Lúc thấy họ Dư đưa tay ra, Hàn tiểu thư đã bắt đầu mỉm cười. Đến khi nghe được câu nói của y thì nụ cười ấy cứng đờ trên mặt cô nàng. Hàn Thu Thủy thở phì phò một lúc, cuối cùng cũng đành thoả hiệp. Nàng ta nắm lấy tay Dư Tự Lực, vừa dùng sức bóp, vừa gằn ra từng chữ:
“Vậy. Thì. Mong. Anh. Giúp. Em.”
Đương nhiên, cô nàng cũng không dám dùng toàn lực. Họ Dư dẫu sao cũng cần đôi bàn tay này để trị bệnh cứu người, nếu thật sự bóp hỏng thì khác nào Hàn Thu Thủy tự lấy đá đập chân mình?
Dư Tự Lực giãy giụa mãi mới rút được tay ra, lại lắc lắc bàn tay phải tê dại của mình một hồi. Song, vì mới thắng được một ván, tâm tình y đang rất tốt. Thế là cũng không quan tâm việc Hàn thị vừa bóp tay mình, vừa tủm tỉm cười, vừa đáp:
“Em gái ngoan đã có lời, anh đây đương nhiên sẽ giúp!”
Nói xong thì cũng rất tự giác ôm hộp đồ nghề, kéo Song Vô Song ra ngoài trước. Hàn Thu Thủy đứng đó thở phì phò một lúc, trong lòng âm thầm mắng họ Dư chín chín tám mốt lần, rồi mới quay đầu đi theo bọn họ. Cô nàng lúc này chính đang bụng bảo dạ:
“Được lắm, họ Dư! Coi như ngươi lợi hại! Nhưng cứ chờ đấy! Bà đây nhất định phải bái vào được cổ viện trước ngươi, sau đó sẽ đòi ngươi gọi một trăm, không, một ngàn tiếng sư tỷ, trả lại món nợ ngày hôm nay! Ta thề, nếu không làm được thì bản cô nương liền theo họ ngươi!”
Dư Tự Lực đương nhiên không biết mình đang bị “tính kế” ra sao. Cậu chàng lúc này đã chuyển sang trạng thái lương y, đang nghiêm túc hỏi Song Vô Song về tình hình sức khỏe của Hàn Ngọc Sương.
Phải biết, hơn nửa năm nay, Dư Tự Lực cũng không phải chỉ nghiên cứu tây y. Ngoại trừ phần công việc ở Dược Xưởng, cậu chàng còn được Hồng Đô định kỳ dúi cho các loại sách đông y của Hải Thượng Lãn Ông cũng như thiền sư Tuệ Tĩnh, cùng các sách chuyên ngành hiện đại hơn trong mảng đông tây y kết hợp.
Ở đây cũng phải giải thích rõ, sách vở kinh thư ở Huyền Hoàng giới cũng không giống ở Địa Cầu. Ở Trái Đất của chúng ta, sách chỉ dừng lại ở chữ viết trên giấy, ghi chép lại kiến thức. Bởi vậy, người học y nếu không có sư phụ dẫn dắt, nhiều khi có đọc sách cả đời cũng chỉ có thể rút được một đống kiến thức suông, không cách nào áp dụng được vào thực tế, hoặc áp dụng được rất hạn chế. Còn ở Huyền Hoàng giới, kinh thư sách vở cũng có tác dụng thay thế sư phụ truyền đạo. Tất nhiên, tác dụng này hiệu quả nhiều ít cao thấp đến đâu, còn phụ thuộc vào trình độ tác giả gốc và chính người chép lại.
Chiếc điện thoại thông minh mà bốn người Dư Hàn Lã Long sử dụng cũng đương nhiên không thể dùng lẽ thường mà suy xét. Tuy đúng là nó cũng sử dụng điện năng để hoạt động, thế nhưng hoàn toàn không phải là một chiếc điện thoại thông thường. Chưa kể đến chuyện Nguyễn Đông Thanh nhìn vào màn hình thì thấy chữ La-tinh, nhưng người Huyền Hoàng giới hoàn toàn không biết tiếng Anh hay chữ quốc ngữ tiếng Việt vẫn có thể đọc hiểu kiến thức trên đó, chỉ nguyên việc điện thoại thông thường ở Địa Cầu lên vùng sâu vùng xa, chui vào núi vào rừng, hay xuống dưới lòng đất có khi còn mất sóng, vậy mà thứ này ở dị giới vẫn bắt được sóng từ Địa Cầu thôi đã đủ thấy nó không bình thường rồi.
Mà cũng bởi hai điều này, cho nên mặc cho Nguyễn Đông Thanh có giải thích thế nào, thì người ta cũng chẳng ai sẽ đi tin lời gã.
Nói tiếp về Dư Tự Lực, sau gần một năm dùi mài nghiên cứu, cậu chàng đã sớm xưa chẳng bằng nay. Nếu khi đến ải Quan Lâm theo lệnh Tề Thiên Hạ, họ Dư mới có y thuật mèo ba cẳng, chỉ chữa trị được vài bệnh cảm mạo ốm xoàng thông thường, thì nay, cái danh “Tiểu Thần Y” cũng không phải bỗng dưng mà có. Không dám nói đến cả Huyền Hoàng giới hay cả Đại Việt, nhưng trong châu Ngọc Lân mà nói, thì chắc cũng chẳng còn ai dưới 50 tuổi mà y thuật còn có thể so sánh được với Dư ngỗ tác. Lại nói, Dư Tự Lực vốn EQ cao, làm người tinh tế, nhạy cảm. Trong suốt hơn nửa năm nay, nhà lại ngay sát vách với Kim Chính Dương. Có câu “mưa dầm thấm đất”, nếu nói vui theo kiểu hiện đại thì họ Dư hiện tại đã sớm tinh thông “đông tây y kết hợp cúng”.
Dư Tự Lực hỏi chuyện Song Vô Song, cũng đã đại khái nghĩ thông tại sao Kiếm Trì vẫn chưa tìm được cách nào cứu tỉnh Hàn Ngọc Sương. Theo như cậu chàng dự đoán, thì khả năng y học cổ truyền của Huyền Hoàng giới có thể chẩn trị ra bệnh tình của Hàn thị là không cao. Đương nhiên, vẫn phải đến tận nơi, thực hiện một lượt Vọng – Văn – Vấn – Thiết, rồi sau đó mới đưa ra kết luận kỹ càng hơn. Song, Dư ngỗ tác của chúng ta cũng đã có sự chuẩn bị tinh thần sơ bộ và bắt đầu xem xét đến một số phương án dự phòng.
Hàn Ngọc Sương được đặt trong một thiết bị khá kỳ lạ. Phía sau trông như một chiếc giường lớn được đặt dựng đứng, phía trước là một tấm kính trong suốt, trông tựa như nắp quan tài thủy tinh. Cơ thể Ngự Kiếm trưởng lão dựng đứng, trôi nổi giữa một loại dung dịch dầu tại trong lòng thiết bị nọ. Khứu giác thính như Dư Tự Lực có thể ngửi rõ loại dung dịch kia là một loại thuốc trị thương. Mặt Hàn Ngọc Sương có đeo một cái mặt nạ nối lên nóc thiết bị, có lẽ là để dưỡng khí. Nếu Nguyễn Đông Thanh mà có mặt ở đây, hẳn sẽ cảm thán một câu kiểu:
“Mẹ nó! Ở đây lại còn có cả công nghệ khoang chữa thương của người ngoài hành tinh nữa à?!”
Song Vô Song dẫn hai người đến cạnh thiết bị nọ, vừa thao tác các nút bấm, vừa giới thiệu:
“Bảo vật này là Đế Hậu Hàn Thanh Ca năm xưa mang tới, nghe nói là di vật từ thời Phản Thiên Chi Chiến. Có công dụng chữa lành mọi thương thế. Tuy nhiên, do dung dịch thuốc nước ban đầu đã sớm cạn từ hai ngàn năm trước, chúng tôi phần vì không biết công thức pha chế, phần vì không tìm được dược liệu chính xác, nên cũng chỉ có thể dựa vào mẫu dung dịch cũ để mô phỏng bằng các loại dược liệu có thể tìm được. Tuy không thể chữa được bách bệnh bách thương như ban đầu, song cũng vẫn có tác dụng vô cùng thần kỳ.”
Y nói đến đây thì trầm mặc. Dư Tự Lực tuy không thông minh nhưng lại được cái tinh ý, cũng đã đoán được lời mà họ Song không nói ra: với một bảo vật thần kỳ như vậy, Hàn Ngọc Sương còn hơn nửa năm không tỉnh lại, đừng nói là kẻ làm con như Song Vô Song, cho dù là cao tầng Kiếm Trì chỉ sợ cũng đã bắt đầu lo lắng sốt ruột rồi.
Họ Song thao tác một hồi, đã rút đi dung dịch nước thuốc, lại mở nắp kính, để lộ phần thân trên của mẹ y ra khỏi mặt nước. Lúc này, Ngự Kiếm trưởng lão của Kiếm Trì đang tựa lưng vào mặt sau thiết bị, quần áo cùng tóc y thị do ướt mà dính vào da. Nhìn qua tựa như một vị mỹ nữ ngủ gật sau khi mới tắm xong.
Song Vô Song đưa tay làm thủ thế mời. Hiển nhiên, đây không phải lần đầu tiên y làm những chuyện như thế này. Trong suốt nửa năm nay, Kiếm Trì đã mời không ít đại phu qua xem bệnh cho Hàn Ngọc Sương, nhưng đều không có kết quả. Không ai tìm được nguyên do bà ta không tỉnh lại. Thành thử, mới chỉ có thể tiếp tục để Ngự Kiếm trưởng lão tiếp tục an dưỡng trong bảo vật trị thương.
Dư Tự Lực gật đầu, rồi cũng tiến lên bắt tay vào khám. Song Vô Song đứng một bên nhìn, thấy cử chỉ hành động của họ Dư chuyên nghiệp không kém các vị đại phu từng đến thăm khám cho gia mẫu thì thở ra một hơi, rồi lại rất nhanh chuyển sang lo lắng. Y yên tâm khi thấy cách khám của Dư Tự Lực giống với các đại phu khác, bởi điều ấy nói lên lời đồn là thật, thiếu niên này có lẽ xứng với cái ngoại hiệu “tiểu thần y” kia. Song, các đại phu đã tìm hiểu y đạo mấy chục năm còn bó tay, liệu một thiếu niên chỉ trạc tuổi cậu chàng liệu có thể phát hiện điều mà không ai trong số bọn họ có thể tìm ra?
Sau một hồi, Dư Tự Lực vén mí mắt của Hàn trưởng lão lên, lại móc linh thạch phát sáng lên huơ huơ trước mắt bà ta, kế đó bắt đầu cau mày. Thấy vậy, họ Song không nhịn được mà hỏi:
“Dư huynh đệ, thế nào rồi?”
Dư tiểu thần y trầm ngâm một hồi, xem chừng là suy tính xem nên làm sao cho phải, rồi mới chầm chậm đáp:
“Quả thực là nếu chỉ dùng phương pháp chẩn bệnh thông thường thì không cách nào tìm hiểu rõ nguồn cơn vấn đề, cũng không có cách nào cứu tỉnh Song bá mẫu...”
Song Vô Song nghe vậy thì cúi đầu xuống, thở dài một hơi. Nhưng ngay sau đó, như chợt nhận ra ẩn ý trong lời của Dư ngỗ tác, cậu chàng ngước lên, bắt lấy hai cánh tay họ Dư, hỏi:
“Dư huynh đệ, vừa rồi cậu nói là ‘nếu chỉ dùng cách bình thường’, vậy tức là còn cách khác sao?”
“Song huynh bình tĩnh! Tiểu đệ có thể thử một cách mà tiên sinh từng nói qua, chỉ là cách này...”
Nghe được có cách, lại còn xuất phát từ kim khẩu của Bích Mặc tiên sinh, thì Song Vô Song đã không bình tĩnh nổi nữa. Y không đợi nổi họ Dư nói hết câu, đã lắp bắp:
“Dư huynh đệ... Dư đại phu... Không, Dư thần y! Chỉ cần ngài có cách cứu gia mẫu, ngài muốn gì, cho dù là dầu sôi lửa bỏng, Vô Song tuyệt cũng không từ nan!”
“Song huynh đệ! Bình tĩnh nghe tại hạ nói đã! Việc chữa bệnh cứu người là thiên chức của lương y. Thế nhưng, cách tại hạ chuẩn bị dùng để chẩn bệnh cho bá mẫu có rủi ro nhất định. Nên mấy chuyện dầu sôi lửa bỏng thì không cần nói tới. Cái tại hạ cần là huynh đài tỉnh táo nghe tại hạ trình bày rõ ràng, rồi tại hạ mới có thể thử được!”
oOo
Trong giai đoạn gần đây và sắp tới, truyện sẽ đi vào một giai đoạn gọi là đại tranh chi thế (hint từ arc Kiếm Vực), nên nvp xuất hiện rất nhiều, cũng có ảnh hưởng lớn đến cốt truyện chính. Nếu phải so sánh thì đây là giai đoạn “trước đại chiến Xích Bích”, “trước Cơ Xương rời Triều Ca” của truyện. Nên anh em nếu còn theo dõi thì cứ sử dụng phần "nhân vật" của yy để tra cứu cho tiện.
Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ nhiều likes mà tồn cảo đủ, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!