Trong ba ngày giữa đấu giá hội của Nhất Phẩm Lâu và ngày Thiên Cơ Các công bố Võ Bảng, ba người họ gần như không ra khỏi tiểu viện được phân công. Lý Thanh Vân dành thời gian lớn trong sân luyện võ, còn Tạ Thiên Hoa và Đỗ Thải Hà thì vùi đầu trong sách giáo khoa.
Hai vật phẩm mà ba người họ đấu giá đã được bí mật đưa đến tận tay họ ngay đêm hôm ấy. Người đưa hàng che mặt, nhưng dựa vào việc y có thể ra vào tiểu viện mà ba người họ không hề phát giác trước khi y lên tiếng, Tạ Thiên Hoa đoán chừng, đối phương đã tiến nhập Vụ hải. Dùng hẳn một cường giả đã vào vụ hải chỉ để giao hàng, Nhất Phẩm lầu quả nhiên danh bất hư truyền. Tất nhiên, lý do duy nhất kẻ này có thể ra vào tiểu viện đưa đồ mà không bị ba người Tiểu Thạch sờ gáy cũng là do y không có ác ý gì với đám Tạ Thiên Hoa.
Sau cuộc chạm trán tại phòng đấu giá, Lý Thanh Vân cảm thấy khẩn trương hơn bao giờ hết. Trong ba người, Lý Thanh Vân đạt được lợi ích trực tiếp nhất, rõ ràng nhất và cũng sớm nhất. Khác vói hai cô sư muội, sở học chưa có mấy tác dụng với chiến lực cá nhân, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, cậu chàng từ một phàm nhân không sức hoàn thủ, giờ đã có thể đánh ngang tay với tu luyện giả đệ tứ cảnh mà không rơi vào hạ phong. Thế nhưng, từng bước chân trên con đường tu luyện, Lý Thanh Vân hiểu khác biệt giữa đệ tứ cảnh và tiến nhập vụ hải.
Khi trước, lúc cậu chàng còn là võ giả đệ tứ cảnh, đã đại bại trong tay Lý Thanh Minh, bấy giờ mới chỉ là đệ ngũ cảnh đỉnh phong. Giờ đây, Lý Thanh Minh đã tiến nhập vụ hải, mà thậm chí có vẻ còn không phải chỉ là sơ nhập, Thanh Vân hiểu rõ quãng đường mà cậu chàng phải vượt qua vô cùng khó khăn. Thành thử, ba ngày này, Lý Thanh Vân luôn luyện võ trong sân từ sáng sớm đến đêm muộn, chỉ ngừng lại nghỉ ngơi ăn uống rất chóng vánh.
Đỗ Thải Hà cũng tiến bộ không nhỏ, ngoại trừ những lúc đọc sách ra thì cô nàng cũng dành không ít thời gian ngồi giải toán. Tuy vẫn chưa tự tin nắm rõ số thập phân, thế nhưng cô thiếu nữ cũng đã giải được một số bài tập. Cuốn sách mà Nguyễn Đông Thanh nhờ Hồng Vân chép ra có phần đáp án ở cuối sách, thực rất tiện cho Đỗ Thải Hà học tập khi không có hắn ở cạnh để kiểm tra kết quả tính toán của cô nàng.
Trong ba người, cuối cùng Tạ Thiên Hoa tuy là tu vi cao nhất, nhưng cũng dậm chân tại chỗ nhất. Toàn bộ những kiến thức nàng học được từ Nguyễn Đông Thanh ngoại trừ có thể đem ra dọa người ra thì hiện tại chả có lợi ích gì có thể tai nghe mắt thấy. Nhưng cũng phải, sinh học là môn học nghiên cứu sinh vật, với nền tảng là các nghiên cứu gối chồng lên nhau suốt bề dài lịch sử nhân loại. Hiểu hết những kiến thức này vốn đã khó, mà dùng chúng ra sao để đề thăng thực lực bản thân lại là nan đề mà Tạ Thiên Hoa phải tự mình giải. Thành thử, cô nàng có muốn vội cũng chẳng được.
Ba ngày cứ thế mà thấm thoát trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày Võ Bảng được công bố. Sáng sớm hôm đó, ba sư huynh muội Lý Thanh Vân cũng tạm gác lại sự tình tu luyện của bản thân, cùng nhau sóng vai đi tới hội trưởng của Thiên Cơ Các.
Hội trường của phân các thành Tây An là một tòa nhà lớn, to như cái sân vận động, có cả thảy tám lối vào. Mỗi cửa đều có sắp xếp người đứng đón tiếp khách. Bên trong bố cục như một nhà hát. Nhìn từ trên xuống, ghế ngồi cho khách tạo hình trăng lưỡi liềm, còn sân khấu như phần tối của mặt trăng. Từ trong phòng phía sau sân khấu, người tinh ý có thể cảm nhận dược ánh mắt theo dõi của hai cường giả đã tiến vào vụ hải, hẳn là người của Thiên Cơ Các phụ trách trị an.
Tuy đã kinh qua màn tiếp đón của Thiên Cơ Các từ ngoài cổng thành và ở tại tiểu viện của họ ba ngày nay, thế nhưng đám Tạ Thiên Hoa vẫn phải lác mắt với độ xa xỉ của hội trường này. Ghế ngồi hoàn toàn được làm từ ngộ đạo trúc, thảm dưới chân cũng toàn bộ là da rồng, hệ thống chiếu sáng, giữ sáng khắp phòng nếu không phải ngọc quý thì cũng là băng ngàn năm. Một vật bất kỳ đặt ở một tông môn lớn tại Huyền Hoàng giới nếu không phải chí bảo trấn phái thì cũng vẫn trân quý vô cùng. Thế mà được dùng như vật trang trí nơi hội trường này.
Ba sư huynh muội tới nơi liền được dẫn tới chỗ ngồi bởi một miêu tinh đã hóa hình, điểm duy nhất khác người là đôi tai mèo của y. Khi ấy, cũng không ít người khác đổ vào từ các cửa, các đoàn đều có người dẫn đường như đám ba người họ. Lý Thanh Vân thấy vậy thì cũng thầm cảm thán:
“Quả là Thiên Cơ Các, nhân lực thật đông!”
Dẫn ba người tới chỗ của họ, con miêu tinh đưa thủ thế mời ngồi, đoạn nói:
“Không biết quý khách còn cần gì khác hay có thắc mắc gì không ạ?”
Lý Thanh Vân ngó ngang ngó dọc khắp hội trường, đoạn hỏi:
“Không biết Võ Bảng đặt chỗ nào vậy?”
Miêu tinh này nghe thấy câu hỏi của cậu chàng thì cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, rất chuyên nghiệp đáp:
“Chắc đây là lần đầu quý khách tham gia Võ Bảng hội. Quý khách có điều không biết, Võ bảng chính thức vì có ghi danh toàn bộ tu hành giả khắp Huyền Hoàng giới này nên vô cùng to lớn. Vì vậy, Võ Bảng này được đặt ở tổng bộ của Thiên Cơ Các. Hàng tuần, thông tin từ Võ Bảng gốc này mới được cập nhật cho các phân các ở khắp Huyền Hoàng giới.
“Võ Bảng ở các phân các chúng tôi thực chất là một tấm ngọc bài sẽ được phân phát cho quý khách khi Võ Bảng hội bắt đầu. chỉ cần rót thần thức vào, rồi nghĩ đến tên tu luyện giả, liền sẽ được hồi báo về xếp hạng của người đó trên Võ Bảng. Ngoài ra, Võ Bảng cũng có thể hồi báo quý khách về xếp hạng của các tu hành giả trong một số khoảng nhất định, như từ hạng 1 đến 100, hay 500 đến 1000, 5000 đến 20000.”
“Không thể xem toàn bộ Võ bảng cùng lúc sao?” Đỗ Thải Hà tò mò hỏi.
“Thưa quý khách, làm thì làm được. Thế nhưng, Thiên Cơ các chúng tôi khuyến cáo không nên làm vậy. Dù gì, tu hành giả trên Võ Bảng có đến mấy vạn người, nếu nạp toàn bộ thông tin này vào thức hải, có thể gây ra một số hậu quả không mong muốn đối với người tu luyện.”
Ba sư huynh muội nghe vậy thì cũng gật gù nói phải. Đoạn, Đỗ Thải Hà hỏi thêm vài thông tin linh tinh khác về Võ Bảng hội, thưởng cho miêu tinh dẫn đường cho bọn họ, rồi cho y lui đi.
Ba người Lý Thanh Vân nói chuyện phiếm thêm một lúc nữa thì đèn trong hội trường vụt tắt trong giây lát trước khi đèn sân khấu được bật lên, phía trên sân khấu cũng nghe “phựt” một tiếng, muôn vàn cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống như mưa. Hàn Giáng Tuyết từ từ bước lên từ sau tấm màn. Đợi hoa rơi hết, nàng ta mới nói:
“Giáng Tuyết xin gửi đến toàn thể quý vị đến tham dự Võ Bảng hội của Thiên Cơ Các hôm nay lời chào trân trọng nhất! Trước khi bắt đầu, Giáng Tuyết xin phép nói vài lời, gọi là phổ cập chương trình hôm này cũng như các quy định của bản các.”
Những điều Hàn Giáng Tuyết nói sau đó, đa số người từng tham dự Võ Bảng hội đều đã nghe, thậm chí, cả đám Lý Thanh Vân sau khi hỏi chuyện con miêu tinh ban nãy cũng đã biết không ít. Thế nhưng, tuyệt nhiên không có một ai trên khán đài vì vậy mà tỏ thái độ phật ý hay phản đối, tất cả mọi người đều giữ im lặng lắng nghe.
Sau khi giải thích toàn bộ các quy định của Thiên Cơ Các cũng như cách sử dụng “Võ Bảng ngọc”, Hàn Giáng Tuyết bèn vỗ tay ba cái. Tức thì, mặt đất trước các ghế ngồi liền mở ra một khe nhỏ, rồi từ dưới đất nhô lên các hộp gỗ được trạm khắc tinh xảo.
Trên sân khấu, Hàn Giáng Tuyết lại nói:
“Thưa quý vị, mời xem Võ Bảng ngọc!”
Ba người Tạ Thiên Hoa cũng liền nâng hộp của mình lên, mở ra, thì thấy bên trong hộp có lót vải nhung, một tấm ngọc bội trắng phau có khắc “Võ Bảng” nằm ngay ngắn giữa hộp.
Lý Thanh Vân ngắm nghía “Võ Bảng ngọc” của mình một hồi rồi đóng hộp lại, đặt xuống chỗ cũ, đoạn quay đầu nhìn hai vị sư muội của hắn. Cũng hết cách, tuy Lý Thanh Vân có thể đánh ngang tay tu luyện giả đệ tứ cảnh, nhưng hắn vẫn chỉ là một phàm nhân đã bị phế hết tu vi, lấy đâu ra thần thức? Thành ra, “Võ Bảng ngọc” này đối với hắn cũng chẳng khác biệt gì so với ngọc bội bình thường, là một món đồ chơi nhìn thì đẹp nhưng vô dụng.
Tạ Thiên Hoa nhìn chăm chú “Võ Bảng ngọc” một lúc, rồi quay qua, nhoẻn miệng cười với Lý Thanh Vân:
“Đại sư huynh, anh đoán xem mình xếp hạng bao nhiêu?”
Lý Thanh Vân thấy ý trêu chọc trong mắt cô nàng thì cũng chỉ biết thở dài:
“Sư muội, đừng trêu vi huynh nữa! Mau nói cho ta biết đi mà!”
“Bảo anh đoán, anh cứ đoán đi xem nào!”
“Vậy, chắc ngoài hai vạn?”
Ý cười trên môi Tạ Thiên Hoa càng đậm:
“Sư huynh định học thói khiêm tốn của sư phụ mình sao?”
“Vậy, hơn một vạn chín?” Lý Thanh Vân lí nhí.
“Quả là đại đồ đệ của sư phụ, khiêm tốn rất giống người!”
Lý Thanh Vân đỏ mặt:
“Sư muội đừng trêu ta nữa! Rốt cuộc ta xếp hạng bao nhiêu?”
“Thôi, không đùa anh nữa, 17996. Tuy không tính là cao, thế nhưng so với vô hình trung của đồng lứa, cũng không tệ. Xung quanh xếp hạng của anh cũng chỉ toàn tu luyện giả đệ tứ cảnh thôi”
“Vậy, còn tam sư muội?”
“Muội còn xếp thấp hơn huynh đây, có 18004 thôi.” Đỗ Thải Hà đáp, đoạn quay qua Tạ Thiên Hoa, “Sư tỷ, xem ra chị xếp hạng cao nhất trong ba chúng ta rồi, tận 15578.”
Tạ Thiên Hoa đỏ mặt. Nếu là trước kia, khi còn là viên minh châu trong tộc, nàng đã rất có thể vì thứ hạng này mà vui vẻ, cao hứng. Dù gì so với giới trẻ khắp Huyền Hoàng giới, xếp hạng của cô nàng đã là rất cao. Thế nhưng, những trải nghiệm gần đây cho nàng biết, nàng vẫn còn quá yếu.
“So với xếp hạng 5114 của Kiều Minh Long thì mình vẫn còn một quãng dài để cố gắng!” Tạ Thiên Hoa thở dài, nói.
“Vậy còn…” Lý Thanh Vân không cần nói hết câu thì Tạ Thiên Hoa đã hiểu ý, đáp:
“Hắn xếp hạng 5125. Chắc do Thiên Cơ Các có tính đến việc Kiều Minh Long có được Âm Dương Cải Mệnh Đan.” Phân vân một hồi, cô nàng nói thêm, “ Cũng có thể do Võ thánh chi hồn còn chưa nghe lệnh hắn. Sư huynh, cố lên! Chúng ta còn ba năm để phấn đấu!”