Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 507: Trương Mặc Sênh Đi Chiến Trận Đầu



Thấy Lý Thanh Vân đã hiểu, Hạ Hầu Duyệt bèn chuyển sang giải thích cấu trúc quyền lực ở nơi này.

Thấp Cương tuy trên danh nghĩa do Quân Doanh đóng giữ, nhưng dù sao cũng không phải do bọn họ độc quyền. Hắc Tam Giác sớm đã đầu quân cho Lệ Chi sơn, Nhất Phẩm phường và Hữu Tiền Liên Minh không muốn tham dự vào vũng nước đục này. Thành thử, tạm thời bọn họ có thể yên tâm sẽ không có quân đội từ Thấp Cương xuôi nam đánh Cốt Sơn.

Vùng Tam Trấn thì càng không cần nói, vốn là địa bàn của Hắc Tam Giác. Khả năng Quân Doanh đánh từ phía đông bắc xuống còn thấp hơn.

Thành thử, Quân Doanh nếu muốn đánh cứ điểm Cốt Sơn, con đường duy nhất là từ Ngự Nam quan, xuôi theo hướng tây nam đánh về phía này. Thế nhưng, vị trí chiến lược của ải này quá quan trọng, Quân Doanh lại là thế lực tập hợp quân đội sáu nước, khó tránh khỏi nghi kị lẫn nhau. Tạm thời con đường này cũng an toàn...

Thế nhưng...

Quân Doanh không ra tay trực tiếp, không có nghĩa bọn họ không thể giật dây thế lực khác đánh Cốt Sơn thay mình.

Mười bốn bang, hai mươi lăm phái, sáu bảy tông môn lớn nhỏ cát cứ vùng nam bộ Táng Thi đinh, quan hệ lẫn nhau rối rắm chằng chịt, có thể nói là phi thường phức tạp. Song, đại khái có ba nhà lớn nhất, là lãnh tụ trên mặt nổi của thế cuộc vùng này.

Ngọa Hổ bang người đông thế mạnh, có thể coi là người phát ngôn của mười bốn bang. Đương nhiên, lời nói ra là một chuyện, kẻ dưới có thi hành hay không lại là chuyện khác.

Phái Thanh Hà tín đồ vô số, trong số hai mươi lăm môn phái nơi đây thì có tiếng nói lớn nhất. Ngày thường hất hàm sai khiến, tranh giành đệ tử, các môn phái khác cũng chỉ đành ngậm bồ hòn, không dám công khai chống đối.

Cuối cùng, Huyền Thiên tông tiền muôn bạc vạn, công pháp thư tịch tích lũy đã hàng trăm năm, là tông môn mạnh nhất ở vùng nam bộ Táng Thi đinh.

Vẫn nói trên có chính sách, dưới có đối sách, ngày thường đám bang phái tông môn nơi này bằng mặt không bằng lòng, trong tối ngấm ngầm mắt đi mày lại. Có bang xun xoe lấy lòng phái Thanh Hà, có phái nịnh hót Huyền Thiên tông, quả thật chẳng khác nào mớ đay rối.

Hạ Hầu Duyệt nói đến đây, Tạ Thiên Hoa bèn chen vào:

“Thế nhưng, nếu có một sức mạnh đủ lớn từ bên ngoài tác động vào, thì có thể nhấc cả cuộn đay rối lên táng vào mặt kẻ địch. Hạ Hầu thống lĩnh nói đúng không?”

“Trước mặt Thanh Nhị tướng quân, tiểu nhân nào dám tự xưng là thống lĩnh? Nhưng tướng quân nói không sai, quả thật là ý này. Dạo gần đây Huyền Thiên tông, Thanh Hà phái và Ngọa Hổ bang không ngừng làm khó dễ. Không ai dám đến gia nhập Lệ Chi sơn, chúng ta cũng không dám ra nhận người. Nếu không phải Cốt Sơn còn có một vài cao thủ tọa trấn thì chỉ sợ bọn chúng đã đánh thẳng vào đây rồi, song thiết nghĩ cũng chỉ là cái lặng yên trước cơn bão thôi. Một khi chúng thăm dò xong xuôi, chỉ sợ đón chờ chúng ta sẽ là thế công tổng lực của gần năm mươi thế lực.”

Hạ Hầu Duyệt cúi đầu, đáp.

Lý Thanh Vân nhíu mày, nói:

“Tựu chung, có thể thấy mấy thế lực này ngoại trừ Ngọa Hổ bang, Thanh Hà phái và Huyền Thiên tông ra thì đều là hạng lấn yếu sợ mạnh, không khó đối phó. Thanh Nhị, Bạch Tam, sư huynh muốn phái một đội quân ra ngoài...”

“Giết gà dọa khỉ, lập danh tạo thế?”

Chưa cần cậu chàng nói xong, hai người Tạ Thiên Hoa, Đỗ Thải Hà đã đoán được dụng ý của Toái Đản Cuồng Ma.

Xích Hiệp gật đầu một cái, chỉ biết oán thầm Mạc Vấn.

Vốn cậu chàng còn tưởng mình học hỏi thuật cầm quân dưới trướng danh sư thì có thể vượt trước được hai vị sư muội một lần. Thế nhưng, sự thật mất lòng. Quan Hạ Băng, Thẩm Tư Quân, Cao Tử Trọng cố nhiên đều là nhân tài kiệt xuất, song Mạc Vấn cũng không phải ăn chay. Kể từ lúc vào núi đến nay, hai người Tạ Thiên Hoa thường xuyên tiếp xúc với Manh Quỷ Tài, lấy tài trí của hai người bọn họ hiển nhiên là tiếp thu được không ít kiến thức về hành quân đánh trận.

Tạ Thiên Hoa nhìn đại sư huynh ỉu xìu như cọng bún, bật cười một tiếng, lại quay sang phía Trương Tiểu Thực Thần:

“Hắc Tứ, lát nữa em dẫn Hoàn Nhan tướng quân, điểm một trăm quân kỵ tiến đánh... Hạ Hầu quản sự, không biết dạo gần đây tông môn nào đã đánh chiếm địa bàn của chúng ta hăng hái nhất?”

“Vậy thì hẳn là Băng Hà tông. Mấy kẻ này là chó săn trung thành của Huyền Thiên tông, nằm ở hướng chính bắc cách chúng ta năm mươi dặm. Lần trước, địa điểm nhận người của chúng ta bị bọn chúng phái người tới đánh, hơn mười anh em bị đóng băng đến nỗi nhiễm bệnh liệt giường.”

Hạ Hầu Duyệt vừa nói, vừa nghiến răng trèo trẹo.



Tạ Thiên Hoa gật đầu, nói:

“Vậy thì lấy Băng Hà tông làm đá mài dao. Hắc Tứ, nghe rồi chứ?”

“Tuân lệnh.”

Trương Mặc Sênh gật đầu, chắp tay một cái, đoạn cùng Hoàn Nhan Vân Mộng ra ngoài.

oOo

Nơi Băng Hà tông đóng đô là một cánh đồng la liệt những tảng đá lớn nhỏ không đều, gọi là Loạn Thạch cốc.

Nơi này nằm sâu trong đất liền, địa hình lại chật hẹp phức tạp, không sợ bị Hải Thú cỡ trung, cỡ lớn càn quét. Hải Thú nhỏ nếu dám tràn tới cũng sẽ bị những tảng đá lớn xé nhỏ đội hình, ngăn lại thế xung kích. Thành thử, Băng Hà tông chỉ cần mấy chục người náu mình trong cánh đồng đá là có thể thủ vững đại bản doanh trước thế công của Hải Thú.

Bấy giờ, nhân mã Băng Hà cốc chính đang tụ tập một chỗ, cười nói hớn hở.

Ngồi ở trên ghế phủ da hổ là một lão già tuổi ngoài sáu mươi, tóc như thác nước, râu như râu ngô, trên trán có một hình xăm màu trắng ngả xanh. Tay lão cầm một cái đùi Hải Thú nướng vàng, vừa gặm rau ráu vừa nói:

“Anh em, hôm nay ăn mừng, cứ thoải mái mà hưởng thụ. Ăn cho thật no, uống cho thật say, rồi sáng ngày mai chúng ta sẽ tiến đánh Cốt Sơn.”

Dưới lão, hàng bên tay trái ngồi hai trung niên mặt sẹo, vóc người cao hơn nửa trượng, cơ bắp cả người nổi cuồn cuộn lên đầy tráng kiện. Một kẻ cầm đôi roi sắt, một tên sử cái rìu to, vừa cười vang vừa nói:

“Lần này nếu có đàn bà, vẫn mong tông chủ nhường cho anh em chúng ta. Vào đây đã mấy năm chưa ngửi được mùi gái... Cùng là đàn ông, tông chủ hẳn cũng hiểu mà.”

Hai tên nọ nói đến đây, bèn dùng ánh mắt đầy ý vị nhìn gã tông chủ.

Lão tông chủ phá lên cười, nói:

“Được! Sảng khoái! Nếu đánh phá được Cốt Sơn, bản tông chủ đảm bảo sẽ để hai vị trưởng lão chọn hàng trước. Khi ấy thì mặc sức mây mưa trăng gió.”

Hàng bên tay trái, một gã trung niên lưng gù, mình mặc áo nhà Nho, cằm để chòm râu dê vội vàng lên tiếng can ngăn:

“Không được. Không được. Làm như vậy nhỡ đâu Đặng Tiến Đông đến trả thù thì phải làm sao?”

Hai gã ngồi bên trái bĩu môi, tỏ ý không phục.

“Đặng Tiến Đông? Chẳng qua là một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch, cậy vào Vân Hải Trấn Thiên côn mà thôi. Nếu hắn dám đến Loạn Thạch cốc, Ất Giáp nhị tướng chúng ta chắc chắn để hắn có đi mà không có về!”

Gã trung niên vội nói:

“Tông chủ, cho dù là vậy cũng không thể làm chim đầu đàn được.”

Lão tông chủ hơi tỏ vẻ không vui, hỏi:

“Vậy theo tiên sinh chúng ta phải làm gì?”

“Lão hủ cho rằng lúc này cần yên tĩnh chờ đợi nhà khác tiến công Cốt Sơn, sau đó chúng ta mới động cũng không muộn...”



Lão già lưng gù vừa nói xong, đã thấy lão tông chủ vỗ mạnh tay xuống tay ghế, nói:

“Muộn! Đến lúc đó thức ăn đã lạnh, khéo đến xương còn chẳng có mà gặm chứ đừng nói đến thịt!”

Hai tên trưởng lão Ất Giáp nhị tướng cũng hùa theo:

“Tông chủ nói đúng đấy! Lời của hạng hủ nho gan bé bằng cái mắt muỗi, thật sự không đáng tin. Họ Hà kia, nhà ngươi năm lần bảy lượt ngăn không cho tông chủ đánh Cốt Sơn là có ý gì? Chẳng nhẽ... nhà ngươi sớm đã đầu quân cho nhà khác, muốn dùng kế hoãn binh ngăn Băng Hà tông chúng ta?”

Lão lưng gù bị chửi, nghiến răng nói:

“Đồ trẻ con không đủ mưu việc lớn! Tông chủ, xin hãy nghĩ lại...”

Tông chủ Băng Hà tông sầm mặt, lạnh lùng gằn từng chữ:

“Hà Vĩnh Tuyên. Bản tông chủ nhắc lại một lần nữa, trận này Băng Hà tông nhất định phải xuất binh đầu tiên, không được nhường cho ai khác!”

Hà Vĩnh Tuyên than:

“Tông chủ, đừng vì một cái bánh trên giấy mà phạm phải sai lầm không có đường lùi.”

“Im miệng! Chuyến này không được cũng phải liều! Băng Hà tông đã đứng dưới Huyền Thiên tông quá lâu, lời hứa của vị đại nhân đó là lựa chọn duy nhất. Bản tông chủ muốn xoay người... để tên tông chủ Huyền Thiên tông kia thử cảm giác phải cúi đầu, gọi dạ bảo vâng với kẻ khác một lần!”

Hà Vĩnh Tuyên khẽ rên lên một tiếng, không nói được gì nữa.

Mà bấy giờ, tông chủ Băng Hà tông lại cao giọng hô to:

“Các anh em! Ăn thật no, uống thật say! Ngày mai chỉ cần phá được Cốt Sơn, bản tông chủ đồng ý ba ngày không cần tra đao.”

Lão vừa dứt lời, năm mươi mấy “đệ tử” trong tông, kẻ nào kẻ nấy dáng vẻ dữ tợn, đầu trộm đuôi cướp không hẹn mà cùng khua binh khí vào nhau nghe loẻng xoẻng, tiếng hoan hô vang rền cả đất.

Cái gọi là “ba ngày không tra đao”, nghĩa đen là trong vòng ba ngày kể từ sau khi chiếm được Cốt Sơn, bọn hắn không cần tra đao vào vỏ.

Địa bàn đã chiếm được, đao lại không vào vỏ, rốt cuộc bọn hắn sẽ làm gì không cần nói cũng biết. Táng Thi đinh hầu hết không phải tội phạm, thì cũng là con cháu trong nhà “thế phiệt trâm anh”, hung tàn thành tính, đánh đánh giết giết chẳng qua cũng là để thỏa mãn dục vọng mà thôi.

Một câu đảm bảo của tông chủ Băng Hà tông, cơ hồ là đốt bản tính hung tàn nguyên thủy nhất của bọn chúng cháy hừng hực, nhất thời, chiến ý bốc cao xông thẳng lên trời.

Đủ thấy, nếu như cứ điểm Cốt Sơn thất thủ, vùng thung lũng kia ắt sẽ xuất hiện cảnh tượng như địa ngục trần gian.

Đúng lúc này...

Trên bầu trời, truyền xuống một tiếng tràng vỗ tay đều đều, hòa lẫn trong một giọng cười lạnh lẽo:

“Hay! Giỏi! Giỏi cho ba ngày không tra đao.”

oOo

Trong giai đoạn gần đây và sắp tới, truyện sẽ đi vào một giai đoạn gọi là đại tranh chi thế (hint từ arc Kiếm Vực), nên nvp xuất hiện rất nhiều, cũng có ảnh hưởng lớn đến cốt truyện chính. Nếu phải so sánh thì đây là giai đoạn “trước đại chiến Xích Bích”, “trước Cơ Xương rời Triều Ca” của truyện. Nên anh em nếu còn theo dõi thì cứ sử dụng phần "nhân vật" của yy để tra cứu cho tiện.

Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ nhiều likes mà tồn cảo đủ, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.