Con hổ biến dị lao lên t·ấn c·ông Sơn, không có sự can thiệp của ông Hà, kết quả bị một kiếm của Sơn chém bay ra ngoài. Lần này hai chân trước của con hổ bị Sơn chém gần như đứt đoạn, v·ết t·hương còn bị chân nguyên của cậu xâm lấn, thành ra nó khó mà hồi phục lại được. Con hổ b·ị đ·au chỉ có thể quằn quại gầm rú. Nhưng Sơn không lo được tiếp chuyện này mà là căng thẳng nhìn chằm chằm về phía Tiểu Hoa. Vừa mới rồi lão già này hét lên như vậy là có ý gì, lão ta lừa được Tiểu Hoa ấy à?
“Nhóc có sao không?” – Sơn hơi lo lắng hỏi Tiểu Hoa.
“Ta có sao đâu, đừng nghe lão ta nói bậy.” – Tiểu Hoa mặt không biểu cảm trả lời, quả thật là nó không thấy bị gì.
“Chàng trai trẻ, cậu có thể rất mạnh, con thú cưng của tôi cũng không phải là đối thủ của cậu. Nhưng nếu như cả sinh vật này cũng chống lại cậu thì liệu cậu có chắc thắng nổi không?” – Ông Hà đắc ý.
“Ý ông là sao? Ông đã làm gì nó rồi?” – Sơn chất vấn ông Hà, song cũng chưa có ý định ra tay, cậu sợ có vấn đề gì xảy ra.
“Có lẽ cậu vẫn chưa rõ năng lực của tôi, để tôi nói rõ ràng để cậu biết mình đang đối mặt với vấn đề gì. Năng lực của tôi là thông qua tế bào của mình mà kiểm soát sinh vật sống khác. Nhưng nhờ hiệu quả của những thành quả nghiên cứu gần đây, tôi chỉ cần tiếp xúc được với sinh vật khác, hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp là đã có thể kiểm soát được chúng rồi.” – Ông Hà thao thao bất tuyệt giải thích – “Sinh vật này vừa lạ lại mạnh mẽ như vậy, chắc là sẽ hơi mất thời gian một chút. Nhưng chẳng bao lâu nữa nó sẽ nằm dưới quyền điều khiển của tôi thôi, đến lúc đó cậu có muốn xuống đài thì cũng không thể nữa rồi.”
“A, còn có loại năng lực này?” – Sơn khá ngạc nhiên, nhưng cậu cũng không thực sự lo lắng – “Nhưng ông có chắc là sẽ kiểm soát được nó không?”
Nếu như ông Hà gây ra một loại hiệu ứng tiêu cực nào đấy vào cơ thể Tiểu Hoa thì Sơn còn có chút lo lắng, do con nhóc còn đang b·ị t·hương chưa hồi phục, sẽ dễ bị những hiệu ứng này xâm nhiễm hơn. Nhưng đằng này lão ta lại muốn kiểm soát Tiểu Hoa thông qua năng lực của lão thì thực sự là chẳng đáng để Sơn phải lo nghĩ. Thông qua kiến thức sư phụ để lại, thật sự là có cách để kiểm soát tâm trí thậm chí thao túng hoàn toàn một sinh vật khác thông qua pháp thuật cùng tinh thần lực mạnh mẽ, nhưng đấy chỉ là đối với sinh vật yếu hơn hoặc bằng thực lực của mình. Mà cho dù có cách kiểm soát sinh vật mạnh hơn mình thì cũng không phải là phương pháp phổ thông đơn giản ai cũng làm được. Lại nói Tiểu Hoa là sinh vật có cấp bậc sinh mệnh cao hơn loài người, lại là sinh vật tu tiên, chưa nói đến cảnh giới hiện tại, tầng thứ đã hơn ông Hà không biết bao nhiêu tầng. Mà ông Hà chỉ dùng là năng lực kiểm soát tâm trí – một năng lực sinh ra khi con người tiếp xúc với dị năng lượng, sao mà đủ khả năng kiểm soát Tiểu Hoa được.
“Ra là lão già định kiểm soát tâm trí của ta, nghĩ bổn cô nương dễ bị kiểm soát vậy sao?” – Tiểu Hoa khinh thường lên tiếng – “Chọc vào hoa sẽ bị gai đâm đấy biết không?”
Đúng như Sơn đã đoán, Tiểu Hoa hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì bởi năng lực của ông Hà. Ông ta dùng năng lực này lên Tiểu Hoa chỉ càng khiến nó khinh thường thêm. Còn không đợi cho ông Hà nói nhiều thêm một câu phản bác thì Tiểu Hoa đã dùng chút lực, trực tiếp xé toạc đoạn dây leo kia, đồng thời cũng làm cho liên kết giữa ông Hà và dây leo bị đứt đoạn. Kết quả thì ông Hà thảm rồi, ông ta bị chấn cho choáng váng ngã nhào ra phía sau, còn có một đường máu chảy ra từ tai của ông ta, xem ra bị ảnh hưởng không nhẹ.
“Điều này sao có thể? Tại sao tao lại không thể kiểm soát được mày?” – Ông Hà kinh hô.
“Chiêu trò của ông không có tác dụng gì đâu.” – Sơn lạnh mặt lại, cậu không muốn kéo dài việc này nữa – “Cũng đến lúc tôi tiễn ông đi rồi. Xuống đấy mà nhận tội với những người từng bị ông hại đi!”
Sơn lao nhanh về phía ông Hà, quyết tâm sẽ giải quyết nhanh ông ta trong một kiếm, tránh xảy ra việc ngoài ý muốn. Tình hình ông Hà lúc này rất không ổn, con hổ thì b·ị c·hém cho trọng thương, khó có thể giúp ông ta được nữa. Dây leo biến dị của ông ta cũng bị phá nát, đến bản thân cũng b·ị t·hương, trong tình huống này còn gì có thể cản được Sơn lấy mạng ông ta nữa chứ? Nhưng ông Hà không những không cầu xin hay kêu gào gì, ngược lại là cười lớn, một nụ cười có chút điên loạn.
“Là tôi đã đánh giá thấp cậu rồi, cũng đánh giá quá cao năng lực của mình. Lần này tôi thua, thua thật rồi! Nhưng tôi sẽ không c·hết một mình đâu.”
Chỉ thấy ông Hà rút ra từ túi áo một thứ gì đấy, điều này làm Sơn có một cảm giác nguy cơ to lớn. Khoảng cách của Sơn cũng gần ông Hà lắm rồi, nhưng liệu cậu có kịp cản lại ông ta làm ra hành động tiếp theo không?
“Cùng nhau ch…” – Ông Hà hét lớn.
“Hét cái gì mà hét.”
Tiểu Hoa cũng hét lên át đi tiếng ông Hà. Nhưng Sơn lại thở phào một hơi, thì ra con nhóc này đã nhanh tay hơn, dùng dây leo buộc chặt toàn bộ thân thể ông Hà, thậm chí là bịt cả mồm ông ta lại, làm cho ông ta dừng lại toàn bộ động tác. Sơn cũng nhìn thấy vật kia đang bị dây leo của Tiểu Hoa giữ lại, nhìn hình dáng thì chắc là một bộ điều khiển từ xa. Mà theo kinh nghiệm xem phim của Sơn, rất có thể đây là dùng để điều khiển một quả bom hẹn giờ, cũng tức là nói lão già này có thể định cho bom nổ cả căn cứ, kéo theo cả cậu đi cùng.
“Nhóc làm tốt lắm!” – Sơn khen ngợi Tiểu Hoa một câu.
“Ta chỉ là vì lão ta quá ồn ào nên bổn cô nương mới ra tay mà thôi.” – Tiểu Hoa làm bộ - “Vậy đây là vật gì?”
“Nhóc cứ giữ cẩn thận đấy, đừng táy máy đến, không là c·hết cả lũ đấy. Đợi anh xử lý xong mấy việc ở đây rồi sẽ giải quyết đến nó.”
Sơn nhắc nhở Tiểu Hoa, sau đấy quay sang nhìn ông Hà đang bị trói chặt, ánh mắt ông ta đã trầm xuống. Ông Hà này không thể giữ lại được nữa, đã quyết tâm ra tay từ đầu thì không nên trì hoãn thêm nữa, nếu để lâu không biết ông ta còn có thể gây ra sự việc kinh thiên gì nữa. Sơn rút kiếm ra, một kiếm dứt khoát chém ngang qua cổ ông Hà, nhanh chóng tiễn ông ta về cõi âm. Xong bên này Sơn liền tiến về phía con hổ vẫn còn đang quằn quại một góc, lại là một kiếm, trực tiếp cắt phăng đầu nó đi. Như vậy là thù cũ nợ mới đã giải quyết hoàn toàn, đây cũng coi như là Sơn thay mặt những người bị ông Hà này hại trả được thù, giúp họ được yên nghỉ. Làm xong chuyện này, lòng Sơn nhẹ nhõm hơn hẳn, tâm trạng cũng đã khá hơn trước.
Nhưng vấn đề mới lại đến nữa rồi, đó là về cái bộ điều khiển này, hoặc là nói về trái bom kia. Sơn thật sự không am hiểu về mấy thứ công nghệ này, không biết phải giải quyết ra sao đây. Nhìn ngang ngó dọc một hồi, lại nhìn thấy một đống lính tráng bị Tiểu Hoa đánh gục nằm la liệt ở phía ngoài cửa lớn, trong đầu Sơn chợt nảy ra ý nghĩ. Chẳng phải trong căn cứ còn một số nhà khoa học khác hay sao, nếu có thể bắt bọn họ giải quyết chuyện thế này thì chắc là sẽ ổn thôi. Nhưng vấn đề là làm sao để ép bọn họ làm theo ý của mình được bây giờ?