Lăng Phong xách đao, phóng tới trước sơn khẩu, quát:
“Dạ Phong Tiêu Lăng Phong ở đây! Bọn chó triều đình kia, ai ra chịu chết trước?”
Trình Chân Kim bĩu môi, nói:
“Vô danh tiểu tốt cũng dám xuất khẩu cuồng ngôn? Hôm nay hai quả chùy này của ông đây sẽ dạy cho mày biết thế nào là trời cao đất dày!”
Vừa nói, gã vừa xốc hai quả Lôi Động Lượng Ngân chùy lên, hùng hùng hổ hổ muốn xông tới trước trận. Trương Do Cơ thấy vậy, vội vàng lên tiếng:
“Trình nguyên soái chậm đã.”
Trình Chân Kim ngoái sang, khi phát hiện người vừa mở lời là ai thì trong mắt gã hiện lên vẻ khinh bỉ. Theo hắn thấy, một tay đồ kiết xác muốn sư môn không có sư môn, cần gia thế chẳng có gia thế, lại còn xuất thân ở cái đất chó ăn đá gà ăn sỏi như thành Chiết Kích thì có thể có được bao nhiêu tài, bao nhiêu trí?
Gã lên tiếng đáp, nhưng vẻ khinh thường và lạnh nhạt trong ngữ khí thì chẳng thèm che giấu chút nào:
“Không biết Trương tiên sinh có gì chỉ giáo?”
Trương Do Cơ đáp:
“Có câu tướng đối tướng, binh đối binh. Nay Lệ Chi sơn phái một kẻ tiểu tốt ra trận, rõ là muốn thăm dò hư thực của quân ta. Nếu như nguyên soái chưa gì đã tự mình xuất chiến thì há chẳng phải đã trúng kế của đối thủ? Trình nguyên soái, thân phận của ngài thì phải tầm Đặng Tiến Đông, Chu Văn Võ mới xứng làm đối thủ. Cần gì phải chấp một tên cuồng sinh?”
Trình Chân Kim nghe lão này nói bùi tai, cảm thấy tên nhà quê chân đất mắt toét này cũng có mấy phần khẩu tài, ít nhất là nịnh bợ dễ nghe hơn bọn Long Thiếu Dương, Vũ Văn Hiên nhiều.
Thành thử, biểu cảm của gã đối với Trương Do Cơ cũng hòa dịu lại. Trình Chân Kim gật đầu, nói:
“Tốt. Vậy không biết vị trong quân có vị anh tài nào muốn thay bản soái ra dạy dỗ tặc tướng Lệ Chi sơn?”
Đinh Bật xách lang đầu phủ tiến lên một bước, nói:
“Mạt tướng xin ra trận đoái công chuộc tội!”
Kể từ lần chặn đánh quân của tộc Thiên Thù, kéo dài thời gian cho đại binh rút lui, tiếng tăm của Bạch Viên tướng quân Đinh Bật cũng dần dần nổi trội. Trình Chân Kim khai quật được mãnh tướng, cũng bắt đầu trọng dụng gã.
Khi giao chiến với tộc Thiên Thù, Đinh Bật trọng thương, thành thử trận công sơn lần trước gã không tham dự, Bây giờ thương thế đã lành, Bạch Viên tướng quân lại bắt đầu không chịu ngồi yên, nhao nhao đòi ra trận lập công.
Trình Chân Kim nói:
“Đặng Tiến Đông tuy là địch, song thật là mãnh tướng đương thời. Thua vào tay hắn thì có tội gì? Đinh tướng quân không cần tự trách.”
Đinh Bật nói:
“Tại hạ được ở chức cao như hiện giờ, hoàn toàn là vì ơn đề bạt của nguyên soái. Ngặt nỗi Bật này chưa từng lập chút công lao nào, đức không xứng vị, vẫn lấy làm day dứt. Hôm nay xin được vì nguyên soái chém tướng cướp cờ, cho dù máu chảy đầu rơi cũng không tiếc.”
Trên chiến trường, có bốn loại quân công lớn nhất: chém tướng, cướp cờ, hãm trận, lên trước. Hãm trận tức là xông vào trong đại quân, phá hủy liên kết giữa các trận với nhau. Lên trước ở đây chỉ lúc công thành đoạt đất, leo lên được đầu thành, đặt vững gót chân để ba quân chiếm giữ cửa thành.
Trong đó lấy chém tướng, cướp cờ làm đầu.
Đinh Bật cảm thấy, nếu có thể đương trường chém chết Lăng Phong, vậy cũng coi như là rửa sạch sỉ nhục đánh lén Đặng Tiến Đông không thành lần trước.
Vũ Văn Hiên, Long Thiếu Dương cũng nhao nhao xung phong muốn ra trận, nhưng Đinh Bật đã gạt đi. Gã nói trận đầu tiên liên quan đến sĩ khí toàn quân, không thể không thắng, hai người này ra trận lại thắng ít thua nhiều, lúc này không thể trọng dụng.
Vũ Văn Hiên không ngờ Đinh Bật ghi thù chuyện gã phái hắn cản bước tiến của quân Thiên Thù tộc, lúc này lại cắn mình một cái. Gã còn muốn phản bác, song Oanh Thiên Lôi đã gạt phắt đi.
Trình Chân Kim đang định đồng ý để Đinh Bật ra trận, thì Vân Tiêu Mạc đã nói:
“Theo lão phu thấy thì Đinh tướng quân không nên đánh trận này.”
Bạch Viên tướng quân thấy con vịt đã dâng đến miệng còn bay mất, trong lòng căm tức. Nhưng uy danh của Nho Tướng còn đó, đại kích sĩ trong tay lão cũng chẳng phải loại hiền lành gì, bèn âm thầm ghi nợ chuyện này trong lòng.
Trình Chân Kim bị Vân Tiêu Mạc phản bác thì cũng không vui, song gã là loại coi trọng xuất thân. Nho Tướng căn chính miêu hồng, xuất thân từ Vân gia vốn là khai quốc công thần của Đại Việt, tài năng lại vang dội thiên hạ. Nên lúc lão lên tiếng, gã chỉ hơi nhíu mày, sau đó lại khiêm tốn cung tay:
“Xin Nho Tướng dạy Trình mỗ.”
Vân Tiêu Mạc nói:
“Nếu lão phu không nhớ sai thì vị Dạ Phong Tiêu – Lăng Phong này, chính là kẻ ngày đó đã ám sát ta. Tốc độ của y cực kỳ đáng sợ, trong số những cường giả lão phu từng gặp cũng có thể xếp hàng đầu.
“Ta xem Đinh tướng quân hình thể hùng tráng, khí giới thiên về sức mạnh, gặp phải đối thủ như Lăng Phong quả thật không khác gì lấy sở đoản của mình ra đấu với sở trường của người khác. Nếu chúng ta vừa đánh trận đầu đã mất tướng, vậy thì sĩ khí suy sụp, không khéo còn có thể bị Lệ Chi sơn đánh lùi như lần trước.”
Trình Chân Kim nghe vậy, gật đầu:
“Nghe Vân lão nói dường như trong lòng đã có người thích hợp hơn? Không bằng cùng nói ra cho mọi người biết vị kỳ tài này là ai?”
Vân Tiêu Mạc vuốt râu, cười:
“Người này họ Liễu, tên Trường Thanh, chủ nhân của Thu Tuyền đao, thiên kiêu đời này của Đao Sơn. Lần trước phụ trách vận lương cùng với Lý Quỷ, cùng đánh một trận với Đặng Tiến Đông.”
“Kết quả thế nào?”
Trình Chân Kim giật mình, nhìn về phía Vân Tiêu Mạc.
Huyền Hoàng giới có câu cao thủ qua chiêu, thấy mầm thì biết cây, ý là cao thủ chỉ cần trao đổi một hai chiêu là có thể ước lượng được thực lực song phương, phần thắng của đôi bên thế nào.
Tuy chưa bao giờ thừa nhận, nhưng Trình Chân Kim biết Đặng Tiến Đông khó đối phó ra sao.
Trước một trăm chiêu, hắn chiếm thượng phong.
Trong vòng hai trăm chiêu, đôi bên đánh ngang ngửa.
Quá hai trăm chiêu, Trình Chân Kim hắn thua không nghi ngờ.
Hắn đi theo con đường lấy lực phá pháp, mà Bạch Mã Hầu lại cực kỳ toàn diện, không có điểm nào quá nhô ra, cũng không có điểm yếu nào cụ thể. Về sức mạnh, Trình Chân Kim tự tin thắng ba phần. Về tốc độ và kỹ xảo, hắn bị Đặng Tiến Đông bỏ xa mấy chục dặm.
Thành thử, nếu hai người lại tái chiến...
Đặng Tiến Đông chỉ cần kéo dài thời gian, giữ sức cầm cự, là có thể nhẹ nhõm thắng lợi.
Mà Trình Chân Kim ngoại trừ dùng sức trâu đi liều thì hoàn toàn không nghĩ ra cách nào để đánh bại Đặng Tiến Đông.
Cũng vì nguyên do này, nên khi nãy gã mới muốn giành trước một bước ra đánh Lăng Phong, ra oai phủ đầu.
Bây giờ nghe Vân Tiêu Mạc nói trong quân có hai người từng giao thủ với Đặng Tiến Đông, lại thêm hung danh của Đao Sơn, gã há lại không thấy tò mò?
Vân Tiêu Mạc nói:
“Hai người họ cầm chân Đặng Tiến Đông một canh giờ, sau đó vứt bỏ lương thảo, bình an rời đi.”
Trình Chân Kim nghe thấy hai người Liễu, Lý cũng không phải đối thủ của Bạch Mã Hầu, trong lòng không khỏi trầm xuống. Gã thấy, ngoại trừ hai người Lý Thanh Minh, Kiều Minh Long ra, thiên hạ này đã không có ai dưới bốn mươi tuổi có thể thắng được Đặng Tiến Đông.
“Nếu Vân lão đã tiến cử, vậy chúng ta tin tưởng con mắt nhìn đời của ngài. Người đâu, mau gọi Liễu thiếu hiệp đến đây.”
Liễu Trường Thanh là quan vận lương, luận chức vị thì gần giống với Tạ Thiên Hoa ở Đại Yến. Trình Chân Kim không muốn hô chức danh này, tránh để tiết uy thế của quân triều đình, thành thử bèn xưng hô y là thiếu hiệp.
Chẳng mấy chốc...
Liễu Trường Thanh tay nắm Thu Tuyền đao, đứng trước trận đối đầu với Dạ Phong Tiêu – Lăng Phong.
Hai người nhìn nhau một cái, cũng không nhiều lời một câu, lập tức lao vào giao đấu.
Lưỡi đao va chạm, ánh lửa bắn tung, hai bóng người như ma quỷ lướt qua nhau giữa chiến địa. Nhìn ảnh phản chiếu dưới hồ, tựa như là hai bóng ma không ngừng hợp lại rồi tách nhau ra.
Chỉ trong một hô hấp...
Hai bên đã đánh ba mươi mấy chiêu.
Lăng Phong có tốc độ kinh người, thường thường có thể sử dụng những góc độ thường nhân không tưởng tượng nổi mà xuất chiêu. Liễu Trường Thanh ban đầu còn hơi cóng tay cóng chân, nhưng càng đánh lại càng đón đỡ nhuần nhuyễn.
Đánh đến chiêu thứ năm mươi, Dạ Phong Tiêu đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.
Nơi gã lướt đến, ma đao Thu Tuyền đều xuất hiện chờ sẵn. Đấu pháp của Lăng Phong nhả kình quá nhanh, thành thử chân khí không có thời gian tích tụ, tốc độ có thừa mà oai lực không đủ. Liễu Trường Thanh sau ba mươi chiêu đã nhìn ra được điểm này, thế là gã bèn từ bỏ phòng ngự những bộ phận không yếu hại, đánh theo lối lấy thương đổi thương.
Cho dù mỗi đòn đánh của Liễu Trường Thanh Lăng Phong đều có thể kịp thời đón đỡ, song chân khí hộ thân của hắn không mạnh, lần nào chịu đòn cũng khiến khí huyết nhộn nhạo. Lâu dần, tốc độ của Lăng Phong chậm lại, chiêu số bắt đầu hỗn loạn.
Cuối cùng, đến chiêu thứ bảy mươi, Lăng Phong bèn tung mình nhảy ra khỏi vòng chiến, lao về phía núi Lệ Chi.
Liễu Trường Thanh đề đao đuổi theo, nhưng chỉ được nửa đường, thì từ trên đỉnh núi đã có một vệt sáng bạc giáng xuống, chặn ngay trước mặt. Chân khí quét ra như gió lốc, đẩy Bạch Vô Thường của Đao Sơn đi một quãng gần hai trượng mới dừng lại.
Bụi đất tan hết, Vân Hải Trấn Thiên Côn hiện ra trong tầm mắt của song phương.
Đặng Tiến Đông chậm rãi đạp không, từng bước từng bước đến bên ngọn bổng bạc. Gã nhìn về phía Liễu Trường Thanh, nói:
“Ngươi không đánh lại ta. Mau đi đi...”
Liễu Trường Thanh đã thắng một trận, cũng không cần phải sính cường nữa, thi lễ lui về sau.