ kiến. Vào đến đây Sơn càng e dè hơn, vì nơi này hẳn là nơi thường ở của kiến chúa. Càng vào sâu khí tức mạnh mẽ càng tăng, đây chắc là do kiến chúa gây ra thật rồi. Sơn cũng chỉ định thăm dò, không muốn đối đầu với kiến chúa, nên cậu chỉ tiến đến đủ gần, tập trung cảm nhận một lần, cố gắng để xem liệu tiểu kiếm có phản ứng gì không. Cuối cùng Sơn chỉ có thể thất vọng lắc đầu bay ngược trở lại, vì căn bản là không có một dấu hiệu nào của bảo vật ở chỗ này cả.
“C·hết cha! Bọn kiến quay trở lại rồi.” – Sơn giật thốt.